Có Một Người Yêu Em Như Thế [Yulsic]

Chương 5

Tương lai: Phần 2
- Soo Yeon à! Cậu sẽ không sao đâu! Yuri nắm chặt lấy tay Jessica chạy theo cùng với các y tá, vừa chạy cô càng lo lắng hơn khi bàn tay của Jessica giờ đã trở nên lạnh buốt.

- Xin người nhà hãy ở ngoài đợi, giờ chúng tôi phải làm phẫu thuật cho cô ấy rồi. Bác sĩ lên tiếng khi thấy Jessica người bê bết máu.

- Các người phải cứu được cô ấy. Nhất định phải cứu sống cô ấy nghe chưa? Yuri nắm lấy bả vai của người bác sĩ kia, lớn giọng nói.

- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Mong người nhà hãy bình tĩnh lại!

- Yuri! Cậu hãy bình tĩnh lại đi! Cậu làm cho người ta sợ đó. YoonA tiến lại gần nói.

- Nhưng... Soo Yeon của mình... Yuri bỗng òa khóc lên.

- Sẽ không sao đâu! Mình tin rằng Yeonie sẽ vượt qua được. YoonA nắm lấy tay Yuri, cố gắng an ủi cô.

Cả hai người đứng chết lặng nhìn Jessica được đẩy vào phòng mổ.

_________________________

Đã ba tiếng trôi qua vẫn không có động tĩnh gì càng khiến Yuri thấp thỏm ngồi không yên, cô cứ đi qua đi lại trước phòng phẫu thuật.

- Lâu như vậy rồi, sao còn chưa ra nữa? Yuri sốt ruột nhìn vào đồng hồ.

- Mình thấy cậu cứ như vậy là không được rồi, cậu cũng bị thương không nhẹ đâu, mau đi sát trùng đi chứ để lâu sẽ bị nhiễm trùng đó. Seohyun ngồi trên ghế nhìn Yuri lo lắng nói.

- Mình không sao! Mình bị như vậy cũng đáng. Các cậu nghĩ xem? Nếu không được Soo Yeon đỡ cho viên đạn đó thì người bây giờ đang nằm trong kia là mình rồi. Những vết thương ngoài da này có đáng là gì chứ! Yuri tự giễu cợt mình.

- Tụi này cũng hết cách với cậu rồi. Tuỳ cậu vậy! Seohyun bất mãn nói.

*Trong phòng phẫu thuật*

- Bác sĩ! Cô ấy mất máu quá nhiều. Một y tá lên tiếng khi thấy tình trạng của Jessica ngày càng tệ đi.

- Y tá Yoon! Đi lấy thêm máu nhanh lên.

- Vâng ạ!

Bên ngoài giờ đây bao trùm một sự im lặng đến lạnh người. Khi cô y tá bước ra từ phòng phẫu thuật để đi lấy máu thì đột nhiên bị Yuri chặn lại và hỏi tới tấp:

- Cô ấy sao rồi?

- Cô ấy tỉnh chưa?

- Cô ấy có bị làm sao không?

- Cô hãy bình tĩnh! Giờ mọi chuyện chưa nói được gì cả, cô ấy hiện giờ mất máu quá nhiều cho nên tôi phải đi lấy thêm máu, cô làm ơn tránh ra một bên. Y tá Yoon đẩy Yuri sang một bên, nhanh chân đi lấy máu.

Khi y tá Yoon vừa đi khỏi, Yuri liền ngã xuống đất, ánh mắt của cô bây giờ đã trở nên vô hồn. YoonA và Seohyun thấy vậy liền chạy đến bên cạnh Yuri đỡ cô đứng dậy.

- Yul à! Cậu không sao đó chứ? YoonA lo lắng hỏi.

- Các cậu có nghe thấy gì không? Y tá nói là Soo Yeon mất máu rất nhiều đó mà mất máu nhiều có thể chết đó. Yuri đau khổ ôm lấy đầu mình.

- Lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì không hay chắc mình không sống nổi quá. Tất cả đều là lỗi của mình... lỗi của mình... Yuri khóc nấc lên.

- Yul à...

- Yuri à...

Cả Seohyun và YoonA đều đau khổ không kém khi thấy bạn mình như vậy, cả hai chỉ biết ôm Yuri vào lòng vỗ về.

*Phòng phẫu thuật*

- Bác sĩ! Máu đây ạ!

