Lời Nguyền Đôi Mắt Đỏ [Yulsic]

Chương 30

Giờ thì những nghi ngờ càng thêm vững chắc... người hôm đó, cùng thái độ dịu dàng đến xa lạ và nụ cười kiêu kì...

Đúng là một người khác!

"Sica! Sica à, sao thế?" ...Kwon Yuri gọi lớn khiến Jessica giật mình. Cô vội thoát khỏi cơn mộng mị, gượng mĩm cười đáp lại

"Để tôi báo với bà nội, chắc bà sẽ vui lắm"

"Cám ơn Sica" ...Kwon Yuri lại mĩm cười hồn nhiên

"Thật tốt" ...Jessica chính là muốn nói "thật tốt quá, Yuri đã trở lại" nhưng rốt cục vẫn không dám, sợ rằng người kia sẽ có thêm những thắc mắc. Tuy trước sau cũng phải nói ra sự thật, rằng còn có một Yuri đang tồn tại, và có lẽ chính bên trong Yuri của cô. Nhưng nếu muốn nói, chắc chắn không phải bây giờ - "Yuri hãy gắng an dưỡng"

"Ừm"

----------------------

Sau khi nhận được cuộc gọi của Jessica, bà nội lập tức đến thăm Yuri mặc dù cả hai đã bảo bà không cần đến. Họ lo lắng bà nội sẽ nhọc thân mình

Jessica vì cảm thấy thân thể cùng tâm trí đã quá mệt mỏi, phần muốn nhường hai bà cháu Yuri hàn huyên tâm sự. Jessica quyết định về nhà

...

Đáp xe vào bãi đỗ, Jessica lê từng bước nặng trĩu vào thang máy. Đến khi đứng trước cánh cửa kiên cố, Jessica mới chợt nhớ ra vấn đề nghiêm trọng. Tại sao bản thân có thể quên bén đi nhỉ!?

Đã hơn hai ngày không về nhà, cô sợ rằng bên trong lần này còn hỗn loạn hơn cả lần về trước

Ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải tra chìa khóa vào cửa. Jessica áp tay lên mặt kín khóa điện tử. Nhẹ hít đầy buồng phổi không khí trong lành, rồi như chẳng dám thở nữa, cô lẳng lặng cảm nhận không gian bên trong...

Thật yên ắng!

Tay Jessica đẩy nhẹ cánh cửa. Lại lần nữa bản thân trở nên sững sờ...

Bàn ghế trong nhà cả thảy đều gọn gàng, trở về đúng vị trí từng hiện hữu. Những vết đỏ trên sàn tuyệt nhiên cũng biến mất

"Chuyện gì xảy ra thế này?"

...Jessica thì thầm

Jessica rảo một vòng quanh, quan sát từng vật dụng trong nhà, chỉ mong tìm ra dấu vết giải thích cho sự biến đổi. Trong lòng khó tránh khỏi suy diễn bản thân mình vẫn là gặp ảo ảnh

Trải qua bao nhiêu chuyện kinh hoàng và kì bí, cho đến ngày hôm nay, Jessica thật sự không dám tín nhiệm đôi mắt nữa rồi!

Cô cứ như thế lần mò từng vật dụng từ phòng khách đến gian phòng cuối cùng. Lúc vừa đặt chân lên thềm cao thì bị trượt ngã. Không quá đau nhưng mặt kính đồng hồ hình rắn không may bị rạn. Đó là một vết nứt nhỏ, độ dài chừng nửa cen-ti-met. Jessica chau mày, lòng có chút không vui. Cô nhìn xuống tấm thảm đang nằm dưới chân, cũng là nguyên nhân khiến cô bị trượt. Tấm thảm màu lông chuột viền những hoa văn cổ đại Ai Cập theo gót hài Jessica chệch sang một bên, vô tình để lộ ra vết đỏ sền sệt bên dưới

Jessica cúi thấp người quan sát rồi như trong đầu nhớ đến hình ảnh những vết đỏ dẫn từ phòng bếp đến trước bàn hình rắn. Vết đỏ lúc đó bị ngắt quãng rất khó hiểu?

Giờ thì Jessica mới chú ý điểm đặc biệt của gian phòng này, ngoài chiếc bàn gỗ to lớn, mặt sàn cũng là lót bằng gỗ thượng hạng. Từng mảnh ghép suýt sao đến độ nếu không khéo sẽ chẳng nhận ra mối ghép và khi đi trên đó, càng không cảm nhận được sự bấp bênh. Trái lại, rất êm ái, hệt như đứng trên một loại thảm hảo hạng giả vân gỗ

"Vết đỏ hôm đó đến đây kết thúc"

Jessica tiến đến, nhìn chăm chú vào mặt sàn bên dưới bàn hình rắn. May mắn thay đúng vào hướng chiếu sáng, Jessica dễ dàng nhìn ra mảng đo đỏ ẩn giữa khối màu vàng nâu. Khi dùng tay lau lấy vệt đỏ, nó vẫn không biến mất. Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào, Jessica phát hiện ra mặt sàn có điểm kì lạ. Giữa mảng gỗ liền mạch lại có chút gồ ghề, là rảnh hẹp chạy dài. Và vệt đỏ kia ngẫu nhiên bị kẹt trong chiếc rảnh hẹp đó

Hóa ra vì thế nên Jessica không thể lau đi!

Tiếp tục lần theo khe rảnh, Jessica biết được nó chạy dọc chu vi bàn hình rắn

Tại sao lại tạo nên ranh giới như thế này? Dưới bàn hình rắn có lẽ nào có một điểm đặc biệt gì đó?

