Lời Nguyền Đôi Mắt Đỏ [Yulsic]

Chương 28

"Bà bảo đau bụng, hiện không có trong phòng"

"..." ...Jessica khẽ "ưm" rồi lại rơi vào trạng thái lắp bắp - "Mẹ... mẹ có biết dòng họ ta có ai... có ai tên Saphia không?"

"Saphia?" ...Jung phu nhân mơ hồ hỏi lại

"Người... người có gương mặt rất giống con"

"Con đang nói nhăn cuội gì thế" ...Jung phu nhân lúc này hai mày đã nhíu nhẹ, bàn tay lần nữa sờ lên trán Jessica - "Hôm nay chắc con gái mệt mỏi lắm rồi"

"Mẹ à"

Jessica bắt đầu không vui vì Jung phu nhân cứ mãi đùa giỡn, cô đẩy nhẹ tay mẹ khỏi trán rồi nhanh chóng mở tấm hình trên điện thoại chứng minh điều mình nói

Nhìn tấm bia bộ trong bức ảnh chỉ với vỏn vẹn dòng chữ "SAPHIA" rồi nhìn đến dung nhan quen thuộc trong di ảnh, thoáng chốc thần sắc Jung phu nhân đã tối sầm. Bà nhăn mặt vội quay sang Jessica...

"Đứa trẻ này, sao lại chụp thứ hình không may mắn như thế!?"

Jessica thở dài ngao ngán, nhanh chóng đáp lời...

"Con là mẹ sinh ra mà mẹ cũng không phân biệt được con và cô ấy... vậy thử hỏi, chính bản thân con lúc đầu nghĩ người nằm dưới mộ là mình, càng không có gì lạ"

"..." ...Jung phu nhân im lặng suy ngẫm. Một lúc sau mới ngập ngừng hỏi - "Không phải con?"

"Con gái mẹ không phải dạng người thích đùa"

"Mẹ biết"

Jung phu nhân cầm lấy điện thoại quan sát kĩ hơn. Đúng là người trong ảnh ngoài diện mạo thì thần thái và khí chất có phần khác với Jessica bé bỏng của bà. Chợt, bà phóng to hình ảnh trên điện thoại, ngón tay di di phông nền sau lưng người trong ảnh...

"Đã thấy qua tấm ảnh này ở đâu thì phải!?"

"Thật sao mẹ?" ...Jessica nghi hoặc - "Mẹ gắng nhớ lại đi" ...Jessica không ngừng lay người Jung phu nhân

"Được... được rồi, từ từ... con muốn mẹ loạn trí mà chết à"

"Rất quan trọng đó mẹ"

"A, đúng rồi! Trên sợi dây chuyền bà cố đeo ở cổ. Hình khá nhỏ, lúc mẹ thoáng thấy qua còn ngỡ là con. Giờ nghĩ lại có tám chính phần giống với tấm ảnh này"

"Thật có quan hệ với Jung gia ta? ...Hẳn bà cố phải biết điều gì đó, nhưng... nhưng..."

"Sợ bà phát hiện con đến Mỹ thuật Seoul học à"

"..." ...Jessica đầu gật gù, gương mặt trở nên rầu rĩ - "Bà sẽ gϊếŧ con mất"

"Bà không làm thế với cục cưng của bà... bất quá dày vò con vài tháng"

Jung phu nhân nhẹ mỉm cười rồi quay lưng hướng về phòng ngủ...

"Con ngoan đi ngủ thôi. Mọi chuyện hãy để sáng mai tính"

Jung phu nhân mang nửa dòng máu Tây Phương, quen cách sống thông thoáng ở nước ngoài nên lối suy nghĩ nhiều phần dễ dãi. Bà hoàn toàn không tin chuyện ma quỷ, lại chỉ đơn giản nghĩ rằng con gái mình ham vui

Bà từ lâu đã tin cái chết của chồng là một tai nạn thương tâm và cũng không còn thắc mắc nữa, nỗi buồn cũng theo thời gian lắng đi tự đời nào. Giờ đây trước vấn đề nan giải của con, Jung phu nhân thoáng nghĩ dù bà cố có biết chuyện bất quá la mắng Jessica vài câu, không nghiêm trọng - bà cố yêu thương Jessica như thế thì đứa trẻ này, nếu chịu khó năn nỉ chắc chắn bà cố sẽ mềm lòng bỏ qua

Còn người tên Saphia mà Jessica nói, Jung phu nhân cũng có chút tò mò muốn biết là ai?

Có lẽ sáng mai sẽ tìm được lời đáp ra trò...

---------------------

Buổi sáng, tiết trời thanh mát dễ chịu. Bà cố tay cầm chiếc gậy đỏ sẫm, tiến đến bộ bàn ghế đặt cuối con đường hoa lan, rồi chậm trãi ngồi xuống. Không lâu sau, Jung phu nhân cũng bước đến, trên tay mang theo hai tách trà ấm

"Sica vẫn chưa thức?" ...cụ bà đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi

"Đứa trẻ đó sáng nay rất bí ẩn cứ chạy đôn chạy đáo trong bếp. Chắc sẽ sớm ra đây thôi" ...Jung phu nhân mỉm cười đưa tách trà đến trước mặt bà cố

Vừa nhắc đã thấy xa xa bóng hình quen thuộc - Jessica thần sắc vô cùng tươi tắn, tay đang nâng chiếc mâm nho nhỏ thong thả rảo bước. Ngay khi bước ngang qua Jung phu nhân còn lén lút nháy mắt ra hiệu. Cô cất lời chào cụ bà ngồi đằng sau:

"Bà cố, buổi sáng tốt lành ạ"

