Đêm còn dài, lại không có người quấy rầy, Chung Minh cũng sẽ không tự làm mình mất mặt, cùng Tô Tử Mặc ở chung lâu dài, Chung Minh đã có biện pháp đối phó với nàng. Nữ nhân này cứng mềm đều không ăn, chỉ có thể hành xử đúng mực chớp lấy thời cơ thích hợp mới làm cho nàng không thể nào cự tuyệt.
Chung Minh ngồi cách Tô Tử Mặc rất xa, cùng nàng câu được câu không bắt đầu tán gẫu,”Mặc tỷ tỷ, mới vừa rồi ở Thiên Hương Lâu, Thanh Nhi nói ngươi mắng ta, ngươi mắng ta cái gì?”
Tô Tử Mặc sao nhìn không ra là Chung Minh cố ý, nàng thật muốn coi Chung Minh có thể kiên trì bao lâu, thản nhiên cười nói: “Lời mắng người có gì mà dễ nghe”.
Chung Minh nói:”Ta muốn nghe.” Không biết tài nữ mắng người có phải cũng sẽ nho nhã hơn người khác hay không.
Tô Tử Mặc không quan tâm nàng, rũ mi mắt nhìn xoáy vào chén trà.
Quả nhiên cái mông Chung Minh không thể ngồi yên, cách xa như vậy, ngay cả vạt áo Tô Tử Mặc còn không chạm được, rốt cuộc cũng chầm chậm xê dịch ngồi sang bên cạnh Tô Tử Mặc, ngửi được mùi hương trên người Tô Tử Mặc, nhất thời có chút lâng lâng.
Tô Tử Mặc làm bộ không phát hiện, khóe môi lại nhịn không được cong lên.
Chung Minh biết nàng đang cười thầm mình trong lòng nên xấu hổ đỏ mặt, lấy cớ nói:”Ta là vì muốn nói chuyện thuận tiện hơn chứ không phải vì chiếm tiện nghi của ngươi”.
Tô Tử Mặc không nói gì, dùng chiếc đũa chấm nước trà viết chữ lên bàn.
Chung Minh nghiêng đến gần, muốn nhìn coi Tô Tử Mặc viết chữ gì, không ngờ Tô Tử Mặc dùng cổ tay áo chặn lại, Chung Minh bất mãn nói:”Viết cái gì thần thần bí bí, ngay cả xem cũng không cho người ta nhìn xem”.
Tô Tử Mặc cũng là tùy ý viết nguệch ngoạc, chứ trong lòng không nghĩ gì cả, viết xong rồi mới phát hiện mình đã viết chữ “Minh”, tất nhiên không thể để cho Chung Minh nhìn thấy, tránh cho nàng lại có ý nghĩ kỳ quái.
Không cho xem càng gợi lên hứng thú nơi Chung Minh, nhân lúc Tô Tử Mặc không chú ý, đẩy ra cánh tay của nàng, đáng tiếc chữ bị nhoè, chỉ mơ hồ nhận ra đó là chữ “Điểu”*, không khỏi thất vọng, ngày tốt cảnh đẹp, lại có đại mỹ nhân như mình ngồi trước mặt, còn tưởng rằng Tô Tử Mặc viết cái gì hợp tình hình, lại không nghĩ rằng viết một chữ không liên quan gì hết, Chung Minh cảm thấy hơi nản, lại hỏi:”Ngươi rốt cuộc đã nói cái gì?”
Tô Tử Mặc bị nàng quấn lấy không có cách nào khác, đành phải nói:”Là muội muốn ta nói, nghe xong không được phép nổi giận”.
Chung Minh liên tục gật đầu.
Tô Tử Mặc liền đem lời nói ở Thiên Hương Lâu thuật lại một lần:”Ta thấy muội lớn lên rõ là bộ dáng thuần lương vô hại, không nghĩ tới khi giở trò cũng đầy thủ đoạn, về sau ở chung với muội cần phải cẩn thận hơn, không chừng ngày nào đó cũng bị muội lừa mất”.
Quả nhiên Chung Minh nghe được mất hứng, mặt mày trở nên ủ rũ, biện minh:”Ta là lừa biểu ca, ngươi và hắn làm sao có thể giống nhau được, trước mặt ngươi ta còn chưa bao giờ nói dối qua một câu”.
Tô Tử Mặc tự nhiên biết, chẳng qua nhớ tới mấy lời Chung Minh nói với Tống Tuấn Kiệt, trong lòng không có thoải mái, Chung Minh mặc dù đã thổ lộ tâm ý với nàng, cũng chỉ vô cùng đơn giản nói thích nàng mà thôi, kiểu nào cũng không giống như đối với Tống Tuấn Kiệt, quả thực chính là ngọt ngào lấy lòng, làm cho nàng nghe không ra mấy lời đó là thiệt hay giả.
