Sau khi quan khách chúc mừng đã vãn đi gần hết, Tiêu Chiến được dì Hạ đưa về hỷ phòng. Trên suốt dọc hành lang dài hun hút, lướt qua không biết bao nhiêu khung cảnh tư mỹ quang sắc xung quanh, anh cũng không có ngẩng đầu nhìn lấy một lần. Chỉ lầm lủi dán tầm mắt xuống những viên gạch tròn bên dưới, vội vã nương theo bước chân người trước mặt mà đi tới.
"Thiếu cô gia, đây là tân phòng của cậu. Vào nghỉ ngơi đi, thiếu gia nhất định sẽ sớm quay về."
Tiêu Chiến khó khăn kéo giãn cơ mặt có chút căng cứng, cho đến khi in hằng lên một đường cong mờ nhạt, nhưng vẫn còn chưa thể rũ nổi hết nét gượng gạo, mới hướng dì Hạ ở trước mặt gật đầu
"Dì Hạ! Sau này cũng đừng gọi con như vậy. Dì cứ gọi tên con là được rồi!"
"Vậy cũng được! Cậu mau vào đi! Đêm nay...cũng đừng chiều thiếu gia quá mức a!!"
Sắc mặt Tiêu Chiến thoáng chốc đỏ lựng lên, tầm mắt cũng bối rối không biết là phải đặt vào nơi nào, bởi vì ngại ngùng xấu hổ đang kéo đến vây lấy toàn bộ suy nghĩ của anh.
Rất may là dì Hạ sau đó cũng không có đối cậu bồi thêm ý tứ gì, chỉ nâng nhẹ khoé môi vui vẻ cười cười, rất nhanh quay lại bước chân, một mạch rẽ về hướng trái phía tây lầu, dường như ý định muốn đến phòng của lão gia và phu nhân.
Tiêu Chiến đứng ở đó nhìn theo dáng dấp người phụ nữ trung niên với mái tóc đã pha bạc quá nửa phần đời, cho đến khi cái bóng lưng thanh gầy ấy xa dần, rồi khuất hẳn phía sau chậu cây tử đằng lớn, đặt bên cạnh cánh cổng chạm khắc đôi phượng vũ môn, nối liền hậu viện tây gian và trung gian.
Còn lúc này ở trên khoảng trời cao vυ't, thật sự đã bắt đầu ngã màu u tối rồi. Tiêu Chiến cũng không một mình tần ngần đứng ở trước cửa phòng nữa, mà nhẹ nhàng xoay người, nâng lên bàn tay thon thả đẩy cửa bước vào bên trong.
Ngay lập tức ở phía đối diện đập vào đáy mắt trong vắt tựa mặt hồ giữa mùa lá rụng đang dần chuyển sang sắc đồng nhàn nhạt của anh là chiếc giường quá khổ, cùng bao phủ trên đó một mảng rèm lụa thắm đỏ uyên ương vô cùng nổi trội.
Sát cạnh đầu giường còn kê một chiếc tủ ngang tầm, với ngăn kéo từng ô chạy dài tiếp đất. Lại thêm ở tay cầm nạm kín ngọc phỉ sẫm màu lam khiết, bên trên còn có cả tấm gương rộng bóng loáng, không nhiễm dù chỉ là một hạt bụi mờ.
Tiêu Chiến ngây ngẩn đem tầm nhìn đảo nửa vòng, liền nhìn ra ở hai phía đối nhau trên mặt tường màu xanh nhạt đồng bộ dán đôi câu hồng liễn
Tân Xuân Bách Lạc
Phúc Hỷ Trạch Thiên
Ngụ ý cầu chúc cho đôi tân nhân vĩnh kết, đều có thể tương tương ái ái, con cháu đầy đàn.
Ở chính trung của căn phòng, là bộ bàn trà lớn được làm bằng gỗ mun đen tuyền, tứ trụ chạm hổ, viền mộc chạm rồng. Trên mặt bàn còn đặt một đôi long trảo kim sa bằng vàng, phản chiếu lại ánh nến huyền ảo ở bên cạnh. Vậy nên thân rồng đang uốn lượn kia, toàn bộ đều như đang phát ra một thứ ánh sáng huyễn hoặc đến mơ hồ, bất quá nó lại vừa vặn bức ép lên con ngươi sầu lắng của anh, ngàn vạn tia chói loá kinh hồn.
