Chương 4
Mình sẽ lấy một ít ý tưởng trong phim "Cuộc đời lớn" cho lúc Jeti tìm gặp nhau. Tự dưng viết đến đoạn đó mình chợt nghĩ đến phim. Chap này sẽ giúp các bạn hiểu rõ hơn vì sao Jessica lại thù hận Tae Woo nhiều như vậy.p/s: Bạn nào dễ xúc động hãy cầm sẵn khăn giấy nhé!
Và mình xin cảm ơn các bạn trong thời gian qua đã ủng hộ fic "Người tình hay mẹ kế" của mình, sau chap này mình sẽ tạm ngưng up 1 thời gian do bận thi cử. Pipi :)
Mối thù
Flashback
Jessica"s POV
Tôi đi học về đã thấy trong nhà có khách. Đi vào nhà, tôi lễ phép chào ba và người đàn ông lạ mặt, ông ấy trông rất đáng sợ, dáng người cao to như một con gấu, còn có hàm râu quay nón nữa, nhìn chả hợp nhãn tôi tí nào.
"Sooyeon à, con vào trong đi, ta đang có khách."
"Vâng!"
Một lúc sau người khách đó ra về, tôi bước ra và nhìn thấy ba tôi mệt mỏi xoa xoa thái dương, tôi đến gần hỏi: "Ba có gì buồn bực sao ạ?"
Ba tôi nhìn tôi lắc đầu: "Không có, ba chỉ thấy hơi mệt thôi."
"Vậy ba nghỉ ngơi đi!"
Ba xoa đầu tôi mỉm cười: "Sooyeon của ba là ngoan nhất, ừm, ba phải đi làm rồi, con lên phòng đi nhé, tối ba sẽ về."
Tôi chỉ gật đầu nhìn ba mình quay đi, trong lòng biết rằng ông ấy đang giấu tôi điều gì, nhưng ba đã không nói tôi cũng không muốn hỏi. Đừng nhìn tôi nhỏ nhắn thế này mà nghĩ rằng tôi không hiểu chuyện nhé, chính xác là tôi đã 12 tuổi rồi,mọi người ai cũng bảo tôi là đứa trẻ thông minh, lanh lợi, tôi cũng là niềm tự hào của ba mà.
-------------------------------------
Hôm nay tôi bỏ quên vở ở nhà nên phải chạy vội về lấy, vừa vào cửa đã thấy ba tôi và người đàn ông hôm trước đang to tiếng với nhau, tôi đứng nép một bên không dám vào.
"Jung Yong Hwa, tôi đã vạch đường cho ông, sao ông không hiểu chuyện gì hết hả?"
"Hừ, ông muốn lợi dụng tôi để kiếm lợi thì có, đừng tưởng tôi ngu ngốc không biết gì, ông bảo tôi cho qua lô hàng cấm đó, lỡ như có chuyện gì tôi gánh không nổi đâu."
"Ông không phải mới làm lần đầu, những lần trước ông đều làm thế mà, hay ông chê tiền tôi đưa cho ông ít quá."
"KWON TAE WOO! Những lần trước tôi giúp ông đều do ông cố tình gài bẫy, tôi chỉ bấm bụng làm theo thôi, lần này nếu tôi còn giúp ông, cho dù không bị phát hiện, lương tâm tôi cũng không thể nào yên ổn, tôi cho ông biết, nếu ông còn làm quá, tôi sẽ nói hết tất cả những chuyện xấu của ông ra ngoài, đến lúc đó ông sẽ không còn phách lối được nữa đâu."
Người đàn ông đó túm lấy cổ áo ba tôi: "Ông thử xem, trước khi ông làm điều đó, tôi chắc chắn với ông rằng gia đình ông sẽ chết trước tôi."
"Ông nghĩ tôi ngu ngốc đến thế sao, nếu tôi hay gia đình tôi có chuyện những điều tôi vừa nói sẽ thành sự thật, tôi sẽ kéo ông theo, tôi hứa đấy!"
"Tôi sẽ không bỏ qua đâu, Jung Yong Hwa, chờ đó!"
Người đó lướt nhanh ra ngoài mà không nhìn thấy tôi vẫn còn sợ sệt sau những gì vừa nghe, tôi nhanh chóng vào trong, giọng run sợ: "Ba, những gì xảy ra lúc nãy đều là thật sao?"
Ba tôi bất ngờ khi thấy tôi chạy vào, nhìn tôi giận dữ: "Sao con lại về đây giờ này, không phải con đang học sao?"
"Ba, con hỏi ba đó, con lo lắm!"
