Chương 16+17: Rối bời
★★★★★Từ lúc rời khỏi Phụng Nghi cung tâm tình Du Lợi có chút rối bời , vừa muốn từ người Tú Nghiên tìm ra 1 chút ý có hay ko nhận ra mình. Lại như lo sợ người kia 1 chút cũng ko để tâm đến mình chuyện cũ, nhưng lại nhen nhóm hy vọng người kia vẫn nhớ mình vì vừa rồi đã kêu kia "Du Lợi" 1 tiếng.
Tâm lại có chút huyễn hoặc làm sao để Tú Nghiên đối mặt mình 2 cái tiểu công đùa cợt nàng (công công & công tử) , nay lại thêm mình 1 chức vị công chúa bức bách nàng 1 cái danh "Nghĩa Muội".
Càng nghĩ càng thấy rối , Du Lợi tâm tình càng khẩn trương tay vô thức siết chặt 1 cái khiến cho Tú Nghiên vô cớ ăn đau ko đồng tình hô đau 1 tiếng.
Tiếng hô đau của Tú Nghiên như lôi kéo kia Du Lợi thần hồn , vội vàng xoay lại coi 1 chút kia ở tay trắng mịn đã bị mình 1 cái siết để lại dấu đỏ ửng.
Du Lợi thấy cái kia vết thương do mình vô tâm gây ra có chút bối rối , đôi mắt đẹp rơi khỏi vết thương nơi tay nhìn nhìn 1 chút mày nhíu
- Thật xin lỗi ta ko cố ý làm đau ngươi..
Tú Nghiên thấy bộ dạng ngơ ngơ xin lỗi của Du Lợi có chút buồn cười , lại nhìn xuống cánh tay bị Du Lợi nắm chặt có chút ko tự nhiên..Tú Nghiên thanh âm lạnh lạnh hướng Du Lợi cầu tình.
- Ân...vậy ko biết công chúa đại nhân ngươi có thể được hay ko buông ta cánh tay!
Nghe 1 cái thanh âm lạnh lùng hướng mình cầu tình Du Lợi có chút ko hài lòng cau mày , lại nghĩ đến vừa rồi trước mặt hoàng huynh gương mặt tươi cười nay bên mình lại cái kia bộ dạng lạnh lùng.
"Hừ" lạnh 1 tiếng buông ra cánh tay Tú Nghiên có chút mạnh bạo , người hướng phía trước đi tới , bước chân như dùng lực nện xuống nhìn từ phía sau cả người như bốc hỏa.
Thấy người kia bộ dạng khó hiểu hướng mình sinh khí , Tú Nghiên khó chịu cau mày hướng người trước mặt muốn rời đi khó chịu hỏi..
- Có phải hay ko vì ta mà sinh khí? Chi bằng tại đây cho ta 1 cái lệnh hồi phủ ah!
- Có muốn hồi cũng hướng Ngân Nguyệt cung ta mà hồi , ai cho phép cái kia hồi Tướng phủ..
- Ngươi ah có thể nói 1 chút đạo lý ah...tự ngươi lôi kéo ta cái này đi ko hề có hay ko để ta ý đồng tình , lại như vậy buộc ta cùng ngươi hồi cung... Thiết nghĩ ta với ngươi có gì đâu sự để như thế hướng ngươi tâm tình ah?
Nghe Tú Nghiên khó chịu cao giọng đối đáp mình lại còn có chút ko hề nhận ra chút gì quen biết tâm vô cùng khó chịu đau nhói...muốn 1 khắc này lập tức khiến cho ngươi kia nhớ mình thanh âm truyền ra vô thứ bực mình , hướng đi vì người kia mà bão táp tiến tới 2 tay hung hăng chụp lấy 2 bắp tay Tú Nghiên lạnh giọng.
- Ngươi thật sự 1 chút cũng ko nhớ ra ta?
Tú Nghiên bị ngươi kia hung hăng chụp đau tay mình , lại còn giọng nói hướng mình đe dọa hỏi vô cùng chán ghét trả lời..
