Kwon Yuri suy nghĩ hồi lâu, lại nhớ về những gì mình đã thu thập được từ khoảng thời gian học tại đây. Rõ ràng vẫn có điểm vô lý và chưa thuyết phục được cô rằng Tae Yeon unnie và phòng y tế là có liên quan. Kwon Yuri lại lẳng lặng suy nghĩ. Như đã nhớ ra điều gì, liền lắc đầu xua tan cái suy đoán mông lung của Jessica
"Không đâu không đâu... chẳng thể là phòng y tế được"
"Tại sao?"
"Nó chỉ mới được xây nên cách đây bốn năm, kể từ lúc Tae Yeon unnie về trường nhận công tác... mà mà..." ...Kwon Yuri trở nên ấp úng rồi lại nói tiếp - "Nạn nhân cuối cùng chết vào năm 2004, nghĩa là cách đây gần tám năm"
"Thật?" ...Jessica vẫn còn bán tín bán nghi - "Vậy trước đó trường không có phòng y tế sao?"
"Cũng không hẳn, nghe bác bảo vệ kể lại thì trước đây trường dùng trạm xá chung với quận, nhưng hầu như chỉ để cấp thuốc chứ không trực tiếp chữa trị. Mọi chính sự đều chuyển đến Bệnh Viện... tên gì nhỉ?" ...Kwon Yuri chau mày cố gắng nhớ lại - "A, đúng rồi... Bệnh viện JK, cha Tae Yeon unnie cũng làm việc tại đó" ^^ ...Kwon Yuri đánh tay tạo nên âm thanh ồn ào, trên môi nở ra nụ cười thỏa chí
"Vậy có lẽ đó mới thật sự là nơi chúng ta cần đến"
...
Trong tiết trời khắc nghiệt, mưa vẫn không ngừng trút xuống sân trường vắng vẻ chợt từ đâu rất nhiều người chạy đến vượt qua mặt Kwon Yuri và Jessica. Họ hối hả, trên gương mặt có phần hoảng hốt. Kwon Yuri tò mò cũng vội nắm tay Jessica bước theo. Đến khi biết được sự tình cũng là lúc Kwon Yuri bị dọa một phen hồn siêu phách lạc
Gian phòng hình họa nơi Yuri học đang sáng bừng trong ánh lửa, khói đen mù mịch vây kín cả lối vào khiến chẳng thể thấy rõ những gì bên trong. Dòng người thì không ngừng mang nước đến cứu hỏa nhưng chẳng giúp ích được gì nhiều. Mãi đến khi tiếng còi cứu hỏa vang lên thì ngọn lửa kia mới bắt đầu thuyên giảm
Kwon Yuri sững sờ nhìn vào khoảng không cháy rụi và đen ngòm, trong lòng dấy lên bao cảm xúc ngổn ngang. Jessica bên cạnh đã sớm nhận ra sự kì lạ của Yuri, lòng cô cũng bất giác lo lắng không yên
Đột nhiên Kwon Yuri cất bước tiến vào bên trong khiến Jessica phải vội chạy đến can ngăn...
"Nguy hiểm lắm!"
"Nhưng... nhưng... tranh vẽ của tôi..." ...Kwon Yuri run rẩy cất tiếng, khóe mắt đã bắt đầu đỏ lên
Một người thanh niên mang trang phục màu cam đúng lúc từ bên trong chạy ra trên tay cầm một bức tranh đã bị nước cứu hỏa làm ướt. Anh ta nhanh chóng tháo chiếc mặt nạ bảo hộ rồi cất tiếng...
"Cô không nên vào, đồ cô cần tìm đã cháy rụi cả rồi... chỉ còn mỗi bức tranh này còn nguyên vẹn, thật kì lạ"
...chàng thanh niên nheo mắt tỏ ý không thể hiểu được rồi nhanh chóng đặt bức tranh xuống một bờ tường, sau đó chạy về hướng đồng đội đang thu dọn chiến trường
Jessica nhìn chằm chằm vào bức tranh ướt sũng, vẻ mặt có chút hoảng hốt nhưng bên cạnh Kwon Yuri chỉ đơn giản cười khổ...
"Rõ ràng NÓ cố tình trả thù đạo sĩ tôi đây mà" ...Kwon Yuri chau mày rồi lại lè lưỡi nhìn vào khoảng không đen ngòm - "Tưởng như thế sẽ làm ta sợ ngươi sao. Ta sẽ không để ngươi đυ.ng đến Jessica đâu. Lêu lêu lêu"
Jessica bị Kwon Yuri làm cho một phen giật mình, chỉ còn có thể lắc đầu kéo tay Kwon Yuri trở về. Hòng tránh việc cô ấy lại nhăn cuội gây sự chú ý không cần thiết
Lúc quay lưng bước đi, Jessica lẳng lặng nhìn lấy bức tranh thêm một lần nữa. Chỉ thấy rằng tấm khăn trên mặt cô gái bị ướt nước dường như hé lộ ra dung nhan kiều diễm và rất đỗi quen thuộc. Jessica môi run run mấp máy vài âm thanh lí nhí...