Ba tôi dịu giọng xuống khi thấy sự lo lắng hiện trên gương mặt tôi: "Sooyeon à, con là đứa thông minh, nhưng ba không muốn con tìm hiểu những chuyện này."
"Nhưng con đã biết rồi, ba đang gặp nguy hiểm, sao con lại không lo được."
"Sooyeon ngoan, ba có thể lo được, con chỉ cần ngoan ngoãn học hành và thương yêu Miyoung là được rồi."
"Ba à!"
Ba tôi không nói gì nữa trở lên phòng, tôi cũng không hỏi tiếp nữa, có điều tôi vẫn không thể cho qua chuyện này được.
---------------------------------------
"Sooyeon, Miyong, mau dậy đi con!" - ba tôi xốc tôi và em tôi dậy khi cả hai đang nằm ngủ, tôi vừa mở mắt ba đã nhét mẫu giấy vào tay tôi, giục: "Mau rời khỏi đây, dẫn theo em con nữa, ở ngoài chú của con đang đợi đó, nhanh đi!"
Tôi và Miyoung còn chưa kịp hiểu gì đã bị ba tôi kéo ra ngoài, trời lúc này còn tối mà, có chuyện gì quan trọng phải đi vội thế?
Ba ôm chặt hai chúng tôi vào lòng rồi đẩy chúng tôi vào xe, ánh mắt tràn đầy yêu thương và đau xót: "Ba xin lỗi, hãy sống thật tốt nhé, nếu có cơ hội, ba sẽ tìm hai con!"
Tôi định nói gì với ba nhưng chiếc xe đã chạy mất, nhìn bóng dáng cô độc của ba ngày một xa dần, nước mắt tôi bỗng tuông trào không kiểm soát, bên cạnh, Miyoung cũng bật khóc nức nở do sợ hãi, con bé chỉ mới 9 tuổi đầu.
Tôi sực nhớ mẫu giấy ba tôi đưa cho tôi, liền lấy ra đọc: "Sooyeon, chuyện hôm trước con nghe thấy đều là thật, hiện giờ gia đình chúng ta đang gặp nguy hiểm, ba sẽ đưa hai con đến chỗ an toàn, con hãy thay ba chăm sóc tốt cho bản thân và Miyoung nhé, khi nào ba lo xong chuyện, ba sẽ đến tìm hai con, yêu các con!"
Tôi vo tròn mảnh giấy nắm chặt chúng trong tay, hình ảnh người đàn ông đó chợt hiện lên trông tâm trí thật rõ ràng :"Kwon Tae Woo!"
2 ngày sau, báo đưa tin nhà tôi bị cháy rụi do hỏa hoạn, trong nhà tìm thấy xác của ba tôi, tôi đau đớn khóc suốt một ngày, Miyoung không biết chuyện gì nhưng mấy ngày không nhìn thấy ba, con bé cũng hỏi tôi suốt, còn nằng nặc muốn về nhà, những lúc này tôi rất nhớ ba, nếu có ba ở đây thì tốt biết mấy, Miyong không phải khóc nữa, chúng tôi sẽ lại sống hạnh phúc bên nhau như xưa, được ba cưng chiều, được ăn uống thỏa thích, không phải chịu ánh mắt soi mói khi ở nhà chú họ thế này, thím họ rất ghét chúng tôi, bà ấy luôn cố tìm cách đuổi chúng tôi khỏi đây, mặc dù chú tôi biết chuyện nhưng cũng không hề lên tiếng hay làm điều gì để giúp chúng tôi cả. Tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng, lúc này tôi càng không thể yếu đuối, nếu không sẽ không thể bảo vệ cho em mình được.
Tối hôm đó tôi đi ra ngoài hít thở không khí vì không thể ngủ được, vô tình lại nghe vợ chồng chú tôi trò chuyện.
"Mình à, chúng ta không thể để hai đứa nhỏ ở đây mãi được, ba của chúng đã đắc tội với người ta, chúng ta chứa chúng có ngày cũng mang họa, chưa kể sau này còn phải lo cho tụi nó ăn học, bao nhiêu chi phí phát sinh, sao mà chúng ta lo nổi."
"Tôi hiểu ý mình, nhưng nó là cháu tôi, tôi không nỡ..."
"VẬY ÔNG NỠ ĐỂ VỢ CON MÌNH CHỊU KHỔ SAO?"
"Bà nhỏ tiếng thôi!"
"Tôi cứ thích lớn tiếng đấy, sao hả?"
"Được rồi, không phải tôi không biết tính, bà đừng có giục mãi!"