- Tốt! Hãy mau truyền máu cho cô ấy đi.

- Bác sĩ! Đã định hướng được vị trí của viên đạn nằm ở đâu rồi ạ. Y tá Park vui mừng nói.

- Được! Chúng ta bắt đầu phẫu thuật thôi.

________________________________

Jessica bừng tỉnh dậy, cô bước xuống giường, mặt ngơ ngác nhìn xung quanh.

- Đây là đâu vậy? Sao mình lại ở đây?

- Mình nhớ là mình đã bị bắn và sau đó... sau đó... Jessica từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra.

- Yul à! Nhất định Soo Yeon sẽ qua khỏi. Cậu đừng như vậy nữa mà. YoonA đau lòng nói.

- Đó không phải là giọng của Yoongie sao? Mình phải ra ngoài gặp họ mới được. Jessica vui vẻ bước ra ngoài.

Nhưng cô không biết rằng mình mới đi xuyên qua cánh cửa của phòng phẫu thuật.

Cô bước tới trước mặt Yuri nở một nụ cười thật tươi và nhẹ nhàng nói:

- Yul! Là mình đây. Mình không sao nữa rồi... Mình đang đứng trước mặt cậu đây này. Đừng khóc nữa!

Yuri không nghe được lời của Jessica vừa nói, cô càng ngày khóc nhiều hơn.

- Soo Yeon... sẽ không bỏ.. chúng ta đi đúng không? Cô ấy nói... muốn ở... bênh cạnh tớ mà. Nhất định... cô ấy sẽ giữ lời...

- Cậu nói gì vậy Yul? Tớ có đi đâu đâu, tớ đang ở trước mặt cậu nè, nhìn tớ đi. Jessica huơ huơ tay trước mặt Yuri để Yuri chú ý đến mình nhưng hình như chẳng có tác dụng gì hết.

- Này! Sao cậu không nhìn tớ hả? Jessica bắt đầu tức giận hét lên.

Bây giờ Jessica mới để ý rằng cơ thể của mình hiện giờ nhìn rất là mờ nhạt.

- Mình sao thế này? Tại sao lại mờ ảo đến vậy...

Jessica ngẩn ngơ nhìn vào bàn tay của mình lúc ẩn lúc hiện. Cô muốn xác nhận lại lần nữa điều mình nghĩ là đúng hay sai... Vì thế cô tiến lại gần YoonA và Seohyun, bắt đầu huơ huơ tay trước mặt họ.

- Yoongie! Hyunie! Hai người có thấy mình không?

Chờ một hồi lâu, Jessica vẫn không nhận được câu trả lời từ họ, cô giờ đây cảm thấy suy sụp hoàn toàn.

- Mình... mình chỉ là... một linh hồn thôi sao?

- Mình của hiện tại đang nằm trong phòng kia à?

- Mình không tin!!!

Jessica vẫn còn nghi hoặc về việc mình chỉ là một linh hồn cho nên cô nhanh chóng đi vào bên trong phòng phẫu thuật để xem. Khi cô đi xuyên qua cánh cửa thì cô mới tin mình là một linh hồn...

- Mình vừa mới đi xuyên qua cánh cửa đó sao? Thì ra bây giờ tôi chỉ là một linh hồn mà thôi... Jessica nước mắt lưng tròng nói.

- Bác sĩ! Đã lấy được viên đạn nhưng sao tôi thấy có vẻ... Y tá Park lo lắng nhìn gương mặt tái xanh của Jessica.

Jessica nghe được giọng nói của y tá Park liền bước lại gần. Cô nhìn thấy chính mình đang nằm trên bàn phẫu thuật, nước mắt của cô cũng bắt đầu rơi.

- Tại sao mày lại ra nông nỗi này chứ Jung Soo Yeon?

- Mày không được phép chết nghe chưa? Mày còn có một người mày rất yêu đang chờ mày ở ngoài kia đó...

- Mày còn nhiều điều chưa nói với Yuri mà... cho nên mày không được chết... không được chết... Jessica đau khổ nói ra những lời ấy.

- Bác sĩ! Thật là kỳ diệu! Tình trạng của cô ấy có vẻ tốt hơn rồi... Y tá Park vui mừng nhìn vào máy theo dõi nhịp tim của Soo Yeon.

Ngay cả bác sĩ và y tá khác đều bất ngờ về việc này.

