Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 13: Vây bắt (phần 2)

Mạc Ngạn đi theo Đông Húc về phía trước vài bước thì nghe thấy rõ cuộc đối thoại kia.

"Ba giờ..." Người đàn ông  kia thở hồng hộc, mắt không ngừng nhìn đồng hồ trêи tay với vẻ mặt lo lăng, gấp gáp  nói:"Ba giờ ...Bọn chúng  sẽ về đến đây lúc ba giờ.." Hắn  vươn ba ngón tay lên trước mặt mình nhìn nhìn, sau lại nhìn Kiều Thanh Vũ cùng một đám người trước mặt mà trở nên hoảng loạn, ánh mắt lăng lăng nói.

"Bọn chúng nào?" Kiều Thanh Vũ cũng nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ một phút rồi.

"Anh  là ai?  Làm sao anh  biết được bọn tôi  ở đây? " Tổ trưởng Hắc bao công đứng ở một bên cũng lên tiếng hỏi.

Người đàn ông  nhìn Kiều THanh Vũ xong lại chuyển hướng sang nhìn tổ trưởngHắc  bao công, ánh mắt hắn dần trợn to lên miệng có chút hàm hồ nói:"Tôi là ai?" Hắn bắt đầu đi qua đi lại trước mặt mọi người, hai tay đan chặt vào nhau không buông.

"Các người  nghĩ ai là người báo tin cho các người biết mà đến đây? " Ánh mắt hắn dần trở nên hiểm ác, miệng lầm bầm lầu bầu nói:"Phía trước có một đứa nhỏ đang khóc không ngừng, người thì sốt cao, sáng nay xém mất mạng mà bọn chúng vẫn cố chấp mang hài tử đi giao dịch vào ngày mai."

Nam nhân nói những lời này là vì vẫn không tiếp nhận được sự thật mà sinh khí quá độ, đôi mắt hắn bắt đầu phiếm hồng, miệng lẩm bẩm thì thào:"Đứa bé còn nhỏ chẳng biết gì mà lại bị bọn chúng đánh đập dã man đến nỗi xém mất mạng như vậy."

Kiều Thanh Vũ cùng mọi người thoáng nhìn nhau, tất cả đều đề phòng trước những lời nói của người đàn ông  kia.

Người đàn ông  thấy cảnh sát thờ ơ với lời mình nói hắn nắm chặt vạt áo của mình.

"Đừng nhúc nhích!!!" Một cảnh sát đứng bên cạnh thấy động tác của hắn liền đề phòng giơ súng nhắm vào hắn.

Mạc Ngạn đứng cách đó không xa đã chú ý toàn bộ, cô cũng thấy hành động nhỏ của nam nhân kia, liền lặng lẽ đi đến đằng sau lưng hắn.

Người đàn ông liếc mắt nhìn cảnh sát kia rồi chậm rãi buông lỏng vạt áo của chính mình ra, để ý kĩ mới thấy ở trước ngực hắn hình như có vết thương bầm tím   trông rất ghê người, nhìn qua có thể đoán là do bị gậy hoặc côn quất  qua.

"Tôi chỉ thay đứa trẻ kia lên tiếng liền bị bọn chúng hung hăng lấy roi da quất. Con mẹ nó! Tôi theo chúng một năm không biết đã cùng vào sinh ra tử bao lần, kết quả bị bọn chúng coi không bằng một con chó." (tội phạm có lương tâm hiếm thấy -_-)

Kiều Thanh Vũ nhìn người trước mặt, khoát tay với tay cảnh sát kia. Tên cảnh sát đứng đằng sau nàng thu súng lại. Kiều Thanh Vũ lên tiếng:"Thực cảm tạ anh đã báo tin cho cảnh sát chúng tôi , anh đã làm một việc rất đúng đắn." Nói xong nàng gật đầu nhìn hắn với ánh mắt tin tưởng.

"Hiện tại tôi cần biết tình hình bên trong có bao nhiêu người, bao nhiêu đứa nhỏ, địa hình bên trong như thế nào? Anh có thể kể chi tiết cho chúng tôi nghe không?" Kiều Thanh Vũ một mặt hỏi trực tiếp vấn đề một mặt phất tay với Đông Húc ý kêu hắn mang sổ tới ghi chép lại. Đông Húc giật mình cầm quyển sổ chạy lại.

"Tôi phải về nếu không sẽ bị bọn chúng nghi ngờ."  Người đàn ông  giống như không nghe thấy lời của Kiều Thanh Vũ hắn đi qua đi lại với vẻ mặt lo lắng.