"Vậy tính nhanh lên, nhìn thấy tụi nó là tôi ăn không ngon rồi, hừ!"
Tôi lặng lẽ trở vào phòng, nhìn Miyoung đang ngủ mà mắt vẫn còn ướt, con bé mới khóc sao, nắm lấy bàn tay em mình, ánh mắt tôi tràn ngập lửa hận, tôi sẽ không tha cho kẻ đã khiến chúng tôi trở nên thế này, nhất định không tha thứ!
Hai chị em tôi được đưa đến một cô nhi viện ở ngoại ô, chú tôi sau khi đưa chúng tôi đến đó liền lập tức bỏ đi, tôi biết không thể trách được chú tôi, nhưng rơi vào hoàn cảnh này tôi không muốn chút nào.
"Unnie ơi, sao chú lại đưa chúng ta đến đây vậy?"
"Miyoung ngoan, ở đây mọi người sẽ tốt với chúng ta hơn."
2 năm tiếp theo cuộc sống của chúng tôi cũng không khá khẩm hơn, tôi và Miyoung là người mới trong cô nhi viện nên thường bị bắt nạt, khi bị giành thức ăn, khi bị lôi đi trêu chọc, tôi cũng không phải đứa khờ khạo cho bọn chúng ức hϊếp, nhưng Miyoung thì không, nó quá hiền lành và yếu đuối, điều đó khiến tôi không khỏi lo lắng.
"Không được, con không muốn đâu!"
"Sooyeon à, ta biết con không nỡ xa em mình, nhưng con thử nghĩ xem, Miyoung được một gia đình tốt nhận nuôi, sẽ có tương lai sáng sủa, con là đứa hiểu chuyện, con nên giúp em con chứ!"
"Con không muốn xa Miyoung, con không cho ai dẫn em con đi hết!"
"Ta không ngại nói thật cho con biết, cô nhi viện này tình hình không mấy khả quan, có thể sẽ không còn trụ được lâu, con không để Miyoung được nhận nuôi, nó sẽ phải chịu khổ, Sooyeon, con bé chỉ nghe lời con thôi, con khuyên nó chấp nhận điều kiện đi nhé!"
Tôi suy nghĩ đủ cách cũng không nghĩ cách nào tốt hơn những lời sơ vừa nói, trên đời này tôi chỉ còn có Miyoung là người thân, tôi không muốn xa nó, nhưng đến nước này đành phải chấp nhận, tôi cũng đã nhìn qua mặt gia đình muốn nhận nuôi Miyoung, họ rất hiền lành, có bối cảnh tốt, chỉ là không thể có con nên mới phải đến đây, suy đi tính lại, để em tôi theo họ là lựa chọn tốt nhất thời điểm này.
"Miyoung, em nghe lời các sơ, đi theo họ đi, ở đây sẽ không có tương lai đâu."
"Nhưng em không muốn xa Unnie, chúng ta ở đây vẫn rất tốt mà."
"Chỗ này sắp bị phá đi rồi, em nghe Unnie, hãy đi đi, Unnie tự lo được cho mình, nhưng nếu để em ở lại cùng chịu khổ Unnie không muốn chút nào."
"Như vậy em càng không thể bỏ Unnie!"
"MIYOUNG, em bắt đầu cãi lại lời của Unnie sao?"
"Em..."
"Chị hứa với em khi nào có thể chị sẽ đến tìm em về."
"Nhưng em sợ lắm, chị đi với em không được sao?"
"Không Miyoung, em đừng sợ, chị không thể đi theo em nhưng chị sẽ luôn nghĩ về em, em sẽ không cô đơn đâu."
"Không còn cách nào khác sao chị?"
"Nếu có chị sẽ không để em đi đâu, đây là cách tốt nhất rồi, sau khi rời khỏi đây, em hãy chăm sóc bản thân thật tốt, chị muốn khi chúng ta gặp lại, em vẫn là con bé đáng yêu trong mắt chị!" - Giọng của tôi đã bắt đầu run lên, tôi đang khóc, và Miyoung cũng đang nức nỡ trong vòng tay tôi.
"Em hứa với chị!"
"Ừm, Miyoung, em nhớ kĩ nhé, 1 năm sau, vào ngày 15 mỗi tháng chị hãy đến tòa nhà cao nhất Seoul để tìm em, chúng ta sẽ đoàn tụ."
"Em sẽ nhớ mà, chị phải đến đó đấy."
