Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 33: Hôn môi (H hụt)

Mạc Ngạn thất thần trước cảnh đẹp trước mắt một lúc lâu, cảm thấy cổ họng khô khan, nuốt nước bọt đi tới gần bồn tắm.

Con đường rất ngắn nhưng hôm nay Mạc Ngạn lại cảm thấy sao nó lại dài quá vậy. Càng đến gần l*иg ngực Mạc Ngạn lại đập vàng mạnh.

Nằm trong bồn là một thân thể trắng nõn, khuôn mặt phiếm hồng khả ái,  đôi đòi núi nhấp nhô theo nhịp thở, vòng eo nhỏ, đôi chân dài cùng cặp đùi thon thả. Đẹp như cảnh xuân.

Mạc NGạn không thể dời mắt khỏi thân thể kia, một cái chớp mắt cũng không, mặc dù luyến tiếc nhưng cô cũng đành phải dời mắt. ngoại trừ những lần tắm tập thể trong quân đội với những đồng đội nữ khác thì đây là lần đầu tiên Mạc Ngạn được nhìn thấy cơ thể một cô gái. Hơn nữa trước mắt cô lại là crush, người mà cô thích, lại đang say rượu làm Mạc NGạn không nhịn được.

..........................

Kiều Thanh Vũ từ lúc được Mạc Ngạn bế vào nhà tắm đến giờ vẫn chưa nôn được gì, thoáng thấy cai bồn tắm lớn liền lảo đảo đi tới, cởi bỏ quần áo, nâng chân bước vào bồn tắm, nàng nằm xuống đắm mình trong làn nước nóng , cảm giác khó chịu cũng vơi đi không ít, chĩnh vì thoải mái nên nàng ngủ quên lúc nào cũng khôn biết.

Kiều Thanh Vũ thực sự rất say nên không phát hiện Mạc Ngạn đang ở bên cạnh.

Mạc Ngạn ngồi bên cạnh bồn tắm, không biết nên đặt mắt ở đâu cho phải, lâu lâu cứ quay sang liếc một cái lại quay đi gióng như rình gái nhà người ta tắm. Cô bị đôi đồi núi trắng trắng nõn cùng hai mặt trời nhỏ nhô lên thu hút, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc một chút rồi lại quay đi. Hồi lâu thấy nhiệt độ nước có vẻ nguội bớt, Mạc Ngạn mới đứng lên. Phải đưa nàng ra ngoài thôi nếu không mai nàng sẽ bị cảm mất.

Mạc Ngạn cúi người, tay chỉnh tóc Kiều Thanh Vũ sang một bên, vuốt ve khuôn mặt phiếm hồng của nàng, nhẹ giọng gọi:"Kiều đội trưởng..."

Kiều Thanh Vũ giật giật mí mắt chầm chậm mở mắt.

"Lên giường rồi ngủ tiếp có được không? Coi chừng cảm lạnh." Mạc Ngạn không chần chờ, đứng dậy lấy khăn tắm, giúp Kiều Thanh Vũ đứng dậy, đem khăn tắm quấn quanh cơ thể nàng, bế nàng lên. Kiều Thanh Vũ ngoại trừ tấm khăn tắm thì hoàn toàn lõa thể.

Mạc Ngạn đi rất chậm, cô cúi đầu ngắm người  nằm trong lòng mình im lặng nãy giờ, híp mắt cười ái muội.

Tuy Kiều Thanh Vũ để mặc Mạc Ngạn bế mình lên, một câu cũng không nói gì, nhưng trong lòng đang rất hỗn loạn, nàng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.  Nàng chỉ có thể vùi mặt vào lòng Mạc Ngạn để không nhìn thấy biểu tình của cô, trong đầu lại vang lên câu nói kia của Mạc Ngạn. " Tôi thích con gái."

Mạc NGạn thấy Kiều Thanh Vũ mất tự nhiên cũng không nói gì, chỉ tập trung đi tới giường, cô đặt nàng xuống giường đồng thời cột lại khăn tắm cho nàng.

