Chương 6: Mua Sắm
Bán xong nhân sâm cũng đã đến giữa trưa,chúng tôi đến 1 tửu quán ăn bữa trưa."Tú Nghiên chúng ta vào trong ăn trưa đi,1 lát còn đi mua lương thực và vài thứ cần thiết nữa"vừa nói chúng tôi vừa vào bàn ngồi.
"Thất lang,ta có mang theo nước và lương khô ăn tạm cũng được,tửu quán này sẽ tốn nhiều bạc lắm!"Tú Nghiên ngồi xuống nhìn xung quanh nhỏ giọng nói cùng tôi
"Ko sao đâu,nàng muốn ăn gì cứ gọi,bạc thì ko cần lo"tôi cười trấn an nàng ấy
"Ko...ko ta ko đói,chàng ăn đi"Tú Nghiên dự định tự mình ăn lương khô để đỡ tốn bạc
"Tiểu nhị ca,cho ta 1 đĩa thịt bò,2 đĩa rau và 2 chén cơm,trước hết cho ta bình trà ngon,đa tạ"tôi ko trả lời nàng,xoay qua nói với tiểu nhị,tiểu nhị vui vẻ ứng hạ rồi vào trong chuẩn bị.
Tú Nghiên lặng yên nhìn tôi,ko lên tiếng.Thức ăn được mang lên tôi nhìn thấy trong ánh mắt nàng thoáng hiện lên nét vui mừng vì nàng biết tôi ko để nàng phải ăn lương khô,Tú Nghiên trước giờ ở nhà cha mẹ cũng khó khăn,toàn ăn rau dại,cơm thì trộn với khoai lang,dù vậy trong nhà nhiều người ăn cũng ko được bao nhiêu,qua ngày là đủ rồi,trước mắt cơm trắng còn thịt rau khiến nàng cảm thấy mình như đang mơ vậy.
Tôi thấy nàng ngồi im,đành cầm đũa nhét vào tay nàng ấy,mỉm cười nói với nàng"ăn nhanh đi,đừng nhìn nữa"
Nghe tiếng tôi nói nàng mới giật mình,nhẹ nhàng gật đầu ứng hạ rồi mới bắt đầu ăn cơm.
"Ăn thịt đi,nàng đừng ăn rau và cơm ko như vậy"vừa nói tôi vừa gắp thịt cho nàng.
"Ko...ko chàng ăn đi,ta..ta ko thích ăn thịt"nàng ấy muốn gắp trả lại trả tôi.
"Nàng ko ăn thì ta cũng ko ăn"nói vậy tôi cũng để đũa xuống,nàng thấy tôi kiên quyết thì mới chịu cùng tôi ăn.
Ăn uống no rồi chúng tôi bắt đầu đi mua những thứ cần thiết,chúng tôi đến chỗ thợ rèn,tôi đặt mua 1 vài món dao nhỏ hết 500 văn tiền,hẹn khoảng 1 canh giờ sau tới lấy.
Bước ra chỗ thợ rèn tôi quay qua hỏi Tú Nghiên"trong nhà hiện giờ mình cần mua những gì?"
"Chúng ta cần mua lương thực,gia vị là đủ rồi"Tú Nghiên suy nghĩ rồi nói
"Trong nhà hình như ko còn thức ăn,chúng ta ko phải nên mua thức ăn sao?"tôi nghi hoặc hỏi
"Ở nhà chúng ta hái rau là được rồi"Tú Nghiên thành thật trả lời
"Hả?ko được,có phải nàng nghĩ ta ko có bạc nên nói vậy ko?nàng ko cần lo về bạc,nàng xem"tôi vừa nói vừa đưa 5 lượng bạc ra cho cô ấy
"Bạc này chàng giữ lại để nương trả cho hàng xóm đi,phía sau nhà chúng ta có loại 1 ít rau có thể ăn được mà"Tú Nghiên từ chối nhận bạc vì nàng ấy biết hoàn cảnh nhà của tôi đang thật sự khó khăn
"Tiền trả hàng xóm nàng ko cần lo,bạc này là để mua lương thực và thức ăn cho cả nhà"tôi nói dứt lời liền dẫn nàng đến cửa hàng lương thực
Chúng tôi mua lương thực,gia vị,tôi còn mua thêm thịt heo,trứng gà,trứng vịt...linh tinh đủ thứ,nàng ấy luôn muốn ngăn cản tôi tiêu xài phung phí nhưng tôi đã nhanh tay hơn nàng ấy,tôi thanh toán xong mọi thứ,cuối cùng 1 đống đồ để trước mặt chúng tôi,tôi còn mua vài thước vải về may quần áo vì trong nhà quần áo chúng tôi đã quá cũ nát rồi.