"Nhưng anh phải nói cho bọn ta tình hình bên trong như thế nào thì chúng tôi  mới bàn kế hoạch tác chiến được." Tổ trưởng Hắc bao công lên tiếng nói.

Người đàn ông  cúi đầu đưa tay vào túi lục cái gì đó, sau một hồi thì cầm trong tay mấy mảnh giấy bị vò nhăn đưa cho Kiều Thanh Vũ nói:"Đây là bản đồ do tôi phác họa, bọn nhỏ bị nhốt ở nhà kho phía bắc, bên trong có năm tên canh gác." Hắn tựa hồ đã trấn định không ít nhìn mấy cảnh sát xung quanh còn nói:"Nếu các người có thể hành động trước khi bọn chúng trở về thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra còn nếu phát sinh vấn đề ngoài ý muốn thì e là sẽ vĩnh viễn không thể cứu được đám nhỏ đâu." Nói xong hắn liền chạy nhanh vào rừng.

Hắn vừa đi thì Kiều Thanh Vũ cùng mọi người bắt đầu bận rộn đề ra kế hoạch sau lại phân bố nhiệm vụ. Mạc Ngạn vẫn mặt lạnh ở ven đường quan sát, cô biết cô là người mới nên vô luận thế nào thì nhiệm vụ này cũng sẽ không cô tham gia.

Quả nhiên Kiều Thanh Vũ nhìn cô một chút rồi quay đầu đi, Đông Húc đi tới chỗ cô đứng.

"Chúng ta đi theo mấy người nữa phối hợp bao vây xung quanh, tí nữa cô sẽ đi phía sau tôi. Nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là giải cứu mấy đứa nhỏ nhất định không được xảy ra sai xót." Đông Húc nói như ra lệnh cho Mạc Ngạn. (người ta từng chỉ huy trong quân đội biết bao nhiêu lần mà làm như người ta không biết vậy-_-)

Mạc Ngạn vẫn không rời ánh mắt khỏi bản phác họa trêи tay Kiều Thanh Vũ, sau cô gật đầu ý bảo hiểu rồi đi tới bên cạnh Kiều Thanh Vũ. Mạc Ngạn cúi đầu nhìn bản phác họa có chút nhăn nhúm kia, cô yên lặng ghi nhớ các chi tiết trong đầu.

Kiều Thanh Vũ đưa bản phác họa cho bốn tổ trưởng sau đó phân công nhiệm vụ. Nàng nhìn  mấy người đàn ông đã trang bị đầy đủ trước mặt nói:"Giải cứu đám nhỏ giao cho chúng tôi , các anh  phụ trách bên ngoài đảm bảo an toàn cho đội bên trong, tí nữa sẽ có hai tay bắn tỉa hỗ trợ các ngươi,  lần này chúng ta không được xảy ra sơ sót gì."

Toàn bộ mọi người gật đầu, liền xoay người tiến hành kế hoạch.

Kiều Thanh Vũ nhìn Tổ trưởng Hắc  bao công nói:" Một hồi phối hợp cùng bên đội bên ngoài hành động,  nhiệm vụ hàng đầu là giải cứu con tin, còn có người đàn ông  vừa rồi báo tin cho chúng ta kêu mọi người đừng làm hắn bị thương." Sau nàng vung tay lên :"Bắt đầu hành động đi!" Nàng quay lưng nói nói một cảnh sát khác đứng cách đó không xa :"Anh phái vài người lái xe giấu đi."

Tất cả mọi người lên tiếng trả lời tiến hành nhiệm vụ, Đông Húc đứng bên cạnh kéo áo Mạc Ngạn  ý bảo cô mau đi thôi.

Mạc Ngạn gật gật đầu, nàng cởϊ áσ khoác có chút vướng bận ra.

"Mạc Ngạn!"

Mạc Ngạn dừng cước bộ quay đầu, Kiều Thanh Vũ nhìn cô nói:"Cô không có vũ khí, một tí nữa hành động không cần lên trực tiếp tham gia, cô cứ ở phía sau hỗ trợ là được rồi."

Thời gian cũng không còn nhiều, chuyện cứu con tin cũng không phải dễ dàng gì nên mọi người đang hết sức tập trung. Mấy cảnh sát được phân công giấu xe đi cũng đã về tới nói, đội bên ngoài chia nhau thành bốn tổ nhỏ đi theo bốn hướng vây quanh mục tiêu để dễ yểm trợ cho đội của Kiều Thanh Vũ.