- Như vậy tốt quá rồi! Chuyển cô ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt đi. Bác sĩ Kim vui vẻ nói.

- Vâng ạ!

___________________________

Phòng phẫu thuật mở cửa, Yuri thấy vậy liền chạy đến hỏi thăm:

- Phẫu thuật thành công không bác sĩ?

- Tất cả đều tốt, mong cô hãy yên tâm.

- Thật sao?

- Tôi nói dối cô làm gì. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi tình hình ra sao.

- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Cảm ơn rất nhiều, bác sĩ đã vất vả rồi. Yuri vui mừng nắm lấy tay bác sĩ, cúi đầu cảm ơn lia lịa.

- Được rồi! Cứu người luôn là nhiệm vụ của chúng tôi mà. Tôi thấy cô bị thương cũng không nhẹ đâu, mau đi băng bó đi.

- Tôi biết rồi! Bao giờ tôi có thể gặp cô ấy được vậy?

- Ngày mai có thể vào thăm bệnh rồi. Giờ tôi phải đi rồi! Chào cô!

Yuri bây giờ giống như từ địa ngục u tối mà được bước lên thiên đường vậy, cô vui vẻ quay sang cười nói với YoonA và Seohyun:

- Cô ấy không sao rồi đó! Tớ vui quá!

- Tụi mình cũng vui nữa mà. Tụi tớ mong rằng đây sẽ là thử thách cuối cùng của các cậu.

- Ừm! Tớ cũng mong là vậy!

_________________________

Ba tháng sau...

- Mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa chưa? Yuri lạnh lùng nói.

- Đã được giải quyết xong xuôi hết rồi ạ! Tôi đã nhờ người điều tra về ông Kim Young Min và phát hiện ra ông ta đã trốn thuế hơn mười năm trở lại đây. Tôi đã gọi điện cho cảnh sát báo cáo về việc này, ông ta hiện giờ đang ở trong tù. Theo tôi nghĩ ông ta ở trong đó ít nhất cũng phải năm năm vì tội trốn thuế đó ạ! Thư kí Kim thành thật khai báo.

- Anh đã làm rất tốt! Cảm ơn anh rất nhiều! Yuri mãn nguyện nhìn thư kí Kim.

- Không có gì đâu ạ! Nếu không còn việc gì, tui xin phép lui! Thư kí Kim cúi chào rồi đi ra khỏi phòng.

Giờ đây trong căn phòng rộng lớn chỉ còn mình Yuri, cô lấy ra trong ngăn tủ một tấm hình. Trong tấm hình đó có cô, mẹ cô và ba cô đang vui vẻ cười đùa với nhau. Cô đưa tay mình đặt lên khuôn mặt của ông Kwon, mãn nguyện nói:

- Ba à! Cuối cùng con cũng trả thù được cho ba rồi, ba hiện giờ đang rất vui phải không? Con cũng rất vui khi ông ta bị như vậy, ông ta phải trả giá cho những hành động mà ông ta đã gây ra cho gia đình mình. Con đã làm đúng, đúng không ba?

_________________________

*Bệnh viện Seoul*

- Soo Yeon à! Cậu đừng quậy nữa được không? Cậu mới khỏe lại thôi đó... YoonA đau đầu nhìn cô bạn mình cứ đòi đi ra ngoài.

- Mình muốn đi ra ngoài hóng gió thôi mà. Chứ ở trong đây hoài chắc mình chết ngợp luôn quá. Jessica bướng bỉnh cãi lại.

- Mình nói không được là không được.

- Mình nói được.

- Mình nói không được.

- Mình nói được.

- Đừng cãi nhau nữa! Để mình đưa cậu đi hóng gió nha. Yuri từ ngoài cửa bước vào, yêu chiều nhìn Jessica nói.

- Không cần! Tôi có thể tự đi được. Jessica lạnh lùng đáp.

- Làm giá hoài! Thích muốn chết mà còn.... YoonA tinh ranh nói.

- Im YoonA! Cậu không lên tiếng thì người ta cũng không nói cậu bị câm đâu. Jessica liếc xéo nhìn YoonA.

- Tớ đâu có nói gì đâu, cậu nhột à? YoonA nói nhỏ vào tai của Jessica.

- Cậu... cậu biến đi! Jessica tức giận đỏ hết cả mặt.

