“Ta nhìn thấy Tri Thư bưng hai chén canh, sợ muội ăn không hết, mới lại đây xem thử.” Tô Tử Mặc vuốt ve bàn tay Chung Minh đang quấy phá trên người nàng, “Đừng náo loạn, nói chuyện chính sự này cho muội nghe”.
Chung Minh biết nếu không có chuyện gì Tô Tử Mặc sẽ không tự nhiên đến đây, ngồi thẳng người, “Ngươi nói đi”.
Tô Tử Mặc nói:”Lão phu nhân cho ta coi quản gia đình, sổ sách vẫn đặt ở trong phòng ta, trước đó đi ra ngoài du ngoạn với muội, cũng không có xem qua kỹ, mới vừa rồi ta lật lại coi, phát hiện một vấn đề”.
“Bạc bị người ta rút bớt?” Chung Minh hỏi.
Tô Tử Mặc lắc đầu,”Này cũng không phải.” Sau đó ghé sát tai Chung Minh nói,”Ta hoài nghi có người ở bên ngoài cho vay nặng lãi”.
Chung Minh bị dọa nhảy dựng, quan phủ rõ ràng ban lệnh cấm không ai được cho vay nặng lãi, một khi bị phát hiện, sẽ xét nhà bị tội lưu đày,”Ai có gan lớn như vậy?” Không đợi Tô Tử Mặc trả lời, Chung Minh lại tự hỏi tự đáp:”Ta với ngươi là không có khả năng, Trịnh di nương càng chưa đáng nói tới, Tống gia chỉ còn ba người, lão phu nhân vẫn là quản gia, xét theo tác phong cẩn thận của lão phu nhân, sẽ không mạo hiểm như thế, vậy thì phải là một trong hai người, mợ và biểu ca.” Nghĩ đến kiếp trước, sau khi lão phu nhân qua đời, cả nhà liền do mợ coi quản, tuy nói biểu ca tiêu tiền như nước, nhưng chỉ một hai năm ngắn ngủi đã đem toàn bộ của cải tiêu xài hầu như không còn, xác thực có chút không hợp với lẽ thường, đáng tiếc lúc ấy nàng vẫn chưa nghĩ nhiều, hiện giờ nghĩ lại sợ là khoản tiền đã bị mợ cầm cho vay rồi không thể thu hồi về được, nếu đúng thế thì, kiếp trước nàng quả là sống quá hồ đồ, Tô Tử Mặc thông minh sao có thể dễ dàng bị nàng tính kế, có khi là nàng ấy tương kế tựu kế ngược lại, mượn cớ đúng lúc để rời khỏi biểu ca. Chung Minh nghĩ vậy, không khỏi thở dài, “Có lẽ là mợ a”.
Tô Tử Mặc lộ ra vẻ khen ngợi,”Lúc này muội lại thông minh nha”.
Chung Minh thầm nghĩ có thông minh thế nào cũng không hơn được ngươi, chỉ hỏi nàng:”Ngươi tính làm thế nào?”
Tô Tử Mặc nói:”Ta đến là muốn cho muội quyết định, không phải muội vẫn muốn báo thù sao, đây là một cơ hội”.
Nếu bắt lấy nhược điểm này của mợ thì quả thật có thể sớm lật đổ Tống gia, chẳng qua lão phu nhân còn sống, nàng không đành lòng nhìn thấy lão phu nhân thương tâm, hơn nữa mặc dù nàng không thích người mợ này, nhưng mợ không đắc tội nàng cái gì, nàng chỉ muốn tìm biểu ca báo thù, không muốn tổn hại đến người khác, nếu thật sự bị xét nhà, liên lụy đến phụ mẫu nàng thì rõ là mất nhiều hơn được.
Chung Minh liền nói ra ý tứ của mình,”Mợ nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, trừ bỏ thích chiếm lợi nhỏ, cũng là không có ý xấu gì, ta thấy chỉ cần không phải quá phận, thì cứ kệ mợ đi”.
Tô Tử Mặc mỉm cười nhìn nàng.
Chung Minh bị nàng cười đến sợ hãi,”Vì sao nhìn ta như thế?”
Tô Tử Mặc nói:”Ta thấy muội cũng là mạnh miệng mềm lòng”.
Chung Minh bướng bỉnh nói:”Ta là oan có đầu nợ có chủ”.
“Nói như thế nào đều là muội có lý, ta không tranh luận với muội”. Tô Tử Mặc đứng lên,”Quá muộn rồi, ta đi trở về”.
Chung Minh kéo nàng ngồi xuống ghế, cười hì hì nói:”Chính sự bàn xong rồi, nên bàn tới việc tư”.
