Đôi mắt đỏ, chảy xuôi dòng máu đỏ
Mảnh khăn đỏ phủ kín...
Những cái nhìn nhạt nhòa
...
Gương mặt trắng bệch với hốc mắt sâu thăm thẳm, đau thương ôm lấy dòng xoáy nước đỏ lừ
Ngay bên cạnh, tròng mắt đen vẫn mơ màng nhìn vào cõi xa xăm, nơi có bóng dáng kẻ đồ sát địa ngục đang giương cao chiếc rìu đoạt mệnh
Toàn thân đã cứng đờ, bất lực khi phải phó mặc cuộc sống trôi theo sự định đoạt tàn nhẫn của số phận
---------------------
Mùa Đông[1] năm 1968
Tuyết rơi khá dày, dòng người áo đen vẫn lầm lũi bước đi. Phía trước là chiếc quan tài gỗ màu huyết dụ, được đính hơn chục viên Saphia ngọc bích với kích thước lớn nhỏ khác nhau. Từ lâu, Saphia đã nổi tiếng là bảo vật của niềm tin và hy vọng
Người đang trong chiếc quan tài cao quý kia, và người đã chính tay cẩn từng viên Saphia tuyệt mỹ lên chiếc quan tài lạnh lẽo. Giữa họ, vốn tồn tại một lời hứa luân hồi, về sự tương phùng vạn kiếp
Mảnh đất trống vài giờ sau, đã đầy ắp những vết chân con người. Nhưng, người bạn đến gần nhất với đất, lại chỉ là một kẻ đã chết. Đất, cát và thứ vật chất trắng xóa, vô tình trộn lẫn vào nhau khi những người thợ gác mộ bắt đầu đào bới. Thật chậm trải, đến khi chiếc quan tài chịu nằm yên ngay lòng trũng sâu nhất thì mọi thứ dần trở về vẹn nguyên như cũ
Dòng người thưa dần thưa dần, những cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống tiễn đưa cho vong linh người đã khuất. Chiếc khăn trắng ướt đẫm sự bi lụy từ đâu bay đến rồi buông người phủ lên trên tấm mộ bia khắc nên từ đá phiến
Chợt có một bàn tay vội vã với theo, cố gắng bắt lấy mảnh khăn. Và rồi, cơ thể cô gái trẻ cũng đột nhiên ngã quỵ. Phải có đến hàng chục người đang hối hả chạy đến, trên gương mặt biểu hiện một sự tôn kính có phần máy móc. Họ nhẹ nhàng chạm vào người cô, rồi lại ngập ngừng ái ngại rút từng cánh tay về khi vị tiểu thư đài các tỏ ra không hài lòng. Cô xua họ đi khói, buộc họ tránh xa cô một khoảng cách đủ dài để chắc chắn nơi đây chỉ còn riêng mỗi một người được hiện hữu. Lúc này, cô đã chẳng thiết tha đứng dậy nữa, cô nương mình theo sức gió rồi đặt người xuống đất
Cô ngồi đó, tựa lưng vào chiếc bia đá. Không lâu sau, con dao nhỏ từ đâu xuất hiện sau lớp áo len dày cộm. Nó âm thầm thoát ra khỏi da thịt mềm mại và rơi xuống mặt tuyết trắng. Cô nhanh chóng dùng mảnh khăn lau đi thứ chất lỏng tanh nồng vừa chảy ra
Vẫn mặc kệ những ánh mắt lo lắng của người thân, mặc kệ sự la hét của những con người xa lạ, mặc kệ những tiếng bước chân hối hả, và mặc kể cả tiếng còi xe cứu thương sắp kéo đến...
Cô ngồi yên cảm nhận hương thơm quen thuộc từ cơ thể của người trong lòng đất ẩm. Lớp tuyết đầu tiên bắt đầu bị bàn tay cô xáo trộn, từng ngón tay thon dài không ngừng đào bới, bỏ ngoài tai cái lạnh thấu xương. Đá tuyết khiến cho làn da mỏng manh trở nên sưng phồng, nhưng cô không dừng lại, chỉ đến khi cô có thể hoàn thành công việc chôn cất, lắp mảng tuyết cuối cùng lên chiếc khăn tay trắng
Trong mảnh vải loang lỗ, có nước mắt, có máu và có tình yêu mà cô dành cho người đã khuất. Là bức thư tuyệt mệnh nhưng không viết bằng chữ - một bức thư chào từ biệt cõi đời, cũng là lời chào mừng ngày hội ngộ với ai kia
Khóe môi cô mỉm cười, mấp máy những câu chữ yếu ớt...