Tôi lấy sợi dây chuyền trên cổ ra đeo cho Miyoung, đó là món quà sinh nhật mà ba đã tặng cho tôi: "Em hãy giữ lấy nó, khi nào gặp lại, nó sẽ là tín vật để chúng ta nhận nhau, và nó cũng thay chị bảo vệ cho em."
-------------------------------------
Ngày 15 năm sau lại là ngày tôi được một gia đình khá giả nhận nuôi, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này, nhưng đồng thời tôi càng không quên ngày hẹn với Miyoung, sợ con bé đến mà không thấy tôi, khi đó nó sẽ ra sao, một năm nay tôi rất nhớ Miyoung, ngày nào tôi cũng chờ đến ngày hai chị em có thể được đoàn tụ.
"Cô ơi, con có thể đến một nơi được không, con không thể bỏ lỡ cuộc hẹn này."
Người đàn bà nhìn tôi lắc đầu: "Hôm nay không được đâu con à, và hãy gọi ta là mẹ nhé. Con biết vì sao ta phải đón con đi trong hôm nay mà. Sau việc đó, ta sẽ để con đi đến cuộc hẹn của con."
Tôi định lên tiếng nhưng lý trí không cho phép, việc gặp Miyoung rất quan trọng, nhưng chuyện báo thù cũng quan trọng không kém, bà ta nhận nuôi tôi vì ba bà ấy rất thương nhớ đứa cháu bị mất trong một vụ tai nạn giao thông, nay ông ấy sắp qua đời, tâm trí cũng không còn minh mẩn, muốn nhìn mặt đứa cháu lần cuối, gương mặt tôi lại có điểm giống đứa cháu ấy, nên bà ta mới chọn tôi. Bây giờ tôi mà cương quyết đòi đi, e rằng cơ hội sẽ không có lần thứ hai. Miyoung, hãy cố đợi Unnie thêm một chút nữa, Unnie không hề bỏ em đâu.
Ba năm sau đó, tôi trở về Hàn Quốc với một thân phận mới, Jessica Jung, tiểu thư của tập đoàn Jung thị, tuy không phải là tập đoàn hùng mạnh nhất nhì Hàn Quốc nhưng cũng không phải là dạng tép riêu. Trong suốt thời gian ở xứ người, tôi không ngừng học tập, trau dồi kiến thức sâu rộng, chờ đợi ngày trở về để gặp lại Kwon Tae Woo.
Đứng ở tòa nhà cao nhất Hàn Quốc cả ngày mà tôi cũng chả thấy người mình muốn tìm, tất cả đều bận rộn với công việc của mình, không ai thèm dừng chân ở lại quá 10s, làm sao có thể đứng đợi người. Ba năm nay tôi nhớ Miyoung vô cùng, hình ảnh con bé lúc ấy luôn in trong tâm trí của tôi, bây giờ chắc Miyoung đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, nghĩ đến đây, khóe môi bất giác mỉm cười. Nhưng chợt nghĩ đến cảnh em mình chờ đợi suốt mấy năm liền không thấy, có khi nào con bé đã bỏ cuộc? Tôi sợ lắm, cái lạnh của mùa đông ùa về khiến cơ thể tôi run lên, Miyoung cũng từng chờ đợi tôi như vậy sao?
Tập đoàn Jung thị đang trong giai đoạn khủng hoảng do mấy đứa em họ phá của gây ra, tôi dù rất muốn giúp mẹ nuôi mình một tay nhưng với sức một mình tôi là không thể, cuối cùng đành nhìn cơ ngơi sụp đổ trong vô vọng. Mẹ tôi vì quá đau lòng nên nữa năm sau cũng mang bệnh qua đời, trước khi mất, bà đã để lại cho tôi một sô tài sản đủ để tôi có thể sống cả đời mà không cần lo lắng, điều đó làm tôi không khỏi cảm động, trên đời này vẫn còn có người tốt với tôi.
"Cháu lại đến đây chờ em gái mình à?" - Cô bán khoai lang gần đó nhìn tôi hỏi, nửa năm nay vào cái ngày này tôi đã trở thành khách quen của dì ấy, dù trời nắng hay mưa tôi đều đến đây đợi Miyoung.
"Vâng!"
"Ta thật cảm động cho hai chị em cháu, Mấy năm trước con bé cũng đứng đây vào cái ngày này chờ cháu, giờ đến cháu, thế mà hai đứa vẫn không thể gặp được nhau."
"Có lẽ vẫn chưa tới lúc, chúng cháu.."
"Ơ kìa, con bé đó là đứa đã đứng chờ cháu mấy năm nay đó!"