“Đương nhiên ta và hắn không thể giống nhau, hắn là phu quân của muội, muội và ta nói cho dễ nghe thì là tỷ muội, kì thực chẳng qua chỉ là một người chính thất một người thϊếp thất mà thôi”. Tô Tử Mặc nói xong mới tự giật mình, sao nàng lại nói với Chung Minh như vậy, giống như là đang ghen.
Khổ nỗi Chung Minh không phải người đầu óc linh hoạt, nghe không ra là Tô Tử Mặc nói lời giận dỗi, nàng phóng túng lấy lòng Tống Tuấn Kiệt, bị Tống Tuấn Kiệt ăn đậu hũ, còn không phải là vì Tô Tử Mặc hay sao, không nghĩ tới Tô Tử Mặc chẳng những không cảm kích, còn châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giữ khoảng cách rõ ràng, là sợ nàng không an phận với nàng ấy sao? Tuy rằng nàng quả thật có ý tưởng này, lúc nãy chịu đựng để Tống Tuấn Kiệt sờ mó, vốn nghĩ muốn đòi Tô Tử Mặc lấy thân thể bồi thường, bất quá nếu không có sự đồng ý của Tô Tử Mặc, nàng khẳng định không có hành động quá phận, nghĩ vậy không khỏi tức giận, đứng lên, trên cao nhìn xuống Tô Tử Mặc, nói:”Ta biết ngươi coi thường ta, ngươi thích công tử tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn, là ta tự mình đa tình, không biết rõ thân phận của mình.”
Tô Tử Mặc mở miệng muốn nói gì nhưng Chung Minh không cho nàng cơ hội, nói tiếp:”Cho dù như thế thì sao, chỉ cần ngươi một ngày không có ý trung nhân, ta liền có cơ hội, có câu nói như thế nào nhỉ, tinh cái gì, kim cái gì……” Chung Minh vò đầu bứt tai, không nghĩ ra nổi từ kia.
Tô Tử Mặc thấy nàng sốt ruột, liền thay nàng nói:”Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai.”*
Chung Minh vỗ tay một cái, nói:”Đúng, chính là câu này, chỉ cần ta dụng tâm, ta không tin không đả động được ngươi.”
Tô Tử Mặc nhịn không được nói:”Nếu ta đã thích nam tử, muội có làm thêm nhiều việc cũng vô ích”.
“Vậy sao?” Chung Minh chỉ là nhất thời tức giận, nói ra xong lại thêm mười phần tin tưởng, nghĩ đến đủ thứ chuyện cũ, mặc dù Tô Tử Mặc chưa nói nhận nàng, nhưng cũng không có cự tuyệt nàng, nhất là lúc bị nàng hôn đến ý loạn tình mê, chợt nghĩ ra một chủ ý.
Tô Tử Mặc thấy khóe miệng nàng lộ ra tia cười giảo hoạt, biết trong lòng nàng lại có mưu ma chước quỷ, không vội ngăn chặn, chỉ yên tĩnh chờ xem tình hình.
Chợt nghe Chung Minh nói:”Ngươi biết chơi đổ xúc xắc không?”
Tô Tử Mặc sửng sốt, không nghĩ tới Chung Minh ra yêu cầu này, hỏi:”Muội muốn đánh bạc với ta?”
Chung Minh cười nói:”Chỉ sợ ngươi không nhiều bạc như vậy”.
Tô Tử Mặc là một tiểu thư khuê các tự nhiên không biết mấy trò cờ bạc, nhìn bộ dáng Chung Minh giống như người thành thạo, liền nói:”Ta không biết chơi”.
Chung Minh vội nói:”Không biết cũng đừng lo, ta có thể dạy ngươi, ngươi thông minh như vậy khẳng định học một lần là biết, không phải cái gì phức tạp, chỉ so lớn nhỏ thấy thế nào?”
Tô Tử Mặc tuy không có chơi xúc xắc nhưng cũng biết người có tay nghề cao sẽ nghe được xúc xắc, không biết Chung Minh có trình độ này hay không, nói:”Khoan đã, trước tiên muội nói về điều kiện của muội đi, rốt cuộc muội muốn làm cái gì?”
Chung Minh nói:”Nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện, nếu ngươi thắng, ta đáp ứng ngươi một chuyện, vậy được không?”
Tô Tử Mặc lắc đầu,”Muội muốn ta đáp ứng muội chuyện gì, cứ việc mở miệng nói, có thể làm được ta liền đáp ứng, chứ nếu ta đáp ứng rồi lại làm không được thì cũng sẽ thất hứa thôi, hơn nữa ta cũng không cần muội đáp ứng ta chuyện gì”.
Chung Minh nói:”Ngươi đừng vội từ chối nha, chuyện ta muốn ngươi khẳng định có thể làm được, mà cho dù hôm nay ngươi không có chuyện cầu ta, nói không chừng ngày khác có thì sao?”