"Chúng ta mãi mãi không chia lìa"
Máu dần ngấm sâu qua lớp tuyết, chảy đến bên chiếc quan tài gỗ. Bằng một sức mạnh siêu nhiên nào đó, thân xác lạnh lẽo bên trong đã cảm nhận được và bắt đầu chuyển động - khóe mi dài, cong cong diễm lệ từ từ hé mở
Đôi mắt đỏ, lạnh lùng nhìn vào khoảng không tù túng
Dòng lệ chảy dài trên má...
Đau thương thay, chúng lại mang một màu đỏ ảm đạm của sự chết chóc
-------------------
Mùa Đông năm 1988
Tại ngôi trường Đại học Mỹ thuật Seul, chỉ ba tháng sau ngày nhập học, đã có liên tiếp bốn cái chết thương tâm mà tất cả các nạn nhân đều là những sinh viên nữ. Theo như kết luận từ phía cảnh sát, đây hoặc là những tai nạn hy hữu, hoặc là những vụ án tự vẫn dễ dàng đưa ra lời kết
Sự việc tưởng chừng sẽ lắng xuống sau khoảng thời gian nhà trường tích cực dàn xếp. Nhưng sau đó, một nữ sinh lại một mực khẳng định rằng bản thân sẽ là nạn nhân kế tiếp. Cả ngôi trường lần nữa bị khuấy động rồi trở nên hỗn loạn
Cuối cùng, nhà trường cùng gia đình đã buộc lòng phải đưa cô nữ sinh vào viện tâm thần, tiếp nhận cuộc điều trị đặc biệt
...
Theo như kết quả khám tổng quát cùng hồ sơ lý lịch cung cấp từ phía cảnh sát và gia đình, các bác sĩ chuyên khoa đồng loạt khẳng định tình trạng sức khỏe của cô gái là hoàn toàn bình thường
"Xin cô hãy xem đây như cuộc trò chuyện giữa hai người bạn" ...vị bác sĩ mở đầu câu chuyện một cách ôn hòa, từ tốn
"..."
"Cô Jung Seo In... cô Jung Seo In..." - ông lay lay đôi vai gầy guộc của cô gái trẻ - người đang ngồi thẩn thờ trên chiếc ghế đệm thôi miên
"Đôi mắt đỏ" ...vẫn là câu nói ấy, vẫn chỉ vỏn vẹn ba từ ngữ khó hiểu
Bác sĩ Kim - trưởng khoa tâm thần học, người phụ trách điều trị chính cho Jung Seo In, nhẹ nhàng mỉm cười như bao lần gặp mặt trước đó. Ông chỉ mong rằng bản thân có thể tiếp cận cô hơn
Nhưng công sức hai tuần nay dường như đang dậm chân tại chỗ. Hầu hết mọi bệnh nhân ở khoa thần kinh đều gây không ít khó khăn cho bác sĩ điều trị, Jung Seo In càng không phải ngoại lệ. Nhưng ở Jung Seo In, có điều gì đó làm bác sĩ Kim cảm thấy tò mò và thương cảm
Ông và mọi người luôn thắc mắc, rằng điều chi đã khiến cô ấy nghĩ rằng bản thân mình sẽ chết khi tuổi đời còn quá trẻ như thế này?
Rõ ràng không phải là một ý định tự tử đơn thuần
Kể từ ngày bị tấm màn chết chóc ảo tưởng cuốn vào, cô đã luôn ở trong tình trạng vô cùng hoảng sợ
Vậy điều làm cô ấy khϊếp sợ đến thế, có thật chăng... đúng là...
CÁI CHẾT!?
...
Jung Seo In được một y tá đưa trở về phòng săn sóc đặc biệt. Một nơi khá sạch sẽ và tươm tất với những trang thiết bị hiện đại
Cô là đại tiểu thư của một gia đình nghệ nhân nổi tiếng, bậc sinh thành đều mất khi cô còn nhỏ. Cô được bên ngoại nuôi nấng và hiện sống cùng người bà tuổi khá cao. Trong tương lai, cô sẽ là ứng cử viên sáng giá thừa hưởng một nửa số tài sản kết xù. Nửa còn lại thuộc về người anh hiện sống ở Canada
Một đóa hoa đang mùa nở rộ, được vun đắp bằng cả tình yêu thương và giá trị vật chất to lớn. Là mầm xanh nghệ thuật hoàn mỹ khi trong mình mang hai dòng máu nghệ sĩ tài năng. Cha mẹ cô hẳn sẽ rất tự hào về những đứa trẻ của mình. Người bà hiền lành hết mực yêu chiều, và huyết thống thân thuộc nhất - người anh trai đang chờ ngày hội ngộ với cô em nhỏ
Chỉ tiếc rằng, cô biết rõ hơn ai hết...
Bản thân mình sẽ không còn dịp để mà gặp lại những người thân yêu!