- 1 chút cũng ko có thân quen.
- Hừm thật sự 1 chút cũng ko?... Vậy có nhớ hay ko kia kẹo hồ lô , cái kia Du Lợi..?
Tú Nghiên nghe bên tai tên gọi quen thuộc có chút cả tin đôi mắt mở to nhìn chằm chằm người trước mặt..
- Thật sự ngươi là ai?
- Ta là người ngày xưa bị ngươi cọp cái cắn phải , cũng vì ngươi cướp cái kia kẹo ngon nhất thế gian..
- Xảo ngôn...cái kia Du Lợi ta biết là 1 tiểu hài tử y phục công công , làm sao lại là ngươi thân phận công chúa..
- Ta nhỏ tuổi thích như vậy nghịch ngợm cái kia ăn mặt cải trang là chuyện bình thường..ngươi Trịnh Tú Nghiên đã hứa trả ta cái kia kẹo có phải hay ko bây giờ nên thực hiện!
Gương mặt quỷ hiện ra trước mặt cùng nụ cười mị lực , Tú Nghiên 1 khắc thấy lạnh toát cả người..lại thấy 2 người thân thể có chút gi đó ko đúng như thế nào lại như vậy gần nhau , thân có chut giãy giụa thoát ra
- Ngươi trước hết buông ta cánh tay , kẹo kia ngày mai ta sai người cấp trả..
- Sớm muộn cũng trả chi bằng trả trước bây giờ đi..
Du Lợi nói kia 1 câu ko đợi Tú Nghiên hồi đáp ứng , bá đạo kéo mạnh cánh tay khiến cả người Tú Nghiên phía mình ngã vào lại hung hãn cúi xuống hướng đôi môi đẹp ấn tới nụ hôn.
Tú Nghiên trong giờ khắc kinh ngạc lấy lại nhận thức đã thấy cơ thể mình bị Du Lợi gắt gao ôm chặt , môi lại bị Du Lợi hung hãn hôn cả người bỗng chốc cứng đơ.
Du Lợi 1 khắc hung hãn cưỡng hôn , môi chạm vào mật ngọt lại dịu dàng sủng nịnh chăm chút nâng niu.Cảm nhận thân thể Tú Nghiên cứng đơ có chút nhớ hình ảnh năm xưa mình cũng như thế ngây ngốc tâm có chút kinh hỷ , ko ngần ngại lè ra chiếc lưỡi xâm lấn tách ra hàm răng nhanh chóng tiến vào chiếm đoạt.
Chiếc lưỡi hung hăng như chủ lùng sục bắt nhốt tù nhân chèn ép đối phương vào chân tường bá đạo khi dễ , quấn lấy dịu dàng vuốt ve dụ dỗ rồi đột nhiên bắt lấy đưa đi khỏi nơi ẩn nấp lôi ra ngoài.
Lại cuốn lấy đối phương như nhảy múa cứ thế nhay nhưa người như mê muội vào vũ khúc , kẻ ngơ ngẩn cảm nhận 1 cảm giác lạ lùng khiến tâm tình hỗn loạn ko thể hiểu được cái hành động này là cái gì sự.
Nhưng ko thể phủ nhận được 1 cảm xúc ko thể hình thành tên gọi cứ thế như vũ bão , lấn áp tâm trí sự ngọt ngào lan tỏa khắp tâm can.
Ngay thời khắc này Tú Nghiên như quên hết sự , dần dần nhắm lại đôi mắt đẹp thân thể phút chốc như mềm nhũng ra như ko còn là của mình tâm trí vô hồn.
Du Lợi thấy biểu tình Tú Nghiên như vậy thủ phục mình mình cái hôn vô cùng hoan hỷ , tay đang nắm cánh tay Tú Nghiên dần buông.
Thả rơi xuống vùng eo thon gọn được che lấp bởi y phục bạch sắc tăng phần mãnh mai vòng 1 cái ôm lấy , siết chặt áp lấy thân thể gắt gao dính chặt.