Mạc Ngạn nhìn mục tiêu phía trước là một ngôi trường bị bỏ hoang liền không khỏi  nhíu mày, phía trước là một sân vận động khá lớn bao xung quanh nó là hai dãy nhà lầu, nếu theo bản phác họa của nam nhân kia vẽ thì bọn nhỏ chắc chắn đang bị nhốt ở phòng dụng cụ.

Mạc Ngạn men theo tường đi thăm dò chút địa hình, cô quả nhiên là một quân nhân có thân thủ tốt hành động nhanh gọn sau đó nhanh chóng quay về nơi ẩn nấp. Cô đã sớm phát hiện ra ở phía trên  đỉnh sườn có một tay bắn tỉa đang tập kϊƈɦ trêи đấy. Cô cúi người đi chậm lại về phía tay bắn tỉa ấy.

"Ai? " Tay bắn tỉa có tính cảnh giác rất cao nên vừa nghe một chút động tĩnh nhỏ đã giương súng nhắm thẳng vào Mạc Ngạn.

"Tôi......tôi, đừng bắn." Mạc Ngạn dừng cước bộ giơ hai tay cao qua đầu trả lời hắn sau đi chậm lại phía hắn.

"Mạc?" Tay bắn tỉa kinh ngạc khi nhìn thấy Mạc Ngạn đi ra.

Thấy đối phương nhận biết mình, Mạc Ngạn nở nụ cười xã giao. Mạc Ngạn nắm gáy hắn rồi dùng tay chỉnh hướng khẩu súng của hắn nói:"Quan sát kĩ điểm phía trước."

Tay bắn tỉa tựa hồ đã sớm quen với cách làm việc của Mạc Ngạn liền cười ha ha hai tiếng.  Hắn cầm súng lên ngắm theo hướng Mạc Ngạn chỉnh tập trung quan sát. Hắn vừa định nói chuyện thì tai nghe truyền đến âm thanh:"Một hào, báo cáo tình hình bên đó. Hết."

"Báo cáo, Một hào đã ở vị trí, hiện tại vẫn chưa có gì xảy ra, vẫn đang tập trung quan sát. Hết" Tay bắn tỉa thu hồi khuôn mặt tươi cười nghiêm túc trả lời.

Báo cáo xong, Một hào đưa tay lên che microphone lại nói khẽ:"Mạc, sao cô lại tới đây? Hiện tại ở đây rất nguy hiểm."

Mạc Ngạn cũng nằm sấp giống Một hào, nàng nhìn xuống dưới đã thấy Đội của Kiều Thanh Vũ đang tiếp cận nhà kho, sau cô quay đầu nhìn tay bắn tỉa.

"Tiểu tử cậu vĩnh viễn là tên ngốc không biết quan sát gì cả, hồi nãy cậu đúng ở chỗ tập trung  thì tôi đã thấy cậu rồi."

Ta bắn tỉa cười hắc hắc, còn tính nói gì đó thì Mạc Ngạn hạ giọng nói:" Phó trưởng đội ba, Chu Đông Minh."

"Có." Chu Đông Minh theo phản xạ trả lời.

Mạc Ngạn cười xấu xa, thấp giọng nói:"Trước mắt giải quyết cho xong vụ này rồi đội trưởng sẽ cậu uống rượu."

Một tiếng súng vang lên cắt ngang không gian yên tĩnh nới đây, phía dưới kia đội của Kiều Thanh cùng bọn bắt cóc kia có lẽ đang đối đầu với nhau rồi. Mạc Ngạn híp mắt nhìn động tĩnh phía dưới, lúc này cô thật sự muốn cướp khẩu súng tỉa  của Chu Đông Minh, hiển nhiên là ở quân đội nhiều năm như vậ thì điều đó quả thật đã khắc sâu tận xương tủy.

Kho hàng  không có động tĩnh gì, Kiều Thanh Vũ cùng mấy người bên trong có lẽ sợ làm đám nhỏ bị thương nên vẫn chưa ra tay mà cánh cửa sắt lạnh lẽo kia thì vẫn đóng chặt như trước.

Người bên trong không có động tĩnh gì, người bên ngoài  cũng không dám tiến vào.

"Không tốt!"

Mạc Ngạn đang tập trung phân tích nội tình bên trong thì Chu Đông Minh đột nhiên kêu lên một tiếng.

Mạc Ngạn quay đầu về phía hắn, chỉ thấy hắn đang cầm súng ngắm lên nói:"Kho hàng có cửa sau, bọn chúng có lẽ muốn đào tẩu..."