"Chúng ta mua nhiều như vậy làm sao mang về nhà đây"tôi phát sầu quay hỏi Tú Nghiên
Nàng phiên ánh mắt xem thường nhìn tôi,tôi chỉ biết cười gãi đầu trừ,ông chủ tiệm vừa nghe tôi nói liền đứng ra giúp tôi"tiểu huynh đệ nếu ko ngại tôi sẽ gọi chiếc xe bò cho cậu"
"Được,được...đa tạ lão bản"tôi vô cùng cảm kích nhìn chủ tiệm
Một lúc sau,toàn bộ đồ đều được chất lên xe bò,cả dao nhỏ mà tôi đặt ở chỗ thợ rèn cũng lấy xong,tôi còn mua 1 ít điểm tâm về,sau đó cả 2 cùng ngồi lên xe bò trở về Hạnh Hoa Thôn.Trên đường về nhà rất nhiều ánh mắt nhìn chiếc xe bò đang từ từ tiến vào thôn,có người thì tò mò,có người đỏ mắt vì trên xe chất rất nhiều đồ,tôi cũng ko để mắt việc đó,trên đường nhiều hàng xóm chào hỏi,tôi cũng vui vẻ đáp lại họ.
Cuối cùng xe bò cũng dừng lại trước cửa nhà,tôi bước xuống mở cổng gọi với vào trong"nương,chúng con về rồi!" Tú Nghiên cũng theo sau tôi bước xuống xe bò.
Nương nghe tiếng từ trong nhà bước ra nhìn thấy xe bò sau lưng tôi giật mình chạy ra"Lợi nhi a,ở đâu ra nhiều đồ như vậy a?"vừa hỏi nương vừa nhìn chiếc xe bò
"Nương,vào nhà trước rồi nói sau"sau đó chúng tôi đem tất cả đồ trên xe vào trong sân,rồi tôi đưa thêm 30 văn tiền cho phu xe uống trà,tiễn xong phu xe tôi quay vào nhà với nương và Tú Nghiên.
Tôi vừa bước vào sân thì đại thẩm Quyền Lý Thị và nhị thẩm Quyền Dương Thị cũng bước theo vào,vừa nhìn 1 đống đồ chúng tôi chưa kịp cất lên liền tiến đến động tay động chân"ai nha,tam thẩm a,hôm nay mua thật nhiều đồ a,vải này cũng rất đẹp ta nhìn rất hợp mình đó"đại thẩm vừa cầm vải vừa ướm trên người mình nói
"Tam thẩm nhà thật nhiều lương thực cả nhà chắc ăn cũng ko hết đâu chi bằng đưa 1 ít qua nhà lớn a, nhà lớn bên đây thật nhiều người a"nhị thẩm vừa nói vừa chọn lựa vài món như thịt,gạo,muối
Cả 3 chúng tôi há hốc mồm nhìn hành động tự tiện của họ mà ko biết nói gì,nương muốn lên tiếng tôi liền ngăn lại nương,tôi thật chướng mắt bọn họ,lúc khổ ko thấy giúp,giờ thì thấy người ta có chút ít thì đến tự nhiên cướp.
"Vải này ta mua cho nương may quần áo cho ta,đại thẩm ko cần thử trên người mình"tôi vừa nói vừa đem vải thu hồi từ tay ả
"Lương thực nhà ta cũng ko dư dã như nhị thẩm nói đâu với lại nhà lớn bên kia cũng ko khổ đến nổi cần tam phòng đã phân gia này cứu trợ đâu a"tôi cũng mau chóng đem tất cả đồ từ tay ả thu về
"Nương,Tú Nghiên mau đem đồ vào nhà giúp con đi,để bên ngoài sân như vậy ko được tốt đâu a"tôi sử cái ánh mắt cho 2 người còn đứng yên bất động vì hành động lố lăng của 2 người thẩm,họ thấy ánh mắt tôi thì nhanh chóng đem tất cả đồ vào trong nhà.
Đợi chúng tôi đem tất cả đồ vào nhà thì 2 người kia mới kịp phản ứng lại,nhị thẩm phục hồi lại rồi chống 2 tay vào eo chửi bới"tên tiểu tử này hôm nay dám nói chuyện với người lớn như vậy sao?tam thẩm,thẩm dạy con như vậy sao?"
"Đúng là có mẹ nuôi ko có cha dạy mà"đại thẩm âm dương quái khí bổ sung thêm
"Các người đi khỏi nhà ta,cút...cút..."nương nghe họ nói bực tức cầm cây chổi ngay gốc nhà đánh đuổi bọn họ
"Á...á... Tam thẩm,thẩm điên rồi sao,mau dừng tay a...dừng tay..."cả 2 vừa chạy vừa né cây chổi cửa nương
Khi bọn họ chạy ra khỏi cổng còn quay đầu hâm doạ"các người giỏi lắm,các người chờ đó"nói xong bọn họ liền chạy về nhà,"cút...các người mau cút..."nương đuổi đánh bọn họ đến cửa
"Nương,mặc kệ bọn họ đi,ko cần vì họ mà tức giận có hại cho thân mình"tôi bước đến đoạt lại cây chổi từ tay nương mà an ủi
Chúng tôi vào nhà,cả 3 cùng sắp xếp đồ đạc mới vừa mua và chuẩn bị cho ngày mới sắp bắt đầu.