"Cô cảm thấy đỡ hơn chưa?" Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ nằm không động đậy gì, ôn nhu hỏi.

"Đầu vẫn còn hơi đau." Kiều Thanh Vũ đỏ mặt, không biết có phải do rượu gây ra hay không? Đợi Mạc Ngạn rời đi nàng vội chui vào chăn che kín cả người.

Mạc NGạn đi tới tủ quần áo lấy một bộ quần áo cùng một bộ nội y mới rồi đi lại gần giường. Kiều Thanh Vũ hình như lại ngủ rồi, cô nhìn bộ quần áo trêи tay lại nhìn thấy nàng chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, lắc đầu cười, cô lại gần đem chăn hất ra, nắm lấy khăn tắm.

Mạc Ngạn vốn tưởng đó là hành động bình thường, không nghĩ Kiều thanh Vũ đột nhiên nỉ non câu gì đó rồi xoay người sang hường khác. Do nàng xoay nhanh quá làm chiếc tắm bung ra đồng thời lôi Mạc Ngạn té lên người nàng luôn.

Kiều Thanh Vũ hét lớn, theo phản xạ dùng hai tay che cơ thể lại. Nàng có thể thấy được ánh mắt ái muội Mạc Ngạn nhìn mình.

Hai người đang ở trong tư thế khá ái muội, Mạc Ngạn chống hai tay đè lên người Kiều Thanh Vũ, cả hai gần nhau tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương hòa cùng mùi rượu. Mạc NGạn hai tay chống hai bên sườn của Kiều Thanh Vũ, cô nhìn ngắm cơ thể nàng từ trêи xuống dưới, cảm thấy lửa trong lòng rạo rực, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Mạc Ngạn đưa tay lên vuốt ve má của Kiều Thanh Vũ, khuôn mặt nàng trắng nõn,mềm mại như da em bé khiến cô sờ đến nghiện, tim đập nhanh.

Lúc Mạc Ngạn cúi đầu xuống hôn Kiều Thanh Vũ thì nàng đột nhiên kháng cự, nàng quay đầu sang một bên né tránh, hai tay yếu ớt ngăn cô lại gần.

"Cô đang làm gì vậy?"  Kiều Thanh Vũ tránh mặt Mạc Ngạn, thở gấp, cau mày nhìn cô hỏi.

Mạc NGạn cắn môi dưới, trong đầu cô giờ phút này chỉ toàn ɖu͙ƈ vọng. Cô biết KIều Thanh Vũ kháng cự nhưng đôi môi hồng của nàng quá hấp dẫn khiên cô không khống chế được bản thân, cảm giác đôi môi ấy giống như thuốc phiện, nếm thử một lần liền nghiện.

Kiều Thanh Vũ sốt ruột, vì nàng uống rượu nên bây giờ không còn sức lực để làm gì, nhưng sao người nằm trêи lại muốn hôn mình Tuy rằng nàng không bài xích nhưng vẫn cảm thấy hành động này thân mật hơi quá.

"Em hẳn là biết tôi thích em." Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ ôn nhu nói, cô ven tóc nàng sang một bên để ngắm nàng.

"Không cần kháng cự, tôi biết  em không ghét nó." Mạc Ngạn ghé vào tai nàng, giọng khàn khàn nỉ non bên tai nàng. Kiều Thanh Vũ bỗng run lên, cắn chặt môi mình.

Mạc NGạn hôn rất nhẹ, cô rải từng nụ hôn từ môi xuống cổ trắng nõn của nàng, tay cũng không an phận, một tay vuốt ve xương quai xanh của nàng, tay còn lại thì lại chạy loạn khắp người nàng.

Mỗi một nơi dấu hôn đi qua đều để lại một trái dâu đỏ lại, mỗi lần cảm nhận được nụ hôn của Mạc Ngạn Kiều Thanh Vũ đều khẽ run, vặn vẹo cở thể muốn chạy thoát.