- Ok! Mình cũng không ở đây làm phiền hai người nữa đâu. Mình đi tìm Hyunie yêu dấu của mình đây. YoonA nham hiểm nhìn Yuri.

YoonA bước tới chỗ Yuri đang đứng, nói nhỏ vào tai cô:

- Lo mà dỗ ngọt con mèo của cậu đi. Tụi này đang chờ ngày được đi ăn đám cưới của hai cậu đấy! Nói xong, YoonA nhanh chóng bước ra khỏi phòng với nụ cười tươi trên mặt.

Cả Yuri và Jessica đều ngại ngùng không nói với nhau câu nào, sau một hồi Yuri đành phải lên tiếng trước:

- Tớ thấy cậu khỏe hơn nhiều rồi...

- Ừm...

- Cậu muốn ăn gì không?

- Không!

- Hay cậu muốn đi hóng gió.

- Hết hứng rồi!

- " Cô ấy vẫn còn giận mình sao?". Yuri buồn bã khi thấy Jessica trả lời một cách hờ hững như vậy.

- Nếu cậu không muốn nói chuyện với mình nữa thì mình đi đây. Yuri thất vọng đầy mình nói.

Khi Jessica thấy Yuri định bỏ về, cô hụt hẫng vô cùng, cô đành gọi Yuri lại:

- Nè! Cậu mà đi ra khỏi cánh cửa đó thì đừng bao giờ gặp mặt mình nữa...

Yuri nghe Jessica nói vậy liền vui vẻ quay đầu lại cười nói:

- Mình sẽ không đi đâu. Mình sẽ ở lại đây với cậu!

- Tốt!

- Soo Yeon! Mình yêu cậu! Yuri nói thật to cho Jessica nghe.

Jessica nghe được câu nói ấy của Yuri thì trong lòng như muốn vỡ òa.

- Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.

- Mình nói là MÌNH YÊU CẬU... Yuri nhấn mạnh ba từ cuối.

Jessica dường như không thể điều khiển được cảm xúc của mình nữa, trái tim cô đã thật sự vỡ òa khi nghe được câu nói mà mình luôn được ao ước nghe thấy từ chính miệng của Yuri.

- Tại sao cậu khóc vậy? Mình đã làm gì sai à? Yuri hốt hoảng khi thấy Jessica rơi lệ.

- Mình cũng yêu cậu lắm, Yul ngốc của mình!

- Yeonie à... Yuri hạnh phúc khi nghe Jessica nói yêu mình.

Yuri tiến lại gần hơn Jessica, nhỏ giọng hỏi:

- Mình có thể hôn cậu được không, cô gái của tớ?

- Hôn đi còn ở đó hỏi gì nữa. Jessica bá đạo trả lời.

Sau đó, hai người trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn, nụ hôn ấy có vị mặn của nước mắt và có cả vị ngọt của tình yêu. Một nụ hôn chứa biết bao sự chờ đợi, biết bao nỗi nhớ thương ở trong đó. Nụ hôn đầu tiên sau bao nhiêu năm xa cách...

________________________

Ba năm sau...

*Lễ kỷ niệm thành lập công ty KJ*

- Chủ tịch Kwon! Cô hiện giờ nằm trong top "Những nhà doanh nhân trẻ thành đạt nhất hiện nay" cô có cảm nghĩ gì khi đạt được thành công khi mà tuổi đời còn rất trẻ không? Một phóng viên lên tiếng hỏi.

- Tôi được như ngày hôm nay cũng nhờ có mọi người trong công ty giúp đỡ, luôn được bạn bè ủng hộ mình hết sức và quan trọng là có người tôi yêu luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi, giúp tôi vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Cô ấy là tất cả đối với tôi... Yuri vui vẻ nhìn phóng viên trả lời.

- Vậy cô có thể cho chúng tôi biết người cô yêu là ai không?

- Đó có được xem là bí mật không? Yuri khôn ngoan trả lời.

*Biệt thự Kwon gia*

- Yulsic! Con xem kìa! Mama của con đang ở trên ti vi đó. Mama của con thật khéo nịnh Mami mà. Jessica cùng đứa con gái của mình ngồi trên ghế sofa theo dõi Yuri.

- Ma...ma... Đứa bé khoảng hai tuổi bập bẹ nói.