Tô Tử Mặc ngẫm nghĩ, chơi xúc xắc là thế nào nàng cũng thua, chẳng qua hôm nay Chung Minh hy sinh nhan sắc giúp đỡ nàng, dù gì cũng đã nhận phần ân tình này của nàng, chỉ cần yêu cầu không quá phận, đáp ứng cũng không sao, liền nói:”Được, chúng ta thử một lần xem”.
Chung Minh thực hiện được mưu kế, mặt mày lập tức hớn hở.
Tô Tử Mặc thấy nàng cười mà đáy lòng phát lạnh, cảm thấy hình như mình đã đáp ứng quá mức qua loa rồi, nếu Chung Minh muốn nàng lấy thân báo đáp, vậy nàng nên đáp ứng hay là không?
Chung Minh trong lòng thầm nghĩ, Tô Tử Mặc, coi ngươi làm sao chạy khỏi lòng bàn tay ta!
Trong thuyền hoa thể nào cũng có không ít xúc xắc, mạt chược, bài cửu…quả nhiên Chung Minh tìm được hai cốc để lắc xúc xắc, Chung Minh lấy ra một cốc, hỏi:”Ngươi trước, hay là ta trước?”
Tô Tử Mặc chưa từng chơi qua cái này, liền nói:”Muội trước đi.”
Chung Minh cũng không khách khí, trước tiên hít sâu một ngụm, sau đó hai tay cầm cốc, trên dưới lắc hai lần, trái phải lắc hai lần rồi đặt lên bàn, mở ra, thấy bên trong có ba con sáu, Chung Minh cười đến vẻ mặt đắc ý, gì chứ ăn uống và cờ bạc thì nàng rất rành.
Tô Tử Mặc nhìn chỉ có thể lắc đầu.
Chung Minh thấy thế cười nói:”Ba con sáu là lớn nhất, nếu ngươi cũng đổ được giống vậy thì tính là ta thua, thấy thế nào?” Chung Minh sở dĩ nói chắc như thế vì nàng đoán Tô Tử Mặc không có khả năng ném ra đồng dạng, phải biết rằng nàng luyện vài năm mới học được bản lĩnh này.
Tô Tử Mặc vốn không nghĩ mình thắng, tùy ý lắc hai cái liền buông xuống, Chung Minh giúp nàng mở ra, khi nhìn đến xúc xắc bên trong, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, Tô Tử Mặc thật đúng là may mắn đổ được ba con sáu.
Tô Tử Mặc nhìn thấy cũng ngạc nhiên không thôi, khó trách cờ bạc làm cho người ta trầm mê, chính là lúc mới bắt đầu vận khí thật tốt quá, mới làm mê mang tâm trí người ta, mặc kệ như thế nào, theo lời Chung Minh, không thua chính là thắng, cười nói với Chung Minh:”Minh nhi, muội cần phải giữ lời”.
Người mạnh miệng là nàng, có muốn đổi ý cũng không còn kịp, Chung Minh có chút không phục nói:”Vận khí của ngươi tốt, coi như ta thua”.
Tô Tử Mặc nói:”Thắng là thắng, thua là thua, cái gì gọi là coi như muội thua chứ?”
Chung Minh đành phải nói:”Được rồi, ta thua, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói”.
Tô Tử Mặc cười,”Trước hết nhớ kỹ đó, ta nhất thời còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ được sẽ nói với muội sau”.
Chơi xúc xắc là Chung Minh đề xuất , tự nhiên sẽ không quên đi nhanh như vậy, nói:”Nếu đã chơi, không có lý nào chỉ chơi một lần, chúng ta chơi thêm lần nữa, nếu ta thua, ta lại đáp ứng ngươi thêm một điều kiện, nếu ta thắng, ngươi sẽ đáp ứng ta.”
Tô Tử Mặc biết hôm nay Chung Minh không đạt mục đích sẽ không từ bỏ ý đồ, nói:”Được rồi, vậy cùng muội chơi thêm lần nữa, vô luận thắng thua, chỉ một lần này thôi.”
Chung Minh lập tức sảng khoái nói: “Được!” Lần này không dám khinh địch , để cho Tô Tử Mặc đổ trước.
Tô Tử Mặc thì không thấy có sao cả, lại tùy ý lắc vài cái, vận may không tốt như trước, chỉ được một điểm số bình thường.
Chung Minh mừng rỡ, nàng tùy tiện đổ cũng có thể lớn hơn số này, bất quá vừa rồi bị thua, không dám coi thường, thần sắc ngưng trọng, xuất ra hết bản lĩnh, khi nhìn thấy là ba con sáu, mới cao hứng hô to một tiếng:”Ngươi thua!”
Tô Tử Mặc sớm đã có chuẩn bị, thản nhiên nói:”Nói đi, muội muốn ta làm cái gì?”
Chung Minh vòng qua cái bàn, ngồi xuống bên cạnh Tô Tử Mặc, sau đó cười đầy xấu xa, nói:”Ta muốn ngươi……hôn ta.”