CHƯƠNG II: TRÒ CÚT BẮT VỚI MA QUỶ
Con đường nhỏ cùng dáng hình đáng sợ của ông lão mặt sẹo đã và đang ám ảnh trong tâm trí Jessica. Nhưng cái cảm giác cuốn hút kì lạ lại như xúi giục cô: Đừng bao giờ chạy trốn! Nơi đó, con đường nhỏ cùng không gian chưa rõ bên trong - phải chăng chính là cấm địa trong câu chuyện mà cô đã biết - về một Đôi mắt đỏ bí ẩn gϊếŧ chết rất nhiều người?Nguyên nhân lần trở về này của Jessica cũng là vì tìm hiểu những câu chuyện xung quanh lời nguyền ma quỷ. Cô tin rằng bức rèm đen tối đang bị dán chặt vào lòng đất phải cần một ai đó ra sức vén lên, rồi kết thúc mọi chuyện
Nhưng có phải người đó sẽ là cô?
Jessica sẽ trở thành thánh thần hay chỉ là một linh hồn trôi nổi... chỉ có thể biết được sau khi tìm ra chìa khóa cánh cổng dẫn đến bên kia thế giới
...
Tiffany và Jessica lại băng qua khu vườn hoa lan. Nhờ có mùi hương thoang thoảng cùng nụ cười ngây ngô của cô bạn mới, phần nào đã giúp đầu óc Jessica thư thả hơn
Nhưng, Jessica vẫn chưa hiểu tại sao cô bạn lại dẫn mình đến phòng y tế? Phải chăng vì cô ta quen biết người nữ sinh bị thương? Không đúng, rõ ràng vẻ mặt lúc trông thấy chiếc cáng, cáng người từ bên trong con đường nhỏ trở ra, Tiffany đơn giản chỉ là ngạc nhiên, hoàn toàn không có sự lo lắng quan tâm thường gặp. Hay là Tiffany tò mò về nguyên nhân người đó bị thương? Có thể lắm, nhưng cũng đâu đến độ phải nằng nặc kéo Jessica đi theo cho bằng được như thế này, trừ khi... trừ khi Tiffany đã nhận ra sự tò mò nguy hiểm của Jessica. Và việc làm kia, chính nhằm kéo Jessica tránh xa cái nơi bí mật. Càng xa càng tốt
Jessica giữ nguyên sự im lặng, mớ suy nghĩ bòng bong thì vẫn đua nhau kéo đến trong đầu. Cô chưa muốn làm kinh động đến mọi người, chưa muốn gây nên sự chú ý không cần thiết. Đặc biệt đối với cô nàng "mắt cười" mới quen. Jessica đoán rằng Tiffany biết được những điều gì đó
"Jessica" ...Tiffany đột nhiên cất tiếng gọi
"..." ...Jessica đang trong cái nhìn xa xăm vội quay sang
"Cậu có vẻ không thích nói chuyện nhỉ" ...cô nàng mắt cười có chút căng thẳng khi bắt gặp cái nhìn trực diện lạnh như băng
"Tôi không biết phải nói gì" ...Jessica bình thản trả lời
"À" ...Tiffany gật gù ra vẻ đã hiểu. Vội nở một nụ cười thân thiện nhằm giấu đi sự bối rối len lỏi trong mình, lòng Tiffany thầm nghĩ - "cô nàng Jessica này quả là con người khó đoán - một ứng cử viên sáng giá cho những rắc rối tương lai"
Chợt nhận thấy bóng dáng thân quen hiện hữu trong tầm mắt, Tiffany liền cất tiếng gọi. Vẻ mặt cô hớn hở lên trông thấy. Quả là con người nhỏ bé đằng xa có sức ảnh hưởng rất lớn
"Cô Kim, cô Kim"
...Tiffany chạy đến khoác lấy cánh tay người kia
Jessica nhận ra đó chính là vị nhân viên y tế trong chiếc áo blu rộng thùng thình trước đó mình đã gặp. Ra đây chính là phòng y tế. Jessica chậm trải tiến đến, nhẹ cuối đầu thay cho lời chào lễ phép
"Sinh viên mới" ...vị nhân viên y tế liếc nhanh chiếc bảng tên màu xanh lá[1] đặc trưng cho sinh viên năm Nhất. Xong cô lại nhìn sang Tiffany - "Sao hai em đến đây?"
