Mê Hoặc Tỷ Phu

Chương 3: To lớn của anh rể.

Chương 3: Côn ŧᏂịŧ to lớn của anh rể.

Edit: Hanna

Beta:Heulwen

Vẻ mặt của Chu Chính rất nghiêm túc, ngày mai sẽ họp khẩn cấp nên anh muốn thư ký thông báo cho riêng từng bộ phận khác nhau.

“Người đàn ông này ngay cả ăn cơm cũng vội vàng vì công việc quá bận bịu.” Tống Phi Vũ thầm than thở trong lòng.

Nhưng một người đàn ông như vậy lại thật sự quá gợi cảm, không biết ở trên giường sẽ có biểu hiện như thế nào?

“Anh rể không ăn cơm à?” Tống Phi Vũ nói với người đàn ông, nhưng anh lại không hề nhìn cô một cái.

“Em không cần lo lắng cho anh ấy, anh ấy rất bận, chúng ta cứ ăn cơm trước đi.” Tống Viện nhìn nhìn chồng, cũng gặp một ít thức ăn cho anh.

“Bây giờ anh không kịp ăn cơm, anh cần phải đến công ty một chuyến.” Chu Chính đứng dậy đẩy ghế sang một bên, với áo khoác đã cởi ra rồi rời đi.

“Tối nay nhớ về sớm một chút.” Tống Viện hô lên từ phía sau.

“Công việc của anh rể rất bận à?” Tống Phi Vũ nhịn không được hỏi ra tiếng.

“Tất nhiên là rất bận rồi. Hiện tại cả hai công ty đều đang lớn mạnh hơn, có những ngày mà ngay cả cái bóng cũng không thấy.” Tống Viện kể.

Tống Phi Vũ cắn cắn đũa, có chút khâm phục người đàn ông ấy, còn trẻ như vậy, có thể tự mình thành lập công ty, quả thật rất có năng lực.

Sau khi ăn cơm xong, Tống Phi Vũ tắm rửa sạch sẽ liền nằm ở trên giường, suốt dọc đường mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ rồi.

Sau đó mấy ngày, một mình cô ở thành phố Trường Hải đi dạo chơi một vòng làm quen với hoàn cảnh xung quanh, cô cảm thấy cũng không tệ, so với quê nhà thì tốt hơn nhiều, ăn chơi cũng rất thuận tiện, quan trọng nhất là một cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi.

Tống Phi Vũ rất háo hức chờ mong cuộc sống đại học, khi nhập học cô không cần ai đưa đón, Tống Viện đang mang thai nên hành động không tiện, Chu Chính bận đi làm, vì vậy cô tự đi một mình.

Trường Đại học Sư phạm Trường Hải là một trong những trường cao đẳng sư phạm được công nhận đứng nhất cả nước, những người có thể thi đỗ đều học hành không tồi, Tống Phi Vũ ngồi trên xe ba gác công cộng, không cần đổi xe mà trực tiếp đến thẳng cổng trường.

Hoạt động chào đón sinh viên mới đều tổ chức ở cổng trường, Tống Phi Vũ có thể dễ dàng tìm được khoa của cô, mặc dù không ở ký túc xá nhưng cô vẫn nhận chìa khóa và quần áo để tập quân sự, cùng chị gái khóa trên đi đến phòng Học Vụ để ký tên, giấy báo nhập học phải nộp lại. Quá trình này rất rườm rà, mất gần hai tiếng mới làm xong.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Tống Phi Vũ đi dạo một vòng quanh trường, đến gần giữa trưa mới trở về.

Tống Viện đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, Tống Phi Vũ chỉ việc ăn ngay sau khi về đến nhà, nhưng buổi trưa người đàn ông ấy không trở lại.

Vào ngày thứ hai của năm học, khi lễ khai giảng hoành tráng kết thúc, sau đó là hai tuần huấn luyện quân sự.

Tống Phi Vũ đều đã trải qua huấn luyện quân sự ở cấp 2 và cấp 3, nhưng việc tập quân sự ở trường đại học lại khác hoàn toàn, ngoài việc thể xác mệt mỏi thì điều khiến cô khó chịu nhất là thời tiết ở đây, may mắn là cô đã thoa rất nhiều kem chống nắng và đội mũ, ít nhất mặt sẽ không bị phơi đen.

Mọi người đều nói đi tập quân sự mệt nhưng không ngờ lại mệt đến vậy, vẫn cứ phải tập từ ban ngày đến đêm muộn, khi về đến nhà thì nằm liệt trên giường, động cũng không muốn động.