Nhìn qua nơi đây một lượt, Tiêu Chiến cũng đủ minh bạch ở trong lòng rằng, viện phủ này đây thật sự là một nơi vách cao bảy trượng rào ngăn tam thước, biệt cách trần gian...
Còn hiện tại ở phía tây lầu, dì Hạ vẫn đang phải thưa chuyện cùng hai vị chủ nhân.
"Nó đã về chưa?"
Nét mặc Vương lão gia sớm đã có chút bực bội, vừa ồm ồm nói, lại vừa nện mạnh cây gậy trong tay xuống sàn. Khiến cho tứ phu nhân ngồi đối diện bàn trà cũng phải giật mình thon thót, đánh con ngươi rúng động màu nhạt hấp tấp quét một đường về phía kẻ đang cuối đầu trước mặt.
"Dạ thưa! Tam thiếu gia vẫn chưa quay lại!"
"Đúng là nghịch tử! Mau cho người đi bắt nó về đây!"
Tứ phu nhân hiện tại đôi mắt có chút đỏ, hướng về phía chồng mình vội vàng ngăn cản
"Lão gia! Ông đừng có như vậy mà, có lẽ tâm trạng nó không tốt, để nó bên ngoài bình tĩnh đủ rồi sẽ tự mình trở về!"
Vốn dĩ bà trong lòng bởi vì hiểu rất rõ một điều, lễ tân hôn này con trai bà không hề nguyện ý, cũng không hề muốn lấy một người mà lại còn lớn tuổi hơn cả chính mình.
Nhưng ngặt một nỗi, thầy tướng số đã nói rồi, chỉ có người mang ngày sanh bát tự vượng niên như Tiêu Chiến gả về nhà này, mới có thể xung hỷ xua đuổi tà khí đang đeo bám theo gia tộc của bọn họ.
Nhất Bác năm nay tròn hai mươi tuổi là con trai út của Vương phủ thị, cũng là đứa con do bà sinh ra. Trên nó còn thêm hai người anh khác mẹ, mỗi đứa kia đều có riêng thân mẫu. Hơn nữa bà hai cùng bà ba cũng đã qua đời rất lâu rồi, còn bà cả vì không có con nên suốt ngày u uất, chỉ đóng chặt cửa ở trong phòng, một lòng tụng kinh niệm phật chẳng màng chuyện thế tục.
Cho đến cách đây ít lâu, không hiểu vì sao cả hai người anh của Nhất Bác đều đột ngột lâm bệnh nặng. Tuy rằng gia tộc họ Vương giàu có thế lực nhất vùng, cũng chẳng có cách nào tìm được danh y để chạy chữa cho hai đứa con mình, chỉ có thể để họ nằm bất động ở trên giường hấp hối chờ tới ngày chết mà thôi.
Thế nhưng trời cao có lẽ cũng không muốn dồn ai vào tuyệt lộ, thật may có một hôm lão gia mời về được một vị cao nhân đắc đạo. Sau khi ông ta thượng quẻ qua một lượt, cuối cùng lại phán rằng chỉ cần một trong ba đứa con của họ lập thất với người có mệnh thủy sinh vào giờ dần năm ất, thì lập tức sẽ trấn áp được lũ yêu ma đang quấy phá nơi này, nếu y lại còn sinh thêm được quý tử mệnh rồng, nhất định sẽ có thể vượng tộc kim quang.
Lão gia cũng vì quá tin lời người này, nên đã nhất quyết cưới về cho Nhất Bác, đứa con duy nhất của một gia đình tiểu thương, đang gặp phải tình cảnh nợ nần chồng chất.
Nói là cưới về nhưng bất quá cũng không khác mua về là mấy.
"Bà suốt ngày nuông chiều, nên nó mới trở thành hư đốn như vậy, cứ đam mê trụy lạc, lang chạ cùng nữ nhân phong trần, sớm muộn gì cũng có ngày rước hoạ vào thân. Đến lúc đó xem bà làm sao mà hối hận?"
Vương lão gia tức giận đùng đùng, hất đổ cả bát trà nóng từ trên bàn rơi thẳng xuống đất vỡ tan tành trước sự khϊếp đảm của tứ phu nhân, rồi một mạch đứng dậy đi thẳng về phòng.
"Phu nhân...!! Có cần gọi thiếu gia trở về không??"
Dì Hạ từ đầu vẫn chưa ngẩng mặt, hiện tại mới chậm rãi lên tiếng thỉnh ý bà xem rốt cuộc có cần đi tìm tam thiếu trở về hay không.