Tú Nghiên nhận kia cái ôm ghì chặt , lan tỏa khắp cơ thể 1 cổ ấm áp tâm vô thức run rẫy tim đạp mạnh liên hồi như muốn ly khai khỏi lòng ngực.
Tại bên mũi mùi hương quen thuộc , cộng với nụ hôn càng ngày càng ướŧ áŧ tâm trí phút chốc xoẹt qua 1 tia ý
" Cảnh giác này ta đã từng trải qua..."
Hàng loạt những hình ảnh phút chốc ẩn hiện...
..........
- Ngươi hỗn đáng.....sàm sỡ ta...
- Ta là phận công công sao làm được cái kia sự....hay là ngươi thích cái loại này sự
..........
- Quyền công tử....
..........
Phút chốc thần thái quay về , đầu ốc tỉnh táo phi thường nghi hoặc tay thủ quyền 1 pháp đẩy mạnh rời khỏi cái ấm ấp cùng nụ hôn...
Cơ thể như suy kiệt ko còn sức lực , sau nụ hôn dài Tú Nghiên như bị người kia hút cạn kiệt sinh lực hô hấp vô cùng khó khăn.. Tú Nghiên nghi hoặc thanh âm...
- Thật ra ngươi là ai...
Du Lợi sau cái đẩy mạnh ra bất ngờ lùi lại bước chân thân phải dùng lực new có thể cố trụ , ngực truyền đến 1 tia đau nhói , đưa ra cánh tay xoa chịu cái đau.
Lại bên tai âm thanh nghi hoặc, môi giương lên nụ cười đôi mắt đẹp ngước lên cái nhìn tinh nghịch môi mấp máy thanh âm..
- Thật sự ko nhận ra...
Du Lợi hướng người đi tới nối lại khoảng cách , mắt ẩn hiện tia hàm ý
- Có cần ta lập lại sự giúp ngươi nhớ ra ta..
Tay như cắt ghì chặt lại vòng eo kéo tới lần nữa muốn đem cơ thể người kia dán vào người mình..
Tú Nghiên kinh ngạc cái nhìn kia hành động sắp lặp lại lần nữa hoang mang , vô thức giãy giụa...1 cổ nhiệt đang dần ẩn hiện trên mặt bổng chốc cứng đơ cơ thể
Du Lợi tiểu ý cười vui , từ từ hạ xuống...
Thời gian cứ thế chậm chạp chuyển dời , con người chậm chạp hành động tiếng tim đạp rộn ràng âm thanh nhỏ bé như vang vọng khắp nơi.
Đôi môi phía cứ thế rơi xuống kéo dần khoảng cách , bờ môi phía dưới run run chờ đợi kết quả đoán trước.
Khoảng khắc 2 chiếc mũi chạm nhau , hơi thở nóng bỏng phả vào da mặt bỏng rát..môi nhẹ chạm môi...
- CÔNG CHÚA....TÚ ANH TỶ TA THẤY CÔNG CHÚA PHÍA TRƯỚC AH
Du Lợi cùng Tú Nghiên phút chốc đơ người , Tú Nghiên tay mạnh bạo đẩy ra cái ôm của Du Lợi...
Du Lợi đột ngột bị đẩy như đã chuẩn bị 1 phần tư thế nhanh chóng ấn mạnh môi 1 cái để lại cả 2 người khóe môi vết tích lùi lại tư thế ngây ngốc cười cười
Tú Nghiên như phản xạ có điều kiện đưa lên cánh tay sờ vào chút kia tiểu vết thương có chút rát , mắt trợn tròn nhìn kẻ gây ra sự lại nhìn mình ánh mắt "vô tội vạ"...
- Công chúa đại nhân vì sao ngươi như thế thoát ly nhanh như vũ bão để lại chúng ta ngây ngốc người , nghĩ ngươi như thế hồi kia Ngân Nguyệt cung như thế nào lại tới "Sơn tử" ah...
