Tô Hầu Gia nói ra miệng, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy ngoài ý muốn, tất nhiên là có người vui mừng có người lo âu, Tống Tuấn Kiệt đã sớm muốn nhúng chàm* Tô Tử Mặc, nhưng vì thân phận Tô Tử Mặc là Hầu gia tiểu thư nên không dám lỗ mãng, hiện tại nhạc phụ tự mình lên tiếng, vậy không phải hắn ép buộc , không khỏi nóng lòng muốn thử, lão phu nhân và Mã Nguyệt Nga thì cùng một tâm tư, hy vọng bọn họ sớm ngày viên phòng, vì Tống gia sinh con trai, dưới ánh nhìn các nàng thì tất nhiên là chuyện tốt, Chung Minh âm thầm lo lắng, Tô Tử Mặc nghe lời phụ thân như thế, chỉ sợ sẽ đáp ứng yêu cầu vô lý này, vội giành nói trước Tô Tử Mặc:”Tô lão gia, khoan đã!”
Tô Hầu gia ngẩng đầu, không biết nàng có gì muốn nói.
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, Chung Minh đều có chút e ngại Tô Hầu gia, Tô Hầu gia nhìn ngang nhìn dọc đều có vài phần giống Chung Quỳ* mặt đen lạnh lùng trong tranh vẽ, không hề có chút bình dị gần gũi, cũng khó trách sinh ra nữ nhi cả ngày đều lạnh lùng yên lặng, Chung Minh cao giọng nói:”Tô lão gia dạy nữ nhi, chúng ta không tiện nhúng tay vào, chẳng qua hôm nay là ngày vui của ta và biểu ca, tuy ta là thϊếp nhưng cũng là kiệu hoa đỏ thẫm nâng vào cửa, đêm nay để cho biểu ca đi đến phòng tỷ tỷ thì dường như không ổn a?”
Tô Hầu gia chẳng qua là vì Tô Tử Mặc làm sai nên mới dễ dàng tha cho Tống Tuấn Kiệt nạp thϊếp, không nghĩ tới một thϊếp thất công khai tiến vào còn dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với hắn. Hắn nhớ tới lần lại mặt trước là nữ nhi cùng về với người này, lần này rời nhà trốn đi cũng là đi theo nàng, nữ nhi luôn theo khuôn phép, chẳng lẽ chính là bị người này xui khiến? Trước hết lừa cho Tử Mặc tin tưởng, sau đó hai nàng đồng phu*, thật đúng là thủ đoạn cao.
Tô Hầu gia đầu tiên là “Hừ” một tiếng, tiện đà quay đầu qua nói chuyện cùng lão phu nhân, như vậy rõ ràng nói cho Chung Minh, nơi này không tới phiên nàng nói chuyện.
“Lão phu nhân, đệ tử mới vừa rồi đề nghị, không biết ý ngài thấy thế nào?” Tô Hầu gia là môn sinh* của Tống lão gia, khi Tống lão gia còn trên đời, Tô Hầu gia đều gọi lão phu nhân là sư mẫu, tự xưng mình là đệ tử.
Lão phu nhân không thể tin là Chung Minh lại không có cái nhìn tổng thể như thế, Tống Tuấn Kiệt cùng Tô Tử Mặc thành thân còn chưa đến một năm, vốn là không nên nạp thϊếp, Tô Hầu gia không có bao nhiêu trách cứ, đã là có tấm lòng bao dung rộng lớn lắm rồi. Tô Hầu gia lại răn dạy Tô Tử Mặc trước mặt bọn họ, cho bọn họ mặt mũi còn cho Tống Tuấn Kiệt cùng Tô Tử Mặc viên phòng, giải quyết được vấn đề khó khăn lớn nhất, vậy mà lúc này Chung Minh lại đứng ra tranh giành tình cảm, không phải là càng thêm phiền sao, Chung Minh tuy là ngoại tôn nữ nhưng không thể vì nàng mà đắc tội Tô Hầu gia, lão phu nhân vội cười nói:”Hầu gia nói rất đúng, phu thê bọn chúng giận dỗi, lão thân* là thấy trong mắt để trong lòng, nay Hầu gia khuyên bọn chúng hoà hảo, lão thân tất nhiên cầu còn không được”. Tiếp theo còn ra hiệu ánh mắt cho Chung Minh, rồi mới giả vờ tức giận nói: “Minh nhi, trước mặt Hầu gia chớ vô lễ, chuyện của con sau này nói sau”.
