Editor: Bắp
Beta: Nhóc
-----------------------------------------------------
Lúc ở trên máy bay, Chu Ninh luôn suy nghĩ đến những chuyện xảy ra từ khi Trần Diễn đến.
Mọi thứ dường như đều có dấu vết để lại, cô vốn nghĩ rằng sẽ không đưa tới tiếp xúc gì đó, cho đến sau này lại lên giường mây mưa.
Toàn bộ mọi việc xảy đến quá nhanh.
Mà sự phối hợp lúc mây mưa lại sảng khoái cùng hoàn mỹ đến thế.
Cứ như thể bọn họ sinh ra đã là người yêu của nhau.
Trần Kiệt ở bên cạnh cùng cô thảo luận về các tuyến đường du lịch, nhưng cô đang thất thần không nghe rõ.
"Vợ ơi, vợ! Em đang nghĩ cái gì vậy, sao dạo này hay mất tập trung thế."
"Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi."
"Em xem mấy điểm thắng cảnh này, anh cảm thấy không tệ, anh đưa Trần Diễn xem qua nó cũng bảo được."
Cô nhìn mấy nơi mà hắn đã chọn, trả lời: "Cũng được, cứ như thế đi."
"Được. Hôm nay sẽ không ra ngoài chơi, ở khách sạn nghỉ ngơi."
Máy bay đáp xuống đất, ba người tiến đến khách sạn xử lý thủ tục.
Cả hai phòng đều hướng ra biển, điều đặc biệt hơn là cả hai phòng đều dùng chung ban công. Ở giữa ngăn cách bằng một hàng rào gỗ thấp.
Chu Ninh đến ban công duỗi người, Trần Kiệt ngồi xuống nghỉ ngơi trên chiếc ghế nằm bên cạnh.
Trần Diễn dựa lưng vào thành lan can, đeo kính râm, mặc áo sơ mi ngắn tay màu lam nhạt cùng quần short đen, tóc bị gió biển thổi rối tung.
Rõ ràng cách một cái kính râm, nhưng Chu Ninh vẫn cảm thấy hắn đang nhìn cô.
Cô ở giữa hai nam nhân, phía sau là chồng cô, nhưng lúc này trong mắt lại chỉ có Trần Diễn.
Thiếu niên dùng khẩu hình nói câu gì đó, Chu Ninh theo bản năng liền phản ứng lại, không chờ cô hoàn hồn, hắn đã về phòng rồi.
Suy nghĩ Chu Ninh hỗn độn trong gió, bởi vì cô thấy rõ khẩu hình Trần Diễn nói chính là: Đêm nay.
Ban đêm bờ biển vắng người rất nhiều, oi bức như thế, lại vẫn có nhiều đôi tình nhân nắm tay bước chậm chậm hay những đôi đang hôn nhau nồng cháy.
Trần Kiệt sớm đã ngủ say, Chu Ninh vẫn lo lắng cho đến rạng sáng.
Đứng dậy tiến đến ban công, trong lòng cô có một loại dự cảm không tên: Trần Diễn sẽ ở đó đợi cô.
Sau lưng là ông xã đang ngủ say, phía trước là tình nhân trẻ tuổi, những bước đi của cô đều là những quyết định do bản thân mình nổi loạn hết lần này đến lần khác.
Cô đi đến ban công liền nhìn thấy Trần Diễn, chỉ mặc một cái quần đùi, trên người trần trụi. Chỉ là không thấy rõ ánh mắt.
Cô đến gần, thừa dịp ánh trăng thấy rõ mặt hắn, giữa hai người lúc này chỉ cách một hàng rào thấp.
"Chị à, em đợi rất lâu rồi."
"Chị…" Cô đang muốn xin lỗi.
"Không cần xin lỗi, có thể tới là tốt rồi, em còn nghĩ chị sẽ quên em."
"Không có."
Trần Diễn chậm rãi cầm lấy tay cô, thâm tình nhìn chăm chú, manh động nơi nội tâm chậm rãi dâng cao.
"Chị, chúng ta có thể hôn môi không?"
Lời nói thuần thúy như vậy, thành kính như vậy, tất cả đều là sự sạch sẽ của thiếu niên.
Có thể do bầu không khí xúc tác, cũng có thể do trước mặt là bờ biển cách đây không xa, tất cả đều mang hơi thở lãng mạn, cũng có khả năng chỉ đơn giản là tâm động hoặc là du͙© vọиɠ dâng trào, dù sao cô chắc chắn đã bị mê hoặc.
"Được."
Cách hàng rào cũng không thể ngăn cản hai người ôm nhau.
Chu Ninh ôm chặt lấy thiếu niên, nhón chân dâng lên nụ hôn. Hắn không có phòng bị, lưỡi lập tức bị cô tấn công.