Tô Tử Mặc ngửa đầu nhìn nàng nói:”Muội và ta có việc tư gì cần nói chứ?”
“Làm sao không có”, Chung Minh mang vẻ mặt mong đợi nói,”Lúc dùng cơm chiều, lão phu nhân muốn cho biểu ca đến phòng ta, ngươi vậy mà lại sợ tới mức ngay cả chiếc muỗng còn cầm không được, đây không phải chứng tỏ là ngươi đã bắt đầu để ý ta hay sao?”
Tô Tử Mặc biết thế nào nàng cũng nói chuyện này, liền thản nhiên:”Muội suy nghĩ nhiều, đúng lúc mà thôi.”
“Nào có chuyện trùng hợp như vậy”, Chung Minh mới không tin,”Ta chỉ là hy vọng ngươi thừa nhận một chút, cũng sẽ không làm gì ngươi”.
Tô Tử Mặc nói:”Nếu lời nói ngoài miệng và ý nghĩ trong lòng ta không giống nhau, muội sẽ tin cái nào?”
Chung Minh sửng sốt,”Tất nhiên là suy nghĩ trong lòng ngươi”.
Tô Tử Mặc cười, “Đã là suy nghĩ trong lòng như thế nào lại nói ra”.
Chung Minh không phản đối, Tô Tử Mặc luôn né tránh như vậy, nói ra cái gì cũng là thật thật giả giả, làm cho nàng không nắm bắt được, khi nào nàng mới đủ tài năng biết rõ tâm ý chân chính của Tô Tử Mặc đây.
“Tiểu thư bàn chuyện xong rồi chứ? Đêm đã khuya, nên trở về ngủ”. Ngoài cửa vang lên tiếng Thanh Nhi.
Chung Minh hận đến ngứa cả răng, Thanh Nhi đúng là trở ngại không thể xem thường, từ sau khi trở lại Tống phủ, Thanh Nhi luôn loanh quanh ở trước mắt các nàng, đừng nói ngủ cùng giường với Tô Tử Mặc, ngay cả nói cái gì cũng phải thì thầm sợ nói lớn bị Thanh Nhi nghe lén.
Tô Tử Mặc đáp:”Ta đến đây”.
Chung Minh chua xót nói:”Ngươi đối với Thanh Nhi thật là tốt, Thanh Nhi ở trước mặt ngươi cũng không ngại lớn nhỏ, dáng vẻ không giống như là nha đầu của ngươi, ngược lại giống như là muội muội”.
Tô Tử Mặc cười nói:”Ta vốn không đối đãi với nàng như hạ nhân, Thanh Nhi từ nhỏ liền đi theo ta, ta không có tỷ muội, Thanh Nhi liền giống như là muội muội của ta”.
“Chỉ là muội muội mới tốt.” Ngữ khí Chung Minh càng chua.
Tô Tử Mặc gõ đầu nàng một cái,”Muội lại suy đoán cái gì đây, muội cho là ai cũng giống như muội hay sao”.
Chung Minh lại nghe ra vài phần ý tứ ghét bỏ trong lời Tô Tử Mặc nói, liền phát cáu cùng xấu hổ,”Ta thì làm sao, không lẽ giống ta là giống cái chuyện thích nữ nhân? Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ là thích ngươi, cùng nam nữ không quan hệ, nếu trời sinh ta thích nữ nhân thì ta đã sớm cùng Thiệu Thi Dung còn tốt hơn”.
Tô Tử Mặc vốn chỉ nói như vậy chứ không có ý gì khác, Chung Minh lại giống như bị bắt trúng chân đau, còn nhắc tới Thiệu Thi Dung cho nên Tô Tử Mặc cũng có chút giận, thản nhiên nói:”Nếu ta không đáp ứng muội thì muội liền thối lui theo đuổi người tiếp theo, theo đuổi Thiệu cô nương phải không?”
Chung Minh thật đúng là không nghĩ tới, nếu Tô Tử Mặc vẫn không thích nàng, nàng có vẫn chờ đợi hay không, nếu Tô Tử Mặc cả đời cũng không thích nàng, nàng có chờ cả đời hay không?! Kiếp trước, nàng một lòng thích biểu ca, tuy rằng biểu ca vô liêm sỉ, nhưng đối với nàng cũng khá tốt, mặc kệ thiệt tình hay giả ý, hắn luôn nghĩ cách làm cho nàng vui vẻ, hiện tại thì sao, nàng một lòng theo Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc lại luôn không cảm kích, thậm chí còn ghét bỏ nàng, lòng tự trọng chịu đả kích to lớn, nổi giận nói:”Đúng vậy, có thế nào cũng không thể ở mãi một thân cây thắt cổ đến chết”.
