Đứng ở cửa là một phu nhân xinh đẹp, biểu cảm trên mặt vô cùng phấn chấn, cách ăn mặc tinh tế và sang trọng, vẻ mặt tươi cười khi vừa nhìn thấy anh.
Tiêu Chiến lập tức đứng dậy và chào hỏi.
"Mẹ."
"Ôi chao, mới mấy ngày không gặp mà mặt lại gầy đi rồi."
Vương ma ma đau lòng sờ nắn anh:"Tiểu Chiến bình thường ăn nhiều một chút a. Có phải Vương Nhất Bác đối với con không tốt đúng không?"
Vương ma ma cuối cùng cũng nhớ tới đứa con trai của bà bị mình vứt bỏ sang một bên.
Vương Nhất Bác liếc mắt.
"Mẹ nói đi con thế nào mà được sinh ra, mẹ đúng thật là."
Vương ma ma tức giận trừng mắt với hắn:
"Khuôn mặt thì cả ngày thì như đông lạnh. Mẹ vẫn là thích tiểu Chiến cười híp mắt như thế này hơn."
"Mặc kệ con, Tiêu Tiêu thích con là được, đúng không?"
Vương Nhất Bác đứng cạnh Tiêu Chiến, tự nhiên ôm lấy bả vai anh.
Vương ma ma lúc này mới nhớ tới chính sự.
"Mẹ nghe nói hai đứa đang nháo ly hôn?" Vương ma ma ngước lên ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người bọn họ.
"Thật hay giả?"
"Không có không có, đều là trên mạng đồn thổi thôi ạ." Tiêu Chiến vội vàng xua tay, dựa hẳn người vào l*иg ngực Vương Nhất Bác, nụ cười chân thành:
"Tình cảm bọn con vẫn tốt."
Vương ma ma an tâm gật đầu:"Mẹ muốn nói là, chính là đám người kia không nhìn nổi hai đứa vẫn tốt! Đi đi đi, đi ăn cơm nào."
Vương Nhất Bác cùng anh giả vờ dính lấy nhau đi ở phía sau, im lặng dùng khẩu hình nói chuyện:
Diễn rất thật.
Tiêu Chiến rất bình tĩnh, cố gắng đạp hắn một cước, ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lại:
Cậu cũng không kém.
"Cho Tiêu Tiêu chọn mấy món cay đi mẹ."
Vương Nhất Bác vừa đưa bát đũa cho Tiêu Chiến vừa nói với mẹ mình.
"Hiểu rồi. Vậy hai đứa muốn ăn bún thịt hay là thịt hấp?" Vương ma ma lật lật thực đơn hỏi.
Thời kỳ thai nghén mẫn cảm khiến Tiêu Chiến chỉ là nghe đến mấy cái này cảm giác khó chịu nhanh chóng lan tới.
Anh một hồi liền cảm thấy buồn nôn, khuôn mặt trắng bệch nghiêm lại miễn cưỡng nói:
"Hay là ăn thanh đạm đi, con... mấy ngày này cảm thấy không thoải mái lắm."
Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, mím môi không nói.
Cuối cùng, đồ ăn dù được gọi lên rất nhiều, nhưng Tiêu Chiến chỉ vùi đầu vào uống canh.
Vương Nhất Bác chậm rãi ăn cơm, tâm tư bay xa.
Trước khi kết hôn, hai người hình như cũng đã ăn lẩu với nhau một lần. Khi đó Tiêu Chiến còn rất thích cười với hắn. Còn nói:
"Vương Nhất Bác, tôi đối với cậu thật sự là quá tốt rồi. Nồi lẩu uyên ương là sự thỏa hiệp của người Trùng Khánh này!
Đó vốn là kỷ niệm đã lâu, hắn đã vội vàng quên mất.
Cho nên hiện tại Tiêu Chiến làm sao ăn ít như vậy?
Không phải là lần trước hắn nói anh béo đó chứ...
Vương Nhất Bác nhìn anh không yên lòng, dùng đũa chọc chọc miếng đậu phụ trong bát, âm thầm nhíu mày.
Điện thoại di động đặt ở trên bàn, lén lút gửi đi một tin nhắn.
Vương Nhất Bác mẹ hắn đến thăm con trai và con dâu xong, hài lòng xua tay bảo hai người về nhà.