Mạc NGạn hôn xương quai xanh khiêu gợi của nàng, cảm nhận được Kiều Thanh Vũ bị áp lực bởi ɖu͙ƈ vọng của bản thân. Cô không nhìn bộ dạng  chống cự của nàng, môi cứ tiếp tục hôn từng nơi trêи cơ thể nàng. Cô hôn  tới đôi đồi cao kia, tưởng là sẽ được ngậm mặt trời nhỏ thì đột nhiên hai tay Kiều Thanh Vũ lại nâng mặt cô lên, ngăn cản cô đυ.ng tới vùng "Cấm địa" của nàng.

Mạc NGạn theo tay của Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn người dưới thân mình, cô nhướn người lên ngậm lấy môi của nàng. Tay ở phía dưới nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ của nàng.

Kiều Thanh Vũ cảm giác mỗi động tác của Mạc NGạn đều kɧıêυ ҡɧí©ɧ cơ thể nàng, nàng chặn cái tay hư hỏng kia lại định lên tiếng thì cảm nhận được một thứ ấm nóng mềm mại đang làm loạn bên trong khoang miệng của mình. Cảm giác thật là kϊƈɦ thích khiến nàng thở gấp, đén lúc này thì nàng cũng không còn muốn chống cự nữa. Nàng muốn hưởng thụ cảm giác này.

Mạc NGạn cảm nhận Kiều Thanh Vũ đang đáp lại nụ hôn của  mình, trong lòng vui mừng như điên. Mạc NGạn phấn khích cùng lưỡi của Kiều Thanh Vũ nhảy múa hòa làm một. Đây là nụ hôn đầu của hai người.

Kiều Thanh Vũ đưa tay lên vén tóc Mạc NGạn sang một bên, nàng muốn ngắm nhìn người kia. Cảm giác này nàng chưa từng được trải qua bao giờ. Bây giờ trong đầu nàng tràn đầy ɖu͙ƈ vọng và hình bóng của người bên trên- người khiến nàng cảm thấy an toàn khi ở bên. Chỉ cần là Mạc Ngạn thì nàng nguyện hưởng thụ cảm giác mới mẻ, tuyệt vời này.

ɖu͙ƈ vọng đang cao trào thì tiếng gõ cửa làm cho vụt tắt. Mạc NGạn dừng động tác lại, cô luyến tiếc nhìn đôi gò bồng nửa kín nửa hở của Kiều Thanh Vũ, oán giận chỉ còn một chút nữa thôi là được thưởng thức mùi vị tuyệt vời của nàng.

"Tiểu thư..." Tiếng gõ cửa vừa dứt, giọng Cố a di vang lên.

Mạc NGạn lưu luyến đạo vị ngọt ngào trêи đôi môi của Kiều Thanh Vũ, cô đột nhiên hối hận với quết định sáng nay của mình, đáng lẽ nên kêu Cố a di ngày mai hẵng dọn đến đây ở.

"Mau đi mở cửa đi." Kiều Thanh Vũ nhắc Mạc Ngạn, nghe giọng nàng hình như có chút hụt hẫng cung lạnh lùng.

Mạc NGạn ghé lại gần cổ nàng, oán hận cắn nhẹ một cái rồi mới xoay người nằm xuống bên cạnh, hô lớn:"Cửa không khóa, a di vào đi."

Kiều Thanh Vũ bị Mạc Ngạn làm loạn, nàng tựa hồ đã tỉnh táo lại. Nàng không ngờ Mạc Ngạn có thể tỉnh như vậy, vừa làm trò xấu xa xong lại còn bình thản nằm bên cạnh mình, không ngại ngùng gọi người khác vào phòng. Nghe tiếng vặn cửa, nàng vội quay lưng về phía Mạc Ngạn, lấy chăn trùm kín cả người.

Cố Thục Phân đẩy cửa đi vào, liền thấy một cảnh hỗn loạn trêи giường, một người thì nằm  ngửa, một người thì nằm nghiêng,  khăn tắm bị vất lung tung dưới sàn. Bà không nhìn nữa cũng không đi vào bên trong mà chỉ đứng ngoài nói:"Tiểu Thư, a di có chuyện muốn nói với con."