Tim Tô Tử Mặc nhói lên một cái, ngữ khí càng lãnh đạm,”Thiệu cô nương xác thực không tệ, dáng vẻ xinh đẹp, lại cùng muội là thanh mai trúc mã”.
Chung Minh cười lạnh nói:”Ngươi còn quên một điều, nàng thích nữ nhân, ta cũng thích nữ nhân”.
Tô Tử Mặc nhíu mày, nàng một chút cũng không hề thích cách nói chuyện hiện tại của Chung Minh, đâm vào nàng làm ngực phát đau, tranh cãi thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, liền nói:”Ta về phòng trước”.
Chung Minh ở phía sau gọi lại nàng, nói:”Ngươi còn không có cho ta một lời chắc chắn, rốt cuộc là đáp ứng, hay là không đáp ứng”.
Tô Tử Mặc đứng yên tại chỗ, không quay đầu lại, chỉ nói:”Muội cho là chuyện này như mua bán hay sao, luôn một mực đòi giá cả”. Nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài.
Thanh Nhi nhìn thấy nàng, vừa há mồm kêu:”Tiểu……”
Tô Tử Mặc trừng mắt nhìn nàng một cái,”Im miệng!”
Thanh Nhi nhất thời vô cùng ủy khuất, nàng làm sai cái gì sao tiểu thư lại hung dữ với nàng như thế, còn muốn cùng Tô Tử Mặc trở về phòng,”Rầm” một tiếng, bị nhốt ở ngoài cửa, càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt.
Tô Tử Mặc vẫn mặc y phục, nằm xuống giường một đêm không ngủ.
Chung Minh cũng là lăn qua lăn lại đến gần sáng mới ngủ được, khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, rửa mặt rồi liền theo thói quen hướng đến phòng Tô Tử Mặc, Tri Hoạ vội ngăn nàng lại, nói:”Thiếu nãi nãi không ở trong phòng”.
“Đi đâu?” Chung Minh hỏi.
Tri Họa nói:”Ra phủ”.
Chung Minh nghi hoặc nói:”Là đi ra ngoài giải sầu, hay là có chuyện gì quan trọng?” Chẳng lẽ là vì chuyện tối hôm qua mà tức giận?!
Tri Họa lại nói:”Đi phó ước”.
< ~hẹn hò, đi hẹn ai đó>
Chung Minh nóng nảy,”Ngươi có thể một lời nói hết rõ ràng hay không?”
“Buổi sáng có người tới đưa thϊếp mời thiếu nãi nãi, sau khi thiếu nãi nãi nhìn thoáng qua, liền thay đổi xiêm y ra phủ, về phần đi đâu, ta thật không biết”.
“Ai đưa thì biết chứ?” Chung Minh tức giận hỏi, theo hiểu biết của nàng về Tri Họa thì Tri Họa nhất định có nhìn lén.
Quả nhiên, Tri Họa ngẫm nghĩ một chút rồi nói:”Hình như là vị công tử họ Hác”.
Là hắn! Chung Minh lập tức nghĩ ra là ai, Hác công tử vốn có ý đồ xấu với Tô Tử Mặc, lại bị lừa một ngàn lượng bạc một cách êm đẹp thì làm sao từ bỏ ý đồ, vậy mà Tô Tử Mặc lại đi gặp hắn một mình! Chung Minh vừa tức vừa vội vàng xuất môn.
Bên này Tri Thư đã cầm áo choàng đi ra, giúp nàng khoát lên người.
Tri Họa hỏi:”Tiểu thư biết bọn họ ở đâu sao?”
Chung Minh vừa đi vừa nói:”Không biết”.
“Vậy đi nơi nào tìm bọn họ?”
“Cho dù lục khắp toàn bộ kinh thành, ta cũng phải tìm ra nàng”.
Khi đi xuyên qua hoa viên, Chung Minh gấp gáp nên không thấy được Trịnh di nương, vừa vặn đυ.ng trúng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Chung Minh bực mình nói:”Người nào không có mắt vậy?”
Trịnh di nương đứng ở một bên, rụt rè nói:”Là ta”.
Chung Minh mới nhìn đến nàng, muốn quở trách vài câu, bất quá nhìn thấy bộ dáng nàng khúm núm, liền cho qua, vội vàng rời đi.
Trịnh di nương nhìn theo hướng Chung Minh đi xa, nghĩ nghĩ, cũng mang theo nha đầu ra cửa.