Vậy một khi Jessica vẫn ngoan cố theo đuổi.... thì dấu thập... rất có thể ám chỉ... "cái chết"!
Nhưng nếu đó là lời của Catherine sẽ hoàn toàn khác, bởi ám thị cô ấy dành cho Jessica luôn mang một ý nghĩa rõ ràng và cụ thể
Trái ngược với NÓ, Catherine muốn Jessica lao đầu vào cuộc chơi nguy hiểm này. Catherine đã chết, cô Jessica và cả cha của Jessica cũng cùng chung số phận nên nếu đúng thật Catherine nhờ cậy Jessica giải oan cho mình thì Jessica rất sẵn lòng, vì vốn dĩ mục đích của Jessica đã là như thế
...
Jessica sau phút giây bần thần bên trang giấy trống trơn, cuối cùng cũng chịu đóng lại quyển album bí ẩn và tìm về giấc ngủ
Lại một đêm mộng mị kinh hoàng...
Vẫn là cô ấy, vẫn là gương mặt đầy máu với hốc mắt sâu thăm thẳm. Những giọt máu chảy dài từ gò má cao cao qua khóe môi nhợt nhạt rồi rơi thẳng xuống mặt giường trắng xóa...
"Thật quen thuộc..."
...Jessica thầm nghĩ
Cô tuy biết rõ đây chỉ là một giấc mơ nhưng vẫn bất lực mặc cho cảm giác kinh hãi đeo bám. Chỉ sợ sệt lùi nhanh thân người về sau tránh khỏi thứ nước nhầy nhụa, chạy dọc tấm ga, đến bên thân mình. Nhưng dòng máu đỏ không đuổi theo bước chân Jessica, nó cứ chảy chầm chậm và rồi bất chợt rẻ thêm hai hướng tạo nên một vết tích dài chẳng khác gì chiếc thánh giá
Nơi khơi nguồn dần dần nhạt màu đi trong thấy. Cuối cùng để lại trên mặt giường vỏn vẹn một dấu cộng đỏ lừ
Lại là nó, lại là...
"Một dấu cộng màu đỏ!"
---------------------
Hôm nay Jessica đã có cuộc trò chuyện thú vị cùng giáo sư Kang. Hai người thật sự rất hợp nhau, ngay cả sở thích nhâm nhi cà phê đắng cùng bánh cookies hạnh nhân cũng như là cùng một người. Phút giây hàn huyên nhờ thế kéo dài đến tận hai giờ chiều và khiến Jessica quên hẳn cái hẹn cùng Kwon Yuri
Ngay lúc nhớ ra, liền vội vàng chạy đến nơi hẹn thì đã chẳng còn thấy Kwon Yuri nữa rồi
"Chờ một chút cũng không được, thật nhỏ mọn"
...Jessica trong lòng có chút giận dỗi lấy cớ đẩy mọi tội lỗi lên người Kwon Yuri. Một lúc sau vì chẳng còn kiên nhẫn đành nén lại khí tức mà đích thân sang khoa hội họa tìm kiếm cái tên "mỏ nhọn" ấy
...
Tiết trời hôm nay thật oi bức, cái nắng như thiêu đốt da vẫn chẳng hề thuyên giảm dù đã quá ba giờ chiều. Jessica băng qua khu vườn hoa lan kiểng với đôi mắt nhíu chặt, trong đầu có chút không hài lòng khi lớp học Kwon Yuri lại nằm ở nơi đối nghịch hướng mặt trời như thế này
Rốt cuộc thì đi mãi cũng đến. Đứng trước cánh cửa gỗ đóng chặt lòng Jessica hồi tưởng lại không gian đậm chất "nghệ sĩ"[1] bên trong, lại thở dài một tiếng, Jessica lẳng lặng đẩy nhẹ cửa bước vào. Âm thanh ken két cứ đều đặn vang lên. Đúng hệt như lần trước Jessica đến, bên trong gian phòng vẫn bày bừa thật nhiều tranh vẽ, cọ vẽ và màu sơn. Mùi dầu hỏa nồng nặc xọc vào mũi khiến Jessica cảm thấy khó chịu
Cô đẩy nhanh tầm mắt tìm kiếm dáng hình quen thuộc nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy. Ngay lúc toang quay lưng trở về thì lại bắt gặp chiếc giá vẽ màu huyết dụ, bên trên phủ ngay ngắn mảnh vải trắng tinh
Jessica tò mò bước đến xem xét, bàn tay mềm mại khẽ run lên khi chạm vào cái trơn láng gợn người nơi mặt gỗ đỏ sẫm. Linh tính mách bảo rằng, chiếc giá vẽ này là cùng một loại với ba giá vẽ trong gian phòng bí ẩn, và cả chiếc giá vẽ mà Catherine đã thấy trong đêm hôn phu cô mất. Lần trước cũng bởi nhiều sự việc bất ngờ xảy đến cùng thái độ bỡn cợt của Kwon Yuri mà Jessica đã không chú ý đến chi tiết chiếc giá vẽ làm bằng chất liệu đặt biệt này
Jessica chầm chậm tiến đến rồi vén nhẹ chiếc khăn trắng lên. Đúng như những gì cô đang nghĩ - vẫn là bức tranh vẽ người con gái phủ khăn nửa mặt. Nhưng lần này, Jessica đã có thể tự trả lời câu hỏi "Vì sao lại cảm giác người trong tranh giống mình?"
Hai con người xa lạ giống nhau thật quá dị thường nhưng nếu như còn có một người thứ ba nữa... hẳn hoặc là song sinh với những người kia, hoặc giả cũng chính là người kia - chính người đang nằm cô độc dưới nấm mộ hoang sơ không rõ thân phận:
SAPHIA!