Nhưng Tống Phi Vũ có thói quen sạch sẽ, không chịu được mùi cơ thể, nhất định phải tắm nước nóng, cũng may mà trong phòng tắm có bồn tắm nên có thể ngâm mình cho đỡ mệt.

Cô đổ đầy nước vào bồn tắm, cởϊ qυầи áo rồi ngồi xuống.

Tống Phi Vũ cho rất nhiều sữa tắm, nổi đầy bọt lên, toàn bộ cơ thể được bao bọc bởi bọt tắm.

Nước ấm khiến làn da trắng mịn của cô được thư giãn, lỗ chân lông được giãn ra, cô nằm trong bồn tắm, chỉ lộ đầu ra ngoài.

Đang vui sướиɠ ngâm mình, ai ngờ đèn đột nhiên tối sầm, cửa phòng tắm bị mở ra, Tống Phi Vũ liếc mắt sang, ngoài cửa vừa sáng lên, cô nhìn thấy rõ ràng người đàn ông để trần thân trên, bên dưới quấn khăn tắm.

Chu Chính quấn khăn tắm nên cũng không mặc quần sịp, thân trên trần trụi, thân hình cao lớn cường tráng, bờ vai rộng cùng eo hẹp, cơ ngực rất đầy đặn, hai chân dài còn đánh sâu vào nội tâm cô gái nhỏ.

Tống Phi Vũ đã quên nói với người đàn ông rằng có người ở bên trong, dáng người cường tráng của Chu Chính vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, đây quả thực là dáng người tiêu chuẩn của “Stallion Male” trong các cuốn tiểu thuyết và tác phẩm lãng mạn nha, hương vị nam tính tràn đầy.

Chu Chính treo khăn tắm lên giá trên tường, anh thấy đèn phòng tắm không sáng, tưởng đèn chưa bật nên ấn công tắc lên xuống hai lần, đèn mới sáng lên.

Quay lại, anh lập tức thấy cô gái đang nằm trong bồn tắm.

Người đàn ông hoàn toàn trần trụi hiện ra trước mặt, và côn ŧᏂịŧ dưới háng to lớn dù đang mềm nhũn khiến cho Tống Phi Vũ choáng váng. Cô đã từng nhìn thấy cái kia trong phim người lớn, nhưng không thể tưởng tượng được kích cỡ côn ŧᏂịŧ của người đàn ông này lại so với diễn viên nam phim cấp ba còn to lớn hơn nhiều.

Chu Chính vội vàng xoay người, cầm khăn tắm quấn quanh eo.

Tống Phi Vũ ý thức được hành vi trơ trẽn vô liêm sỉ của mình nên cuống cuồng quay đầu lại.

Chu Chính không nói gì, quấn khăn tắm xong, vội vàng chạy nhanh ra ngoài.

Sau khi người đàn ông rời đi, thật lâu sau Tống Phi Vũ vẫn không thể bình tĩnh lại được, thứ nhất nhìn cơ thể người đàn ông khiến cô xao xuyến vô cùng, thứ hai là bản năng của đàn bà, phía dưới ẩm ướt ngứa ngáy,bàn tay đưa xuống xoa xoa vài cái, lập tức càng ngứa hơn, cô rất muốn có thứ gì đó cắm vào trong.

Tống Phi Vũ trời sinh xương cốt uyển chuyển quyến rũ, chính là thiếu bị chơi, muốn dụ dỗ đàn ông không phải một ngày hai ngày, nhưng cô biết điều đó là không thể, bởi vì một khi đã bước ra ngoài ranh giới một bước, cô sẽ không thể rút chân lại.

Chu Chính tỏ ra bình tĩnh, đứng ở bên ngoài mấy phút đồng hồ, thấy phòng tắm cũng không có động tĩnh gì khác thường, anh lập tức trở lại phòng ngủ.

Nước tắm đều đã lạnh, Tống Phi Vũ vẫn không chịu ra, cô nghĩ đến thân thể người đàn ông, càng nghĩ càng khát vọng, hạ thể lại ngứa ngáy đến khó chịu, một khi du͙© vọиɠ chiếm ưu thế, cô cần phải đi đoạt lấy.

Mặc dù mối quan hệ này bị cấm kỵ đến đâu, cũng không thể chống lại trái tim gian khổ thiếu tìиɧ ɖu͙©, Tống Phi Vũ không quan tâm đến hậu quả, chỉ nghĩ không màng tất cả tới câu dẫn người đàn ông ấy.