"Em... à không, chỉ là chúng em không có tiết học nên... nên đi quanh rồi lạc bước đến nơi thơm lừng mùi thuốc này, hihihi" ...Tiffany mỉm cười, tuy trong câu chữ có phần gượng ép nhưng lại mang hơi hướm bông đùa
"Em thật vui tính" ^^ ...người ấy cũng mỉm cười, tay khiêng lên chiếc mâm chứa đầy lá thuốc. Rồi quay đi
"Để em giúp cô" ...Tiffany không hề kém cạnh, cô nàng chạy nhanh đến khiêng lấy chiếc mâm còn lại và nối gót theo cô Kim vào bên trong. Đi được vài bước thì như chợt nhớ đến điều gì đó nên cô liền quay lại - "Jessica, theo tớ nào" ^^
"..." ...Jessica gật đầu, lặng lẽ bước theo sau
Nội thất bên trong phòng y tế quả thật rất lạ. Cũng không phải là đẹp...
Tường sơn trắng, màu sắc đặc trưng cho ngành y, bên phải có một dãy tủ bằng gỗ sồi khá cao, được đánh số từ 001 đến 099. Một vài ngăn ở độ cao một mét đã bong tróc bảng số nhưng dường như do áp lực tác động nên chứ không phải vì tuổi đời đã đến hạn. Phía trái còn lại, đối lập hẳn với dãy tủ thuốc phong cách Đông y, là một chiếc kệ sắt đựng hàng chục ống nghiệm - kim tiêm các loại
"Thấy quái phải không? Nhìn cứ như hỗn tạp Đông - Tây y" ...Tiffany bắt gặp ánh nhìn ngạc nhiên của Jessica nên vội thay người đó giải thích
"..." ...Jessica gật đầu đồng tình
"Ai lần đầu vào cũng cảm thấy thế, nhưng quen rồi sẽ hiểu... vị bác sĩ thiên tài đây chính là nét giao thoa đặc sắc của hai nền y học" ^^...cô nàng mỉm cười ra vẻ tự hào - "Và để tớ được giới thiệu, tèng teng" ...Tiffany đặt nhanh mâm thuốc lên bàn rồi chỉ tay về phía cô gái nhỏ người còn lại - "Cô Kim Tae Yeon - giáo sư tiến sĩ..."
"E hèm" ...cô Kim vội gián đoạn giây phút thăng hoa có phần quá lố của cô sinh viên tinh nghịch - "Tôi chỉ là một bác sĩ quèn" ^^ ...cô Kim mỉm cười khiêm tốn giới thiệu bản thân - "Cả hai nền y học đều có cái hay riêng, bởi không thể cưỡng lại lòng tham lam kiến thức nên tôi đã theo đuổi cả hai. Mong em đừng chê cười" ...cô Kim tỏ vẻ ngại ngùng
"Không đâu ạ" ...Jessica lịch sự đáp lời
Bên kia, Tiffany liên tục đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm
Đến khi chắc chắn nó không có trong căn phòng này thì mới vội cất tiếng hỏi
"Kwon Yuri đâu rồi cô?"