Mạc Ngạn nhíu mày nhìn Cố Thục Phân nói:"Con ra ngay."

Cố Thục Phân nghe xong liền đóng cửa rời đi.

Mạc NGạn quay sang nhìn người bên cạnh, cả hai không ai nói gì, đột nhiên Kiều Thanh Vũ quay lại trợn mắt oán giận nhìn Mạc Ngạn.

"Còn khó chịu sao?" Mạc Ngạn không để ý ánh mắt tức giận của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve má của nàng, ôn nhu hỏi.

"Tôi muốn ngủ." Kiều Thanh Vũ bị hành động của Mạc Ngạn làm cho mất tự nhiên, nàng quay lưng lại với cô, kéo chăn kín người nói.

Mạc Ngạn cảm thấy buồn cười, người này thật kwaii . Cô đưa tay vuốt tóc nàng, tiến tới hôn lên trán nàng, Cảm nhận được cơ thể nàng cúng đờ mới vừa lòng cười ra tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Mạc Ngạn ra phòng khách thấy Cố Thục Phân đang ngồi trêи sofa. Cô đi tới ngồi bên cạnh bà.

"Cố a di, có chuyện gì sao?" Mạc Ngạn tùy tay với quả táo trêи bàn cắn một miếng to, hỏi Cố Thục Phân.

"Tiểu thư, vừa rồi Quyền Thúc (quản gia Ông gia) gọi điện cho a di, bảo ông chủ muốn a di trở về nhà một chuyến." Cố Thục Phân không yên lòng nhìn Mạc Ngạn, nghiêm túc nói.

Nghe lời của Cố Thục Phân, Mạc NGạn ngưng ăn táo, quay sang nhìn Cố Thục Phân, nhíu mà nói:"Ông ta tìm a di làm gì?"

"Hình như là chuyện về con." Cố Thục Phân thấy biểu cảm quá khích của Mạc Ngạn, bà thở dài nói:"Ông chủ đã lớn tuổi rồi, con nên về thăm ông ấy đi."

"Con không về, a di đâu phải là không hiểu." Mạc Ngạn đứng dậy, lạnh lùng nói.

"Con cứ như vậy cũng không phải là biện pháp. Ông chủ biết con trở về Dạ Thành, con nghĩ có thể qua mặt ông ấy sao" Cố Thục Phân cũng đứng lên theo, bà nhìn Mạc Ngạn hỏi.

Mạc Ngạn trầm mặc, nhìn Cố Thục Phân đầu đã trắng xóa, thở dài, nhẹ giọng nói:"Ông ta kêu a di về thì người cứ về đi. Cứ nói thật cho ông ta biết, ông ta sẽ không làm  khó người."

"Ta mà phải sợ ông chủ gây khó dễ sao, ta làm việc với ông chủ hơn chục năm, mặc dù từ lúc con bỏ đi ta cũng xin nghỉ, ông chủ vẫn gửi tiền mỗi tháng cho a di." Cố Thục Phân nhẹ nhàng nói:"Ông chủ thật sự rất tốt với a di, chỉ là con...."

"Con không sao, a di không cần lo lắng cho con." Mạc Ngạn lên tiếng ngắt lời Cố Thục Phân, cô tiến lên ôm bà, ôn nhu nói:"Con tự mình biết, a di không cần lo lắng cho con."

Hai người ôm nhau một lúc, Mạc Ngạn hôn hai má Cố Thục Phân an ủi bà, nói:"Đồng Đồng ngủ rồi sao?"

"Uh, khóc nháo một hồi cũng chịu đi ngủ."

Mạc NGạn gật đầu, đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói:"A di mau đi nghỉ ngơi sớm đi, con đi tắm một chút."

Cố Thục Phân gật đầu, nhìn Mạc Ngạn dần biến mất sau cánh cửa, mắt bà bỗng đỏ lên..... Đứa trẻ này trêи vai gánh biết bao nhiêu là nỗi đau, bà đau lòng vì không thể đỡ đần giúp Mạn Ngạn.