"Chờ ma ma đi uống trà chiều với mấy người tỷ muội, sẽ đi tìm hai đứa sau a!"
Kì thực bà vẫn muốn dọn đến biệt thự ở chung với hắn và Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác mỗi lần đều tìm lý do lấy lệ ngăn chặn ý muốn đó.
Dần dà Vương ma ma cũng từ bỏ ý niệm trong đầu, cùng lắm cũng ở lại vài ngày rồi về.
Cũng được, sự tình của người trẻ thì nên để người trẻ hai đứa nó tự giải quyết đi.
----------------------------------------------
"Cài cho chắc."
Vương Nhất Bác nghiêng người thay anh đem giây an toàn kéo qua, giữa hai người chỉ còn 3 cm -------- khoảng cách làm người ta bối rối.
Tiêu Chiến cố giữ lưng áp sát vào ghế ngồi, nhớ tới Vương ma ma còn đang ở ngoài cửa xe nhìn, lại thoáng thả lỏng, kéo lên một nụ cười.
Ô tô khởi động, anh nhìn vào gương chiếu hậu thấy người phía sau ngày càng nhỏ lại, suy nghĩ đến ngẩn ngơ, một lát sau mới phát hiện phong cảnh xung quanh không hề quen thuộc.
"Không trở về nhà sao?"
Anh có lí do chính đáng quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, người nọ tay đặt lên vô lăng, có chút lười biếng.
"Tôi đi mua ít đồ."
"À." Tiêu Chiến phản ứng lại, chuyên tâm nhìn về hướng tay lái phụ.
Hôm nay phản ứng trong bụng đặc biệt phá lệ mà sinh động, tên nhãi con kia dường như cảm nhận được cha hắn và ba hắn đều ở đây, liều mạng cố gắng hết sức để tạo ra cảm giác tồn tại.
Anh thừa nhận, bữa trưa chỉ uống canh thực sự không OK tí nào.
A!!
Thật là muốn ăn lẩu.
Trong lúc anh đang ngồi thiền nào là thịt bò, thịt cừu, thịt ba chỉ, tôm, lạp xường, khoai tây chiên, phô mai, thì Vương Nhất Bác dừng hẳn xe lại, đi ra ngoài mấy phút rồi nhanh chóng quay về, thuận tay ném cho anh một túi giấy màu hồng phấn.
"Cho anh."
Tiêu Chiến không kìm được liếc hắn một cái, cúi đầu mở túi giấy ra. Có một chiếc bánh socola Brownie vừa mới ra lò nằm lặng im bên trong, bên trên còn có quả anh đào đỏ thắm.
!!!!
Anh vui mừng hớn hở lấy chiếc bánh ngọt ra.
Hảo cảm đối với Vương Nhất Bác chợt tăng lên mấy phần, lần đầu cảm thấy Vương Nhất Bác thế này thật rực rỡ, đẹp trai chói lọi như vậy a!
Tiêu Chiến tâm tình mỹ lệ, cầm Brownie mà ăn mấy miếng, mới nhớ tới, mơ hồ hỏi:
"Không đúng, cửa hàng siêu đắt đỏ này rất khó xếp hàng? Cậu làm sao mua nhanh như vậy được?"
Anh vốn thèm đồ tráng miệng ở nhà hàng này đã lâu, nhưng cho tới bây giờ anh không có thời gian để đến, quả thực xem như một tiếc nuối của nhân sinh.
"Tôi bao cửa hàng cả buổi chiều rồi."
Vương Nhất Bác điềm nhiên nói, dư quang liếc nhìn anh.
Đại khái như trên trên mạng thường hay nói tới:"Giống như hạnh phúc của hoàng tử trong truyện cổ tích, chỉ cần nhìn từ xa là tâm tình đã đủ tốt lên rồi", ánh mắt Tiêu Chiến thỏa mãn mà nheo lại, cả cơ thể như được cả vầng sáng bao quanh, tóc mềm mượn bồng bềnh. Rung nhẹ một chút liền có sương rơi xuống.
A, vị bạn đời hợp pháp của anh xem ra lại còn có một chút dễ thương như vậy.
--------------------------------------------
Người giúp việc trong nhà đã dọn dẹp căn phòng xong xuôi, Vương ma ma đã tới, phòng ngủ của hai người tạm thời kết hợp thành một gian.
Hai người cùng ngủ trên một chiếc giường. Bánh Brownie anh đào