Duẫn Nhi cúi gập người thở gấp gáp bộ dáng , miệng lại luyên thuyên trách móc thật ko phân biệt được chủ tớ..
Khuê Nhi cũng như Duẫn Nhi gấp gáp bộ dạng , tiến tới Tú Nghiên ôm chầm 1 cái..
- Tiểu thư ngươi sao như thế bỏ mặt ta phía sau ah thật hù dọa chết mạng nhỏ của ta hức hức..
-........
Tú Nghiên nhận thân thuộc cái ôm mày thư thái , dang ra đôi tay ôm kia Khuê Nhi ngốc tử lại thuận thế xoa xoa chút lưng như an ủi...
Hành động rất nỗi bình thường trong mắt 2 kẻ "quỷ hẹp hòi" lại vô cùng hàm ý , ko hẹn cùng gặp 2 nhíu nhíu đôi mày thanh tú..
Tú Anh nãy giờ là người im lặng nhất nhìn bao quát khung cảnh vắng lặng lại vô cùng quỷ dị , lại thấy 1 màng chủ tớ ôm nhau thân thiết có chút khó chịu. Nhìn bên kia bộ dáng Du Lợi cũng giống mình 1 dạng cau có mặt mày, lại thấy khóe môi có tiểu vết tích hiếu kỳ dò hỏi
- Công chúa thế nào có kia tiểu vết thương khóe miệng.?
- Đâu đâu...công chúa ngươi như thế nào lại như thế tiểu vết thương ah
Duẫn Nhi nghe Tú Anh hỏi lại nhanh chóng lấy lại thần thái lao tới Du Lợi tay áp vào gương mặt .Du Lợi xoay qua lại quan sát thấy vết thương khóe miệng cau mày trách cứ , Du Lợi cười cười ko hồi đáp.
Tú Nghiên thấy kia 1 màng quan tâm thái quá sờ soạn , tâm vô cùng khó chịu nhíu nhíu mày mắt nhu mì bổng chốc như có hỏa..
- Trời cũng ko còn sớm , vẫn tốt hơn là ta nên hồi cái kia Tướng phủ thỉnh công chúa ân chuẩn.
Tú Nghiên âm sắc lạnh lùng đẩy nhẹ Khuê Nhi cái ôm , hành lễ thỉnh cầu gương mặt ko lộ ra bất cứ biểu tình nào.
Du Lợi cùng mọi người nghe kia thanh âm lạnh lùng ko lạnh mà rét , khẽ rùng mình 1 cái vô thức.
Nhìn kia gương mặt Tú Nghiên lạnh lùng biểu tình khó đoán , lại ko muốn rời kia cái mỹ nhân thanh âm nghi hoặc dò hỏi..
- Ngươi ko muốn 1 chút kia câu trả lời cho nghi hoặc ngươi đang hỏi sao?
Tú Nghiên lạnh giọng..
- Ko cần thiết.
Du Lợi có chút uất ức thanh âm..
- Còn cái kia kẹo hồ lô ngươi nợ ta?
- Ngày mai sai người cấp trả lại
Du Lợi ánh mắt luyến tiếc cố vớt vát cái kia chút cảm xúc gương mặt Tú Nghiên
- 1 chút cũng ko có hứng thú?
- 1 chút cũng ko hứng thú
- Hảo , ko níu kéo..Duẫn Nhi cấp họ hồi phủ
- Ân
Duẫn Nhi ngơ ngác nhận lệnh , Du Lợi nhắm mắt xoay người rời đi cái kia bộ dạng lạnh lùng Tú Nghiên , lòng 1 cổ chua xót đau buồn chảy qua..
Tú Nghiên thấy 1 mảnh tâm tình buồn rầu Du Lợi , tâm cũng vô thức buồn bực khôi phục bộ dáng gấp gáp rời đi nơi đang làm tâm can rối loạn.