Jessica tò mò dùng tay vỗ nhẹ lên mặt sàn, đồng thời lắng nghe thanh âm phản hồi

Khi so sánh với âm thanh gõ từ mặt sàn bên ngoài thì hoàn toàn khác hẳn

Câu trả lời mơ hồ hiện ra...

"Không gian ẩn!?"

---------------------

Jessica sau khi gửi đồng hồ hình rắn lại cho một thợ sửa quen biết, liền trở về nhà. Trước vốn đã nhờ vài bảo vệ lên phòng điều chỉnh vị trí một số vật dụng. Thật ra mục đích của cô là muốn dời chiếc bàn hình rắn đi. Việc nặng nhọc như thế hiển nhiên không thể thực hiện một mình, huống hồ Jessica lại là nữ

Chiếc bàn lớn với sức lực của hai người đàn ông cuối cùng đã chịu dịch chuyển

Sau khi cảm ơn, gửi cho họ một ít chi phí. Jessica liền trở vào gian phòng cuối

Vì trong đầu đã sớm định vị cái khe hẹp kia, nên giờ việc nhìn ra nó không mấy khó khăn đối với Jessica. Lần nữa Jessica chạm tay dọc theo đường rảnh, chỉ mong sao tìm ra nơi đủ để cho vật gì vào làm đòn bẩy. Jessica muốn lấy tấm ván này lên, xem rốt cuộc bên trong có phải có không gian ẩn hay không. Tiếc là vết nối hoàn mỹ đến độ chẳng tìm ra bất cứ sơ suất nào

Jessica cũng từng nghi ngờ suy đoán của mình là sai, liền dùng búa gỗ kiểm tra lại lần nữa. Rõ ràng tất cả âm thanh đều cho thấy bên dưới có không gian ẩn

Jessica là sinh viên ngành điêu khắc, hằng ngày tiếp xúc với gỗ còn nhiều hơn son phấn, cho nên những thanh âm đặc trưng cô đã đem khắc cốt ghi tâm. Việc dễ dàng phân biệt sự khác biệt cơ bản cũng là điều dễ hiểu

Chợt Jessica nhớ đến vết đỏ cùng sự ngắt quãng kì lạ...

"Tại sao đến đây là kết thúc?" ...Jessica nhớ lại tình cảnh hôm đó, các vị trí có vết đỏ. Chỉ vừa đến lằn ranh giới hạn này là chấm dứt, bên trong lằn ranh hoàn toàn sạch sẽ - "Phải chăng một phần đã chảy vào bên trong? Bằng cách nào cơ chứ?"

Jessica càng nghĩ, lại càng cảm thấy tò mò về thứ đang tồn tại bên dưới mảnh ván này!

---------------------

Ngày hôm nay, lúc vừa bước ra khỏi thang máy, Jessica đã thấy một người đàn ông lạ mặt đứng trước phòng bệnh Kwon Yuri

Ngay khi tiếng "Ding" vang lên, ông ta vội vàng cất bước, vờ như đi ngang qua. Jessica nhìn vở kịch vụng về nhanh chóng đoán ra, là ông ấy đứng ở đây từ trước, còn chọn một góc tiện bề quan sát người bên trong

Trông bộ dáng nghiêm nghị cùng trang phục trắng toát, Jessica đoán rằng ông ta làm việc trong bệnh viện. Với số tuổi ngoài năm mươi có lẽ là bác sĩ cũng nên

...

Jessica im lặng không nói gì. Trên gương mặt càng không có chút biểu tình nào. Cô cứ thế bước ngang ông ta rồi đẩy cửa bước vào. Vừa trông thấy Jessica, cả bà nội cùng Yuri đều cười tươi chào đón

"Cháu chào bà" ...Jessica nhẹ cúi đầu với bà nội, lại quay sang Yuri mĩm cười đáp lại

"Sica đến thật đúng lúc. Hãy ở lại chơi cùng Yuri, bà cần đến chỗ bác sĩ lấy kết quả tái khám" ...bà nội đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Jessica rồi chau mày liếc nhìn đứa cháu khiến bà ngày đêm lo lắng

"Vâng ạ" ...Jessica gật đầu

Cả hai im lặng trông theo dáng hình bà nội khuất sau cánh cửa

Lúc này Jessica mới ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, gương mặt ôn hòa nhìn vào Kwon Yuri vẫn chưa tắt nụ cười trên môi

"Yuri | Sica sao rồi!?" ...cả hai không hẹn, cùng đồng thanh. Sau đó lại cùng cười

"Sica nói trước đi"

"Yuri mới là người bệnh mà" ...Jessica lắc đầu, vẫn muốn chống đối. Tâm trạng cô hiện thời rất tốt, là vui vì Yuri đang dần hồi phục, tính cách ngô nghê, sảng khoái cũng đã trở lại

"Nghe bà nội kể... những ngày qua... vất vả cho Sica rồi" ...trên gương mặt Yuri thoáng có nét ngại ngùng. Jessica vì không nhận ra nên chỉ đơn giản mĩm cười

Trông thấy nụ cười tuyệt mỹ cùng đôi mắt chan chứa tình cảm của Jessica khiến lòng Yuri dâng tràn từng dòng nước ấm. Yuri không biết nên nói gì để diễn tả sự biết ơn và niềm hạnh phúc của mình. Rõ ràng Yuri nhận ra bản thân mình đã thích, hơn cả thích... có lẽ là chạm mức yêu rồi. Nhưng Yuri vẫn lo lắng người Yuri trao gửi tình cảm liệu có đáp lại tình yêu của mình? Liệu Jessica cũng dành tình cảm đặc biệt hay chỉ đơn giản cảm mến, yêu quý một người bạn có thể gọi là "thân" - Yuri này? [s1apihd.com]