Chẳng hiểu tự bao giờ bàn tay Jessica đã bất giác sờ lên gương mặt kiều diễm trong tranh. Ánh mắt cô xoáy sâu vào cái nhìn dịu dàng mà kiêu hãnh của người đó. Rồi bỗng chốc hai chữ K.Y nơi đáy tranh choáng cả tâm trí. Thật giống như đã thấy qua ở một nơi nào khác?
Jessica cố gắng tĩnh tâm để nhớ lại. Không có ai dùng bút danh K.Y ở trường...
"K.Y...... K.Y...... K... Y................... Y..." - Jessica không ngừng lẫm nhẫm, chợt một hình ảnh kinh hãi lóe lên trong tâm trí, lại là một kí ức đáng sợ mà thật tâm chính Jessica cũng chẳng hề muốn nhớ đến - "Chữ Y nhuốm máu trong gian phòng hình họa"
Dù chỉ đơn giản là hai kí tự alphabet[2] nhưng đường nét, điểm dùng lực hay móc câu ở đoạn kết chữ Y đều cùng một kiểu. Phải chăng thật đúng một người vết nên?
Jessica lúc này chợt có một mong muốn táo bạo - là được nhìn lại một lần nữa tận tường bức tranh bí ẩn còn lại trong gian phòng ma quỷ. Chỉ để chắc chắn kết luận rằng có phải trước kí tự Y cũng là K cùng dấu chấm?
Một cơn gió lạnh đột ngột thổi lùa qua khe cửa sổ đóng còn dang dở, rồi bay thẳng vào bên trong gian phòng. Ban đầu chỉ cơ hồ là một luồng khí mát thông thường, sau lại cuồn cuộn không ngừng xoáy đổ những chiếc giá vẽ ở bìa tường. Âm thanh loảng xoảng vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch khiến Jessica trong phút xuất thần cũng bị làm cho giật mình. Cô đảo mắt nhìn quanh rồi kinh hãi khi trông thấy hàng hàng lớp lớp giá vẽ - bảng vẽ lần lượt ngã nhào. Tự bao giờ, những cửa sổ còn lại cũng đã mở tung khiến gió từ bên ngoài ồ ạt thổi đến. Bầu trời chợt tối sầm rồi vang lên vài tiếng sấm, nửa như muốn dọa nạt nửa lại như trêu đùa
Đúng là trước cơn bão trời thường quang đãng đến bất thường. Đến lúc này Jessica mới nhớ đến bản tin dự báo thời tiết tối hôm qua:"Ngày nay sẽ có một trận mưa to vào xế chiều". Cô nhờ thế trong lòng có phần nhẹ nhõm. Ít ra đây không phải là một hiện tượng dị thường mà bản thân vẫn thường phải gặp!
Jessica lấy can đảm hít vào một cái thật sâu rồi tiến đến bên những chiếc cửa sổ và ra sức kéo chúng trở lại. Số tranh vươn vãi trên sàn không may đã bị nước mưa làm vấy bẩn một ít. Jessica khẩn trương thu nhặt, chẳng chú ý đến váy áo mình đang vướng vào một chiếc giá gỗ cũ nát. Ngay khi cô dựng người đứng dậy cũng là lúc chiếc giá kia buông mình trượt ngang vai cô. Phần gỗ bong tróc trên giá cùng vài chiếc đinh ghim nhanh chóng cứa rách mảng da trần trắng nõn. Vai áo sơ mi trắng không tay sau đó liền thấm đẫm vài tia máu li ti, cơn đau nhẹ nhàng kéo đến
Jessica sau khi dựng lại những giá sách bèn ngồi xuống chiếc ghế xếp màu hồng nhạt để xem xét vết đau trên vai. Tuy chỉ là vài đường máu rất mảnh nhưng cũng đủ khiến Jessica chau mày vì rát. Trời bên ngoài mưa ngày càng lớn hơn
Bỗng một giọt nước từ đâu rơi xuống đúng ngay nơi vết thương tươm máu. Jessica giật mình vì cái lạnh cứa vào da vội ngẩn đầu nhìn lên tìm kiếm nơi trần nhà hỏng. Nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy thêm bất kì giọt nước nào rơi xuống nữa. Jessica trong lòng cảm thấy kì lạ miễn cưỡng cho qua, cô lại đưa cái nhìn trở về bả vai. Định xua tay lau đi giọt nước mưa thì chợt toàn thân chết sững...
Trên vai Jessica lúc này đã phủ lấp một màu đỏ tươi và tanh nồng. Giọt nước mưa ban nãy không biết tự lúc nào đã chuyển thành màu đỏ thẫm, lan ra khắp một vùng vây kín cả vết thương bé nhỏ trên vai Jessica
Vẫn không ngừng lan ra tiếp...
Tựa như có vòng tay lạnh lẽo ôm choàng từ phía sau khiến toàn thân Jessica trở nên cứng đờ. Trong lòng thật sự muốn chạy đi nhưng sức lực đã bị kìm hãm chẳng thể nào nhúc nhích. Âm thanh sột soạt trên giấy vẽ nhanh chóng thu hút sự chú ý của Jessica, cô vội vàng nhìn sang thì đã thấy hai chữ K.Y trên bức tranh đang nhòe đi. Vài giây sau nét mực đen chuyển sang đỏ lừ rồi từ từ tụ hợp lại thành hai dạng hình đối xứng nhau
Thật tâm Jessica đã đoán đó là gì...
Hơi thở Jessica bỗng chốc trở nên dồn dập, cô căng thẳng nhìn theo những đường cong màu đỏ dần hiện ra trên trang giấy