"Hửm" ...cô Kim chạy đến vén tấm màn trắng nơi có đặt cái giường lớn - "Em ấy lại trốn nữa rồi" ...cô nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng
"Chân cậu ta..." ...Tiffany rùng mình khi nhớ lại thứ chất lỏng nhầy nhụa đỏ au
"À, cái chân đó còn may vẫn chưa gãy được, chỉ vì em ấy vận động mạnh nên vết thương mới chảy nhiều máu như thế" ...cô Kim thở dài, tay kéo nhẹ chiếc ga dính máu khỏi giường - "Mũi gì mà thính dễ sợ, chỉ vừa ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của tôi là tỉnh lại liền, vậy mà chẳng thèm cảm ơn lấy một tiếng, cứ thế bỏ đi, ghét thật" ...cô Kim tiếp tục cằn nhằn, thật có đôi phần giống trẻ nít
Tiffany từ xa trong thấy tủm tỉm cười. Rồi quay sang nói nhỏ vào tai Jessica
"Cô ấy thật đáng yêu phải không?"
"..." ...Jessica không nói gì, chỉ nhìn vào gương mặt thích thú của Tiffany mà thắc mắc
"À không, ý tớ là... tốt... đúng rồi, tốt bụng" ...gương mặt Tiffany bất chợt trở nên ửng đỏ - "Mà Kwon Yuri và cô Kim là chị em họ, nên cô Kim rất quan tâm đến tên sinh viên nghịch ngợm đó" ...Tiffany đánh trống lảng, chuyển vội sang chuyện khác
"Cậu thích cô Kim" ...Jessica thẳng thừng phán một câu khiến mắt Tiffany mở tròn kinh ngạc
"Hả, các em mới nhắc đến tôi phải không?" ...cô Kim đang loay hoay với chiếc ga vội quay sang
"Dạ... dạ đâu có, mà chúng em phải về lớp rồi, chúng em đi trước đây ạ" ...Tiffany bối rối, lời nói trở nên ngắt quãng
Trong phút chốc, cô lại kéo nhanh Jessica rời khỏi căn phòng y tế khiến Jessica cùng cô Kim chẳng kịp phản ứng lấy lời nào
...
Đi được một đoạn, Jessica đột nhiên lên tiếng...
"Cậu sao phải lôi tôi đi nhanh như thế? Chẳng lẽ cậu đúng là thương thầm người đó"
"..." ...Tiffany lại lần nữa bị bắt trúng tim đen, chẳng thể thốt nên lời biện hộ. Gương mặt mười phần là hết bảy phần méo mó, ngập ngừng quay sang Jessica nở nụ cười gượng gạo - "Cậu đừng nói bừa"
"Gương mặt đỏ ửng, tim đập liên hồi, giọng nói bất giác trở nên run rẩy, nhất là mỗi khi đứng trước cô Kim, cậu luôn cố tỏ ra đáng yêu. Tôi không cho rằng mình đoán sai đâu" ...Jessica lần nữa khẳng định
"À, ờ..."
RENG
...tiếng chuông báo hiệu một tiết học mới vang lên
"Tớ... tớ phải về lớp rồi"
...Tiffany nhanh chóng viện cớ để trốn khỏi cuộc thẩm vấn dồn dập của Jessica
Đến khi bóng dáng cô nàng mắt cười biến khỏi tầm mắt. Jessica mới nhẹ mỉm cười
"Tôi đâu có bảo rằng mình kì thị thứ tình yêu đó"
Cô quay đi, chuyển bước chân về cái nơi đã gặp ông lão họ Kang. Thật sự Jessica chưa muốn giáp mặt ông ấy ngay bây giờ, chỉ là cái nơi cô muốn đến lại vô tình trùng khớp với nơi Tiffany bảo rằng ông ta làm việc
Sau năm phút đi bộ thì con đường nhỏ rốt cuộc cũng đã hiện ra. Jessica do dự trước khi đặt chân bước vào. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, dường như từ lúc cô đặt chân vào ngôi trường này, đã có một thế lực nào đó luôn theo dõi bước chân cô. Và nó ngày càng trở nên rõ ràng hơn những khi cô ở một mình, đơn độc như thế này