"Saphia"
...lần này thật sự chắc chắn được dung nhan của người trong tranh là như thế nào rồi
Kwon Yuri không biết gì, vô tâm kéo Jessica đi rất nhanh. Tấm khăn dường như cũng trở về như cũ, hệt như chỉ là một bức vẽ đơn thuần
--------------------
Kwon Yuri sau khi đưa Jessica về nhà vội vàng đạp xe hướng trở về trường. Tuy ngoài mặt có phần lạc quan nhưng trong lòng lại rối như mớ tơ vò
Kwon Yuri vốn tin trên đời có ma quỷ nhưng tuyệt nhiên cho rằng chúng cũng hệt như tạo vật hoa mỹ của tạo hóa. Nghĩa là vô hại với con người. Vậy cho nên sự việc hỗn loạn ở trường ban nãy hẳn phải có ẩn tình nào đó. Kwon Yuri đã quyết tâm sẽ làm rõ trước khi nó vượt quá tầm kiểm soát của bản thân mình
Chiếc xe đạp vẫn êm đềm chạy trên đoạn đường hoang vắng, chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi là đến được cổng trường
Kwon Yuri lúc này trong đầu chỉ mải mê nghĩ đến ngày hôm nay cùng gương mặt đầy nước mắt của Jessica, lòng bỗng dâng trào những cảm giác khó tả. Chẳng biết vì sao bản thân mình luôn vô cùng khó chịu khi thấy Jessica sợ hãi đến thế?
Kwon Yuri thở một cái thật dài trước khi lấy lại sự tỉnh táo. Chợt một âm thanh inh ỏi vang lên kéo cô về thực tại...
Lúc định thần nhìn thẳng về phía trước thì chỉ còn thấy hai luồng sáng chói lòa che chắn cả tầm mắt. Rất nhanh chóng cơ thể cùng xe đạp loạng choạng đổ nhào về một phía. Cơn đau từ đâu kéo đến khiến toàn thân như rụng rời. Và cứ thế Kwon Yuri thϊếp đi lúc nào không hay...
---------------------
[1] đậm chất "nghệ sĩ" là ám chỉ bừa bộn và nhếch nhác (cái này dân mỹ thuật hay nói xỏ nhau nè ^^)
[2] alphabet là bảng chữ cái tiếng anh
[3] phong đòn gánh = uốn ván
...
CHƯƠNG IX: KWON YURI?
Cơn mưa ban chiều càng khiến tiết trời đêm nay thêm phần lạnh lẽo. Jessica bước từ phòng tắm trở ra trên người chỉ với bộ pijama mỏng manh. Thân thể cô bất giác run lên, vội vàng giữ chặt mảnh khăn trên tóc, cô bước nhanh về phòng ngủSau khi mặc thêm một chiếc áo ấm, cơ thể mảnh mai mới bắt đầu thả lỏng. Jessica ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ nơi bàn vi tính, lại thẫn thờ nhớ đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay
Lòng ngổn ngang suy nghĩ nhưng đành phó mặc cho thứ cảm giác kinh hãi dày vò. Cô không biết bản thân cần phải làm gì hay không nên làm gì? Sự tình chỉ ngày càng thêm rắc rối. Những manh mối Jessica tìm được cứ hệt như từng mảnh ghép tạo nên bức tranh chú hề sôi nổi. Rõ ràng đúng là khi hoàn thành sẽ lập tức thấy ngay nụ cười tỏa nắng, nhưng ai biết được... ẩn đằng sau vẻ ngô nghê lại là hàng ngàn mũi dao, sẵn sàng kết liễu sinh mạng của kẻ cả gan làm điều không tưởng
Đúng... Jessica chính là kẻ đã ăn gan hùm, dám tự tiện tham gia vào trò chơi thách đố với tử thần này. Dù cho "tử thần" kia có là người hay giả quỷ thì kết cục cũng chỉ phần cô thiệt thòi
...
Lòng Jessica khẽ dâng lên chút niềm ân hận và sự bất lực. Phải chăng ngay từ đầu đã định sẵn cô sẽ thua? Vậy ra cô rồi cũng sớm đoàn tụ cùng cha trong một cái chết mập mờ như thế?
Jessica đột nhiên mỉm cười - một nụ cười chua chát kèm theo những giọt nước mắt. Cô tự cười nhạo bản thân khi đã đánh mất sự kiên cường vốn có. Còn đâu cái can đảm, một lòng minh oan cho cha bằng cả tính mạng ngày trước? Thật, tâm giờ rối hơn cả mớ tơ vò, những mâu thuẫn cứ ra sức dằn xé tâm trí khiến đầu cô ong lên như búa bổ
Trái tim một cô gái vốn dĩ luôn có phần yếu đuối, và phần yếu đuối đó chính là đang kêu gào muốn được sống. Jessica còn có nhiều hoài bão phía trước nhưng tất cả lại bị ép chặt trong vòng vây định mệnh - cái trách nhiệm mà tự bản thân cô gánh lên từ rất lâu rồi!
...
Lòng ngực Jessica ngày càng nặng trĩu, hơi thở cũng trở nên khó nhọc. Cô đưa bàn tay ép chặt lòng ngực, nhẹ xoa nơi hõm cổ để sự hô hấp được dễ dàng hơn
Ngoài trời gió từng cơn thổi không ngừng, âm thanh ầm ĩ cứ vang lên đều đều bên cửa sổ. Gió đập mạnh vào mặt kính dày, mạnh đến độ chỉ cần một vài cú nữa thôi cánh cửa kia cũng sẽ bị hất văng ra
Jessica chau mài gượng đứng dậy đến bên ô cửa rồi đưa tay cài lại chiếc then bằng kim loại. Đôi mắt mơ hồ nhìn xuống phía bên dưới, ở ngoài hàng rào tòa chung cư cao cấp. Chợt như thấy được điều gì kì lạ, Jessica tròn mắt định thần đưa sát mặt đến bên tấm kính, tiện tay tháo rời then cài. Gió vẫn thổi rất mạnh như muốn xé toạt da thịt mỏng manh của cô. Nhưng Jessica chẳng quan tâm, cô tập trung sự chú ý vào dáng hình siêu vẹo bên dưới