Du Lợi nuối tiếc mỹ nhân xoay lại cái nhìn , lọt vào tầm mắt 1 bộ dạng gấp gáp rời khỏi đau lòng nghĩ thầm
" 1 chút cũng ko muốn như thế cùng ta hứng thú sao"
Vô thức 1 giọt nước mắt chảy ngược vào tâm cang đắng cay cõi lòng... Tú Anh nhìn Khuê Nhi rời đi có chút tiếc nuối cái nhìn lại gặp Khuê Nhi quay lại nhìn mình mỉm cười gật nhẹ đầu rời đi, tâm vô thứ loạn nhịp.
Ngây ngốc nhì lại thấy Du Lợi bộ dạng đau buồn lo lắng hỏi nhỏ
- Du Lợi ngươi vì sao sinh ra bộ dáng này đau lòng?
- Nàng 1 chút cũng ko nhớ ra ta!
- Ngươi có cấp nàng chuyện cũ nhắc lại?
- Đã như vậy đầy đủ nhắc lại - Vậy cớ gì như vậy chuyện?
- Ta ko biết
-...........
Tú Anh thở dài lắc lắc đầu khó hiểu , lại thấy Du Lợi vô thức rơi xuống 1 giọt nước mắt long lanh như châu ngọc tâm cũng vì tri kỷ chua xót lòng..
- Ta nghĩ ngươi cũng nên hồi cung nghĩ ngơi , chuyện này để sau tính..
- Ân ta cũng thật sự mệt mỏi.
Du Lợi đưa lên cánh tay gặt kia nước mắt vô hồn cất bước đi , Tú Anh nhìn kia bộ dáng đau lòng lắc đầu nối bước đi theo.
Về đến Ngân Nguyệt cung Du Lợi thoát ly áo ngoài buồn bã hướng kia ngọc sàng nằm xuống, gác tay lên trán tâm vô hướng nghĩ ngợi vu vơ , lại ko biết thời gian trôi qua như thế nào định lại như cũ truyền đến thanh âm ồn ào Duẫn Nhi vọng vào bên tai.
- Công chúa ta đã như ngươi lệnh cấp họ chủ tớ về cái kia Tướng phủ ah...
Du Lợi vẫn như thế bộ dạng ko hồi đáp..
- Nga....Trịnh tiểu thư cũng nhắn lại cho ngươi sự ah
Du Lợi nghe kia chút ý , bật ngươi ngồi dậy hối hả thanh âm.
- Nàng nói gì? Duẫn Nhi thấy kia Du Lợi gấp gáp bộ dạng ngớ người trả lời..
- Nói ngươi ngày mai sai người hướng ngươi trả cái gì đó vật , nói ngươi sai người chờ ngoài cổng cung nhận lấy..
- Còn gì nữa ko?
- Ko nga...hết rồi!
Du Lơị thả xuống bộ dáng như cũ nằm xuồng ngây ngẫn nhìn kia 1 chút trần nhà... Duẫn Nhi khó hiểu nhìn Du Lợi thế nào lại ra bộ dạng này , cũng ko dám nhiều cái nghi hoặc hỏi ra sợ ngươi kia hướng mình sinh khí , chỉ biết im lặng rời đi.
Bên ngoài Tú Anh âm thầm quan sát Du Lợi bộ dáng như vậy đau lòng, thấy Duẫn Nhi đi ra hỏi 1 chút tình hình.
- Nàng thế nào?
- Ta thấy ko ổn chút nào ah! Ko hiểu có gì sự diễn ra khiến cho nàng như vậy đau lòng? Ngươi Tú Anh tỷ có chút nào manh mối?
- Nga ta cũng thật ko biết!
Cả 2 nhìn nhau lắc đầu thở dài 1 hơi rời khỏi để lại không gian cho Du Lợi suy nghĩ.
......
.............
***Trịnh Tướng phủ***
Tú Nghiên hồi phủ sau khi tắm gội , lại ngồi ngây ngốc nhìn vô thần vào chiếc gương đồng phản chiếu mình gương mặt , tâm bay bổng chốn nào ko xác định.