Tôi giật mình sau câu nói, quay phắt lại về hướng chỉ tay của cô. Đúng rồi, là gương mặt quen thuộc của Miyoung, tuy có khác trước đôi chút nhưng không thay đổi nhiều, tôi bất động nhìn về phía cô gái đứng đối diện một hồi lâu, đến khi đôi mắt sáng long lanh ấy chạm vào đôi mắt đã ngân ngấn nước của tôi, em ấy đã không di chuyển ánh nhìn sang hướng khác nữa.
"Unniiee..."
Miyoung đi vội về phía tôi :"Là Unnie phải không?"
Tôi không thể thốt nên lời, chỉ gật đầu liên tục, hình ảnh Miyoung đã nhòe đi do nước mắt, tôi nhanh chóng gạt chúng đi, Miyoung cũng đang khóc: "Unnie chờ em có lâu không, em xin lỗi!"
"Không, là unnie xin lỗi em mới đúng, em đã đợi unnie lâu thế rồi."
Tôi và Miyoung đang ngồi trong một quán cafe trò chuyện, cả hai nói rất nhiều điều, thì ra nửa năm trước Miyoung qua Pháp cùng gia đình một thời gian do họ có việc ở đó, giờ mới về được, tôi cũng có lời muốn cảm ơn gia đình đã chăm sóc cho em tôi, Miyoung nhờ họ mà cuộc sống trở nên tốt đẹp, không phải lo nghĩ gì, đó cũng là điều tôi muốn, mối thù này hãy để mình tôi gánh vác.
------------------------------------------
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã có lên một bản kế hoạch cụ thể cho việc trả thù này, Jessica này đã đợi quá lâu để có thể gặp mặt Kwon Tae Woo, giờ đây tôi phải đòi lại tất cả vốn lẫn lời.
"Jessica, là cậu phải không?"
"Taeyeon?"
"Là tớ đây, chúng ta cùng học ở Mỹ trong 3 năm, cậu có nhớ không?"
"Giờ cậu là trợ lý của tôi đấy, tớ lấy làm thắc mắc, với khả năng của cậu sao có thể lại làm việc này?"
"Hì, tớ gặp vài biến cố nên...thôi, đừng nhắc chuyện của tớ mãi thế."
"KIM TAE YEON, AI CHO PHÉP CẬU QUEN FANY CHỨ?"
"Unnie à, Tae rất tốt với em."
"Tên đó có gì tốt chứ?"
"Jessica, tớ tốt hơn cậu nhiều đó."
"Cậu liệu hồn với tớ, cậu mà khiến Fany tổn thương, tớ sẽ xé xác cậu ra!"
"Yên tâm đi!"
------------------------------------------
"Jessica, sao cậu lại thu mua nhiều cổ phần của tập đoàn thế, cậu có ý gì?"
"Không phải chuyện của cậu!"
"Cậu đừng tưởng tớ không biết gì, ánh mắt cậu mỗi lần nhìn Kwon Tae Woo từ phía sau đều tràn đầy thù hận, cậu còn không ít lần gây khó dễ ngầm cho ông ấy."
"Sao cơ, hắn đã hại chết ba cậu sao?"
"Tớ sẽ giúp cậu?"
"Tại sao?"
"Vì đó cũng là người hại chết ba Fany, quan trọng hơn, cậu là chị của em ấy, tớ không thể nhìn cậu gặp nguy hiểm."
"Cảm ơn cậu, Tae!"
"Hãy hứa với tớ một chuyện, đừng làm chuyện gì phạm pháp."
"Tớ có sao?"
"Cậu điên rồi, sao lại kết hôn với kẻ thù?"
"Tớ có lý do của mình, hắn ta quá kĩ tính, mấy năm rồi mà vẫn chỉ được bao nhiêu đây, tớ không muốn lâu hơn nữa, nếu lấy hắn, tớ sẽ có 1 phần 3 cổ phần, còn được tiếp cận hắn nhiều hơn."
"Nhưng..."
"Tớ đã quyết rồi, cậu không cản được đâu!"
Taeyeon tức giận bỏ đi, tôi thở dài, lại một lần nữa tôi buộc phải lựa chọn điều mình không hề muốn, chợt cơn đau nơi ngực ập tới, khiến tôi khó thở, ngã xuống sàn, lấy vội viên thuốc trong giỏ ra uống, sau một lúc chờ cơn đau qua tôi trở lại bàn làm việc tiếp: "Kwon Tae Woo, trước khi tôi chết, tôi phải nhìn thấy ông chết!"
End Flashback.
TBC.