Lần này là cô bắt đầu trước.
Thân trên của hai người dính chặt vào nhau, như thể sắp hòa quyện vào nhau.
Trần Diễn thêm chút sức ôm Chu Ninh sang bên hắn, hai người dựa vào lan can, môi hôn say sưa.
"Chị ơi… Làm ở đây, được không?" Hắn buông môi cô ra, hỏi.
Chi Ninh nhìn khắp nơi, bọn họ đang ở tầng cao nhất, chung quanh cũng không có phòng ở, chỉ có cây cùng bãi biển cách đó không xa, ngoại trừ ánh trăng chỉ có một màu đen nhánh.
"Được." Cô đồng ý.
Nhìn mắt Trần Diễn có thể thấy được sự vui mừng, lập tức tách hai chân cô ra, ôm cô vào ngực, làm cô dựa vào người mình, tay từ bắp đùi thuận thế hướng lên trên, cởi chiếc váy ngủ mát mẻ mùa hè ra.
"Chị, chị mặc bộ nội y kia."
Nội y ba mảnh mặc cũng như không, thêm rất nhiều tình thú. Bầu ngực đầy đặn trông càng thêm mỹ lệ dưới hai mảnh vải mỏng, đầu nhũ như hai quả anh đào nhỏ bị mảnh vải che mất, lúc này đã đứng thẳng lên do nụ hôn vừa rồi, nhô lên dưới lớp vải bằng phẳng.
"Thật đẹp mắt." Chu Ninh bị lời hắn nói làm cho xấu hổ, yên lặng nhắm mắt lại, nội y này vì hắn nên cố ý mặc vào sau khi tắm, được hắn khen ngợi cô tự nhiên rất cao hứng.
Trần Diễn gấp không chờ nổi cách nội y ngậm vào một bên ngực, Chu Ninh thoải mái đến rùng mình, không tự chủ ưỡn ngực đem đầu nhũ càng hướng sâu vào miệng hắn.
Đằng trước bị hắn ngậm ở trong miệng, đầu lưỡi không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhũ hoa vừa nhỏ lại mẫn cảm, luồng nhiệt dưới thân lan tràn càng nhiều hơn.
Cô đẩy đầu hắn ra, không dám nhìn hắn, giọng nói chỉ thấy tràn ngập nɧu͙© ɖu͙© gợi cảm.
"Bên kia nữa..."
Trần Diễn âm thầm cười, tự nhiên thỏa mãn yêu cầu của cô.
Chu Ninh dần dần không thỏa mãn cách trêu đùa qua tấm vải này, tự mình cởi bỏ đai lưng nho nhỏ sau cổ, một đôi tuyết sữa trên người hoàn toàn bại lộ.
Thân trên hai người chặt chẽ dính lấy nhau, nhũ thịt mát lạnh dán lên l*иg ngực khô nóng của Trần Diễn.
Cô lại gần lỗ tai hắn, ngậm lấy vành tai ửng hồng, nhẹ nhàng nhấm nháp rồi di chuyển đến vũng mẫn cảm không dễ phát hiện ở phía sau.
Cô phủ lên đó một nụ hôn, liền đánh bại hắn.
Trần Diễn ôm mạnh hơn, trong giọng nói pha thêm thở gấp "A… Chị…"
Chu Ninh bị hắn gợi lên hứng thú đùa giỡn, rời khỏi vòng ôm của hắn, đứng trước mặt hắn, một ngón tay từ hầu yết chậm rãi đi xuống, cuối cùng thò tay vào trong quần đùi vỗ vào thứ kia của hắn.
Cô có thể cảm nhận được hắn đang kích động, cự vật dưới thân đã sớm trướng lên to lớn, còn chảy ra một chút chất lỏng.
Hắn không có sức nhẫn nại khi làʍ t̠ìиɦ với cô, bất cứ sự quyến rũ nào cũng có thể khiến hắn muốn tách chân cô ra mà luật động không chút khống chế, nhưng lần nào cũng có thể nhịn xuống, lần này cũng không ngoại lệ.
"Chị, chị đừng sờ, em không chịu nổi…" Nhưng cô vẫn đang tiếp tục: "A….Chị…. Muốn chị…" Hắn nghe được âm thanh dễ nghe của cô đang trộm cười.
Gần như ngay khi cô đưa tay ra khỏi quần, Trần Diễn liền lật người cô lại, đồng thời cởϊ qυầи xuống.