" Từ lúc quay về kinh thành thật sự quá nhiều sự làm ta thật sự rối bời tâm can...tại sao cái kia tiểu tử ngốc năm nào lại như thế thành ra cái kia Du Lợi công chúa..
Nàng cùng ta giống nhau cái này nữ nhi vì sao ....vì sao hướng ta làm ra cái kia hành động càng rỡ...
Đã vậy 3 lần 4 lượt bày ra bao nhiêu sự trêu chọc ta thân phận , nàng vì cớ gì như vậy dụng tâm càng rỡ..
Cớ làm sao làm tâm ta rối bời , lại còn cái kia môi vì sao hung hăng hôn để lại ta cái này tiểu dấu tích ko thể sớm loại bỏ đi.."
Tú Nghiên đưa lên cánh tay chạm vào dấu vết bên khóe môi , đầu hiện ra hình ảnh Du Lợi bá đạo cưỡng hôn, tâm vô thức rối bời cảm xúc vị ngọt mơ hồ ẩn hiện trong miệng.
Tú Nghiên vô thức nuốt xuống 1 ngụm nước trong cuống họng , cơ thể run run như thể cái hành động bá vương kia lần nữa lập lại xác thực 1 cách sống động. Giơ lên đôi tay ôm lấy đầu như để quăng đi hình ảnh đáng xấu hổ kia , mặt lại vô thức ửng đỏ 1 tận tới mang tai.
Rời khỏi ghế ngồi hướng đến kia cửa sổ dựa vào nhìn lên vầng trăng tròn tỏa ánh sáng huyền ảo , tay đưa lên chạm vào ngực trái nơi tồn tại 1 trái tim điên cuồng đập loạn như muốn thoát khỏi mình thân xác..
- Cảm giác vì sao vẫn như vậy ko thay đổi như lần đầu tiên gặp cái kia tiểu tử ngốc , vì sao lại biết ngươi nữ tử như thế hành động vẫn làm động tâm ta...
............
***Ngân Nguyệt cung***
Du Lợi nằm dài 1 khoảng thời gian ko thể định , thoáng người ngồi dậy rơi ngọc sàng thân thể mất đi ngoại bào để lộ khoảng vai trắng mịn chậm chạp ,hướng kia của sổ ánh trăng rội vào ngẫn ngơ nghĩ ngợi...
- Vì sao như thế đau lòng ta , nàng như thế nào 1 chút cảm xúc đối vói ta cũng ko có...ta bước tiếp theo phải như thế nào liệu pháp đây...
Du Lợi phi thường thở dài oán than...nhìn kia ánh trăng như cũ rọi ra ánh sáng huyễn hoặc bạch kim mê mụi..
..........
Bình minh mặt trời mọc lên chậm chạp nhô lên sáng rực, như ngọn đuốc khổng lồ lan tỏa ánh sáng cuốn trôi màn đêm ảm đạm mang nổi buồn gieo rắc nhân tâm...cuốn trôi đi sự dầy vò trí não khơi lên tia sáng hướng thế nhân lối thoát khỏi chốn mù mịt màn đêm...
2 ngươi 2 khung cảnh không gian nhưng cùng 1 cảm xúc rối bời tâm can hướng kia bình mình chiếu rọi mới nhận ra chính mình ngây ngốc chốn này cả 1 đêm nghĩ ngợi..
...........
Du Lợi tâm tình chuyển biến , quay đầu rời khỏi vị trí cố định cả đêm hướng tới dưới ngọc sàng lôi ra 1 chiếc hộp ngọc bạch sắc họa tiếc hoa văn mẫu đơn tinh xảo lấy ra 1 bộ y phục nam trang bạch sắc tỉ mỉ hoa văn cùng 1 kim bài..
Y phục này là cho phụ hoàng âm thầm sai bảo người may tỉ mỉ từng đường chỉ cấp nàng khi biết nàng yêu thích cái mặc trang phục nam nhân dạo chơi , kim bài có thể xuất cung bất cứ khi nào ko sợ bị hướng trị tội.