"Cháu ngoan hôm nay nghe nói rất thần bí, còn vào bếp... là sao vậy hả?" ...bà cố nhìn theo hành động đặt mâm xuống bàn đá của Jessica, liền trêu ghẹo

Jessica không nói gì, lặng lặng mở tung chiếc nắp trên mâm. Rất nhanh chóng một mùi thơm lan tỏa kèm theo dòng khói nghi ngút

"Cháo bào ngư nấm đông cô!?" ...bà cố ngạc nhiên thốt lên

"Ăn khi còn nóng ạ"

Một ngày mới bắt đầu trong không khí vô cùng ấm cúng, tiếng cười rộn vang không dứt. Đến khi cảm thấy thật thích hợp, Jessica lại ngập ngừng nhìn sang Jung phu nhân. Chỉ thấy bà khẽ gật đầu. Jessica lúc này vội hít lấy một hơi sâu rồi vịn vào tay bà cố, e dè hỏi...

"Bà ơi, dòng họ mình... có ai..."

"Hửm?" ...bà cố ngẩn đầu chờ đợi Jessica kết thúc câu nói dở

"Có ai tên là... Saphia không ạ?

Nụ cười trên mội bà cố lập tức tắt ngấm, trên đỉnh đầu dường như hiện ra nhiều vạch đen mù mịt. Tay bà cố run run, bất giác sờ nhẹ lên mặt dây chuyền đóng chặt trước ngực

"Là ai, ai đã nói cho cháu biết về người ấy... người có tên Saphia..."

Jessica lặng yên một lúc, vốn đã lường trước tình cảnh này nên câu trả lời từ lâu đã có sẵn trong đầu...

"Cháu một lần đi viếng mộ cùng bạn vô tình gặp được... ngôi mộ kì lạ... người trên mộ có tên là Saphia"

"Cháu... cháu..." ...mắt cụ bà lại mở to, nét sợ hãi còn nhiều hơn trước - "Cháu còn thấy gì nữa, có thấy..." ...nửa phần sau bị ém chặt khiến Jessica càng trở nên tò mò

"Sao ạ?" ...cô liền hỏi nhưng chỉ thấy bà cố chống gậy đứng lên, điệu bộ như muốn rời đi - "Bà ơi, người đó quả thực dung mạo rất giống..."

"Ta không khỏe, ta muốn về phòng"

Bà cố nói đoạn liền bỏ đi một mạch. Jessica định đuổi theo nhưng đã bị Jung phu nhân ngăn lại

"Mẹ à..."

"Đừng làm bà kích động, sức khỏe bà dạo này không tốt như trước. Đã mấy giờ rồi sao còn chưa về trường học?"

"Hôm nay con được nghỉ"

"Vậy cùng mẹ đi mua sắm" ...Jung phu nhân mỉm cười

Jessica ngơ ngác, gật đầu một cách máy móc. Không lâu sau lại chuyển thành lắc đầu...

"Con chợt nhớ ra có việc cần làm. Con xin lỗi"

"Không sao, nhớ thường xuyên về thăm bà. Mẹ sẽ gắng giúp con... tìm hiểu" ...Jung phu nhân vẫn là hiểu nỗi lòng con gái nhất, bà xoa nhẹ gương mặt Jessica rồi cũng nối gót theo bà cố vào bên trong biệt thự

---------------------

Jessica không về nhà mà đến thẳng bệnh viện thăm Yuri. Vừa vào phòng đã nhìn thấy bà nội ngồi bên giường gương mặt mệt mỏi. Jessica khẽ nhìn sang thân xác bất động của Yuri, lòng lại nhói lên từng cơn đau đớn

Đã lâu rồi không nghe được giọng cười đùa ngô nghê của Yuri!

Jessica chỉ mong sao người nằm đó sớm mở mắt ra, rồi lại nhí nhố chạy nhảy như ngày nào...

...

Jessica nhẹ nhàng tiến đến sau lưng cụ bà, nhỏ nhẹ nói:

"Bà nội về nghỉ đi ạ, đêm nay để cháu trông Yuri"

"Cứ làm phiền cháu mãi, ta thật áy náy"

"Bà nội đừng nói thế Yuri đã giúp cháu nhiều lần, việc nhỏ nhặt này chẳng đáng để tâm đâu ạ"

"Cháu tối nhớ mặc thêm áo kẻo lạnh"

Jessica mỉm cười gật đầu rồi tiễn cụ bà ra tận cửa. Đến khi bóng bà khuất sau thang máy mới yên tâm trở vào phòng

Nhẹ khép cửa, Jessica đến bên giường ngồi xuống, bàn tay thản nhiên đan chặt vào tay người nằm ngủ

"Yuri định bao giờ mới tỉnh"

Gương mặt kia vẫn chẳng hề biến sắc dẫu Jessica có hỏi cùng một câu hỏi hơn mấy mươi lần

...

Một ngày trôi qua rất nhanh, thấm thoát mà tia nắng cuối cùng cũng đã tắt. Jessica đến khép lại một bên cửa sổ - tránh gió đêm thổi lạnh người Yuri

Lần nữa thở dài, Jessica nhìn thật lâu vào gương mặt bình yên đến lạ kì khiến Jessica không nén nổi xúc động muốn hôn lên đôi má gầy gò đó. Cô chầm chậm đưa bàn tay vuốt ve tóc Yuri rồi cúi đầu... Chỉ thấy được khóe mi Yuri dường như động, bàn tay đang nằm yên trên mặt nệm bất giác ôm choàng lấy eo Jessica gì chặt xuống. Môi Yuri vừa mềm mại vừa ấm áp, chạm vào Jessica hệt như đốm lửa nhỏ sửa ấm cho cả tảng băng lạnh lẽo