Yulsic là đứa con mà Yuri và Jessica đã nhận nuôi được một năm. Trong một lần đi làm từ thiện ở trại mồ côi tại Busan thì cả hai đã gặp được đứa bé đáng yêu này. Bé có làn da rất mịn và trắng hồng, môi cũng hồng hồng, mắt đen láy, mũi cao, tóc nâu nâu nhìn rất tây. Ngay từ lần đầu tiên thấy Yulsic thì Jessica đã yêu bé rồi, cô liền năn nỉ Yuri nhận nuôi bé và chính Yuri cũng có ấn tượng rất tốt với bé nên một nhà hai người đã trở thành một nhà ba người. Còn tên của bé được ghép từ tên của Yuri và Jessica, một cái tên rất đẹp đã được ra đời.

- Con biết nói rồi sao? Jessica vui vẻ bồng Yulsic lên.

- Ma...ma

- Giỏi quá đi! Đúng là con gái của Mami mà. Gọi Mami đi con!

Bé rất là nghe lời cho nên chưa đến ba giây bé đã nói được từ Mami.

- Ma...ma...mi...

- Con gái của Mami ngoan quá đi! Jessica cưng chiều ôm Yulsic vào lòng.

________________________

22h tối.

Lúc này Yuri mới về đến nhà, khi cô bước vào nhà thì thấy đèn đã được tắt hết nên tưởng hai bảo bối của mình đã ngủ. Cô khẽ bước vào phòng ngủ, đi nhẹ hết sức có thể vì sợ sẽ đánh thức Jessica dậy, nhưng cô không biết rằng Jessica sẽ không ngủ nếu không có cô bên cạnh. Jessica ngồi bên đầu giường bật đèn ngủ lên, nhỏ nhẹ hỏi:

- Sao giờ này Yul mới về vậy?

Yuri có hơi bị giật mình một chút nhìn Jessica, cô lấy lại bình tĩnh trả lời:

- Yul phải đi tiếp khách với trả lời phỏng vấn cho mấy tờ báo nên mới về trễ. Yeonie giận...

Yuri chưa nói hết câu thì cô đã bị Jessica ôm chầm lấy.

- Yul mệt không? Jessica lo lắng hỏi.

- Không! Yul không mệt! Yuri vòng tay qua eo Jessica, ôm lấy cơ thể mềm mại đó vào lòng.

- Yul có biết rằng hiện tại em cảm thấy rất là hạnh phúc không? Hạnh phúc khi có Yul và con bên cạnh...

- Yul biết mà! Yul cũng hạnh phúc khi có con và em nữa. Em và con là tất cả đối với Yul!

- Chúng ta phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới được ở bên nhau. Cho nên em sẽ luôn quý trọng những phúc giây như thế này.

- Chúng ta đã mất bảy năm để tìm thấy nhau, bảy năm chờ đợi, bảy năm thanh xuân và bảy năm trưởng thành. Trong bảy năm đó em có biết là Yul phải khổ sở như thế nào không?

- Em cũng khổ sở lắm chứ, khổ sở để quên đi Yul nhưng em lại không làm được, trái tim em mách bảo rằng có một ngày nào đó Yul sẽ quay về tìm em và trái tim em đã đúng.

Yuri vô cùng hạnh phúc khi nghe Jessica nói vậy, cô cúi xuống khẽ hôn lên tai Jessica rồi nói:

- Soo Yeon! Yul yêu em!

- Em cũng yêu Yul...

Sau đó, hai người dành cho nhau một nụ hôn mãnh liệt.

"Sau tất cả chúng ta lại quay về với nhau, sau tất cả chúng ta lại ở bên nhau. Bảy năm - một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để chúng ta nhận ra mình cần nhau như thế nào, để chúng ta nhận ra tình yêu của mình dành cho nhau là chân thành hay giả dối. Và Yul muốn em biết rằng, Yul sẽ luôn đứng phía sau em để chăm sóc và bảo vệ em. Sẽ luôn có một người yêu em như thế, yêu em hơn chính bản thân mình. Cảm ơn bảy năm đó, bảy năm cho Yul, bảy năm cho em và bảy năm cho tất cả chúng ta".

______________END___________

*Cuối cùng cũng xong threeshot này rồi, threeshot đầu tiên mà au viết về Yulsic. Cảm ơn mọi người trong suốt thời gian qua đã luôn ủng hộ au. Au cảm ơn rất nhiều *khóc*

*Hẹn gặp lại các bạn ở các fic tiếp theo ^_^