Thay nhanh y phục , lấy ra chiếc quạt ngọc lần trước Tú Nghiên để lại gấp gáp mở của muốn rời đi lại gặp Tú Anh y phục nam trang lục sắc đứng tựa cửa chờ mình từ bao giờ..
Tú Anh nhìn kia bộ dạng gấp gáp Du Lợi , cười cuời trêu chọc...
- Ko cần như thế bộ dạng gấp gáp, ta nghĩ nàng cũng ko phải ko khí 1 khắc bốc hơi biến mất đúng ko A Quyền công tử đại nhân..
Tú Anh chụp tay thành quyền bộ dạng bái phục tùng, Du Lợi sau phút sựng người bộ dáng cũng khôi phục hình tượng ho khan vài tiếng lấy phong độ .
Tươi cười bộ dáng hài lòng tri kỷ như thân thể , hảo hảo luôn hiểu tâm tình mình nghĩ gì lòng vô cùng hoan hỷ cùng 1 chút khâm phục bộ dáng..
- Hiểu ta ngoài Phụ hoàng ko sai biệt sẽ là Thôi Tú Anh ngươi...Hảo chúng ta hướng Duẫn Nhi dặn dò sự rồi xuất cung..
- Ta đã giúp ngươi viết 1 lá thư cấp nàng lệnh , giờ chúng ta chỉ cần đi là được..
- Hắc hắc nga...ngươi đã tính trước ko cho nàng đi nga?
Tú Anh phất phất tay áo cháp phía sau lưng cười quỷ dị bộ dạng..
- Ta ko muốn nàng khổ cực cùng chúng ta xuất cung ah...
- Chứ ko phải sợ nàng hướng ngươi tranh đoạt cái kia đồ ăn sao? Hắc hắc hắc
Du Lợi buông lời trêu chọc , Tú Anh thoáng cái bị điểm ngay tâm đỏ đỏ chút mặt hừ lạnh 1 tiếng..
- Rốt cuộc A Quyền công tử có hay ko đi ah?
- Hảo hảo ko làm ngươi sinh khí nữa.. đi thôi
2 thân ảnh y phục bạch lục tiêu sái rời đi bộ dáng , ánh sáng bình minh rọi lên thân ảnh vô cùng mị lực nhân tâm cứ thế rời đi khuất dạng...
Đồng dạng thời điểm, Duẫn Nhi bật dậy như 1 thói quen đã lặp lại quá nhiều năm đây là thời khắc mà ngự trù hoàn tất điểm tâm sáng cũng là lúc thức ăn thực rất nhiều..
Đang lúi cúi đầu tìm hài lại có giác trên mặt vướng víu , đưa tay đem xuống thấy ra 1 cái tín thư..
"NGƯƠI NGOAN NGOÃN Ở TẠI CUNG CẤM RỜI KHỎI NỮA BƯỚC TA CÙNG CÔNG CHÚA XUẤT CUNG CÓ SỰ VỤ...
NGƯƠI KO ĐƯỢC HAM ĂN HAM NGỦ ĐỂ LỘ CHUYỆN SẼ HƯỚNG NGƯƠI TRỪNG TRỊ...
CÒN NỮA HÔM NAY ÂM LỊCH TA ĐÃ GIÚP NGƯƠI DẶN DÒ NGỰ TRÙ CẤP NGUƠI ĐỒ CHAY AH..."
Không gian yên bình phút chốc tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp Ngân Nguyệt cung , những người đang bận bịu dọn dẹp tay chân phút chốc giật thót đánh rơi dụng cụ trong tay..
- THÔI.....TÚ......ANH....
Bên ngoài cung 2 thân ảnh ngồi trên lưng ngựa , người vô thức ngứa mũi hịc hịc
- A Quyền hình như có ai mắng chửi ta ah...
-......
Du Lợi cười cười lắc đầu nghĩ bụng
" Còn ai mắng chửi ngươi ngoài Duẫn Nhi nàng hắc hắc"
.......
............
..............