Vật vừa thô vừa dài kia không ngừng cọ xát vào nơi giữa hai chân cô, hòa vào dâʍ ŧᏂủy̠ của cô càng thêm trơn hơn, sự áp chế lúc nãy của hắn cũng trở lên làm càn. Chu Ninh sảng khoái cố ý từ trong miệng kêu
"Trần Diễn, mau…"
Hắn thật xấu, lúc này còn muốn nhẫn nại mà phản kích: "Vừa rồi em cầu chị, chị cũng không nghe em."
Dưới thân không chút lay động, áp người cuống nói bên tai cô: "Chị, cầu xin em, em liền cho chị."
Cô nào còn cố kỵ cái gì là thể diện hay không thể diện, khát vọng nơi hạ thân đã vượt qua lý trí.
"Trần Diễn, Trần Diễn… Chị cầu xin em, mau tiến vào….."
Trò đùa dai đã được thỏa mãn, hắn tiến vào từng chút một, lối vào chật hẹp cùng vật kia của hắn hoàn toàn dán sát.
"A… Thoải mái…"
Hắn nhanh chóng va chạm, tiếng thân thể va chạm không ngừng phóng đạy trong màn đêm, tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn của Chu Ninh bao quanh lấy Trần Diễn.
Dưới thân làm cô, trên tay nhéo bộ ngực sữa, xúc cảm non mềm đến mức có thể xoa thành hình dạng tùy ý, núʍ ѵú càng giống nhụy hoa non mềm.
"Chậm, chậm một chút…"
"Chị, em thật sự không chậm được….."
Một thân hình đẹp như vậy, một người chị xinh đẹp như vậy, làm sao hắn có thể dừng lại.
Trên người cả hai toát ra một lớp mồ hôi, thân thể giao triền, càng lộ ra vẻ ham muốn tìиɧ ɖu͙©.
Mỗi một lần rút ra, huyệt thịt đều theo côn ŧᏂịŧ cùng nhau rút ra một đoạn, gắt gao mυ'ŧ chặt lấy.
Trần Diễn ngừng chơi bầu ngực sữa, đôi tay dùng lực kéo hai tay cô, hai người dựa vào đó duy trì ổn định. Động tác như vậy làm một đoạn vốn còn lộ bên ngoài của hắn lại vào sâu thêm một nửa.
Càng sâu, động tác càng mạnh, tần suất càng nhanh.
Chu Ninh cảm thấy bản thân như muốn ngất xỉu, dưới thân vẫn không tự giác đươc mà đón ý nói hùa.
Tiếng khóc nức nở dần dần nặng nề hơn, Trần Diễn không nỡ làm cô khóc, động tác yếu hơn rất nhiều.
"Trần Diễn… Trần Diễn…" Cô lang thang không có mục tiêu kêu tên hắn, một tiếng lại một tiếng, mang theo thở dốc.
"Chị… Em rất thích chị…"
"Sao lại đẹp như vậy chứ, chỗ nào cũng đẹp."
Cuối cùng trong tiếng thở gấp của Trần Diễn, có mấy lần hắn bắn lên lưng cô.
Không còn nơi đỡ, cô cứ thế ngồi thẳng xuống đất, Trần Diễn kịp thời đỡ lấy cô, hai người lại ôm nhau lần nữa.
"Chị, em có thể luôn ở bên chị được không?"
"Chị, không biết…"
"Không có việc gì, vậy là đủ rồi. Em đưa chị đi tắm rửa sạch sẽ." Hắn bất đắc dĩ cười khổ, ra vẻ kiên cường. Hắn nhìn thấy ánh mắt áy náy cùng thương hại của cô.
Chu Ninh đi rồi, Trần Diễn tự tin cười rộ lên.
Hắn tin rằng Chu Ninh nhất định sẽ cùng hắn ở bên nhau, không chỉ bây giờ, mà là mãi mãi về sau.
Cô đối với hắn càng áy náy, thì cô càng quan tâm để ý đến hắn.
Càng để ý đến hắn, thì sẽ càng yêu hắn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(Lời tác giả: Tôi muốn giải thích một chút về Trần Diễn, hắn thật sự thích Chu Ninh, thậm chí dùng thủ đoạn cũng muốn ở bên cô ấy. Nhưng hắn lại không muốn tổn thương Chu Ninh, cho nên dù là làʍ t̠ìиɦ hay ngày thường đề sẽ khắc chế bản thân. Rồi đến hiện tại, trước mắt đã tiếp nhận việc muốn làʍ t̠ìиɦ cùng nam chính, nhưng muốn đến bước yêu Trần Diễn hoàn toàn vẫn còn cần chút thời gian, yên tâm đi, chỉ cần cô ấy xác định được tự mình đã yêu Trần Diễn sẽ lập tức ở bên cậu ấy. Tôi không thích làm mấy chuyện xấu xa kia, sẽ để nước chảy thành sông tuyệt không chần chừ.)