"Hạ má! Bà là nhũ nương của nó, nhìn nó lớn lên, bà nghĩ coi có phải tự tôi đã chiều hư con trai của mình rồi? Tôi chỉ có một đứa con này, bà nói xem tôi còn phải làm sao?"
Dì Hạ tuyệt nhiên không nói gì, hay đúng hơn là bản thân cũng không dám đáp lại câu hỏi mà dường như bà tư chỉ ngơ ngẩn tự hỏi chính mình.
Càng huống chi lúc này, không khí lắng đọng tại nơi đây cũng quả thật quá mức trầm tĩnh rồi, chỉ có thể mơ hồ nghe ra tiếng bà tư âm thầm lau đi dòng lệ chua xót. Đến cuối cùng trước mắt dì Hạ, bà ta vẫn là tự mình xiêu vẹo rời khỏi bàn trà.
Dì Hạ thoáng chốc chỉ còn lại một thân trơ trọi, cũng chẳng muốn phải lưu lại tại cái nơi âm u cùng lạnh lẽo này thêm nữa. Thế nên bóng lưng liền vội vã quay ra phía cánh cửa gập ba, tiếp theo mới bảo nô gia đang hầu ở đó, vào bên trong dọn dẹp đống ly tách bể nát nằm ngổn ngang ở trên mặt sàn...
"Chú Lý! Mau dẫn vài người đi tới Túy Hương Cung mời thiếu gia về nghỉ ngơi! Nếu cậu ấy không nghe cứ nói là lão gia ra lệnh"
Sau khi phân phó một lời này, dì Hạ cũng không nói thêm cái gì. Chỉ chậm rãi từ nơi này đi ngược trở lại, xuyên qua hậu viện xanh mướt tàn cây, đến trước trung phòng của thiếu gia nhà bọn họ.
"Thiếu cô gia, cậu đã ngủ chưa??"
"Dì Hạ! Có chuyện gì?"
Tiêu Chiến một thân mặc hỷ phục đỏ còn chưa có thay ra, nhanh chóng tháo mở then cài cửa, tới đứng ở trước mặt Hạ ma.
"Sao cậu còn chưa thay y phục? Thiếu gia có lẽ đêm nay trở về hơi muộn, chi bằng cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải bái lễ dâng trà!"
"Được! Con biết rồi! Chỉ là Liên bà sớm đã căn dặn không được tự mình cởi bỏ hỷ y này, nên con..."
Nói đến Liên bà thì đây chính là bà mối mà Vương phủ đưa đến nhà hỏi cưới anh, chỉ trong vòng vỏn vẹn bảy ngày vì để cứu vãn thế cục bị chủ nợ vây khốn của gia đình, nên anh đành phải hy sinh bản thân mình, gả cho tam thiếu họ Vương, khi mà giữa bọn họ còn chưa một lần chạm mặt.
"Không sao a! Mau thay ra đi! Đã trễ lắm rồi! Ta cũng không làm phiền cậu nữa, mau trở vào nghỉ ngơi!"
"Được! Dì Hạ đi thong thả!"
Tiêu Chiến cố gắng nén mệt mỏi cười cười gật đầu chào dì Hạ, rồi cũng quay người vào trong sau khi gác lại then cài như cũ.
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng xa hoa tứ bề tĩnh mịch như vậy, Tiêu Chiến bỗng dưng phát sinh một chút sợ hãi, nghĩ bản thân có hay không những ngày tháng sau này, đều phải chôn mình ở giữa bốn vách tường cô quạnh lãnh băng?
Hỷ phục dài đỏ sắc rốt cuộc vẫn ở nguyên trên thân anh. Tiêu Chiến một mình bước lại gần bên cạnh giường lớn đã sớm trải sẵn một mảnh bạch the trắng ở giữa chậm rãi ngồi xuống, đem thể xác lưu lạc hoà vào cùng với dòng thời gian già cỗi tận diệt, yên lặng chờ đợi cho đến sáng...
_____________________
Lấy bối cảnh giả tưởng Cận Đại, nam chủ nhân trong nhà đều có thể cưới nhiều thê thϊếp (bất kể nam nữ), và sinh nhiều con, không quan trọng giới tính (phi giới).
Nhắc lại bộ này là sinh tử văn nha các cô. Nên đừng nói tui thiết kế nhân vật kỳ quái nhé!
Mong mn vẫn tiếp tục ủng hộ.🥰🥰🥰