Chung Minh còn muốn nói nữa, tay bị Tô Tử Mặc kéo lại, quay đầu chỉ thấy Tô Tử Mặc lắc đầu với nàng, ý là quên đi, Chung Minh đành phải thôi, trong lòng nghĩ biện pháp khác.
Tống Tuấn Kiệt dị thường vui mừng, tiến lên đáp tạ Tô Hầu gia, Tô Hầu gia chỉ gật gật đầu, không tỏ vẻ gì, rồi nói với lão phu nhân:”Ta muốn cùng Tử Mặc nói mấy câu.”
Lão phu nhân vội nói:”Hầu gia xin cứ tự nhiên.” Sau đó sai toàn bộ người lui ra ngoài hết.
Đại sảnh chỉ còn cha con Tô gia, Tô Tử Mặc nãy giờ vẫn thuỷ chung cúi đầu, Tô Hầu gia thở dài thật sâu, sau đó mới nói:”Mặc nhi, vi phụ biết con trong lòng giận dỗi, làm như vậy, cũng là tốt cho con”.
Tô Tử Mặc rủ mí mắt, miệng nói:”Nữ nhi không trách phụ thân.” Trong giọng nói lại rõ ràng mang theo vài phần oán giận.
Tô Hầu gia nói:”Con là nữ nhi của ta, ta chẳng phải biết tính tình của con sao, con làm việc đều có chừng mực, lúc này khẳng định cũng có lý do riêng, chẳng qua xuất giá tòng phu, con đã gả đến Tống gia, đó là sự thật không đổi được, không chịu cùng phu quân cùng phòng, này căn bản là rất khó nói, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải làm cho người ta chê cười, người ngoài sẽ đổ thừa ta không biết dạy con, mặt mũi ta biết để đi đâu?”
Tô Tử Mặc rốt cuộc ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng,”Là thể diện phụ thân quan trọng hay là chuyện cả đời của nữ nhi quan trọng? Nếu nương còn sống, nương khẳng định sẽ không để cho nữ nhi chịu ủy khuất thế này”.
Tô Hầu gia luôn yêu thương nữ nhi, từ nhỏ liền dạy nàng đọc sách viết chữ, ca ca có cái gì, nàng cũng giống nhau không ít, nếu nói thiên vị, thì có khi còn thiên vị Tô Tử Mặc nhiều hơn một chút, dù sao Tô Tử Mặc sinh ra không bao lâu, mẫu thân nàng liền bệnh chết, thương nàng từ nhỏ đã không có mẫu thân, tất nhiên là trân trọng gấp đôi, không để nàng chịu nửa phần uỷ khuất. Lúc Tô Tử Mặc chưa gả đi, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều giao cho nàng quản lý, mặc dù có làm sai cũng không nỡ trách nặng nàng một câu, mà nay lại làm cho Tô Tử Mặc quỳ kính trà nhận sai, quả nhiên cũng là lần đầu ngoài ý muốn, kỳ thật trong lòng Tô Hầu gia còn khó chịu hơn Tô Tử Mặc, chẳng qua phạt nặng nàng như thế cũng vì muốn tốt cho nàng, dù sao nhà người không thể so với nhà mình, chuyện gì cũng theo tính nàng, nếu bị người ghi hận trong lòng, chỉ sợ sẽ bất lợi cho Tô Tử Mặc.
Tô Hầu gia nói:”Phụ thân tất nhiên là muốn con sống tốt, con nói xem thật ra con có cái gì uỷ khuất?”
Tô Tử Mặc lại nói:”Việc đã đến nước này, nữ nhi không còn lời nào để nói, cứ y theo lời phụ thân nói”.
“Con… đứa nhỏ này, còn giận dỗi cái gì, con không nói thì sao ta biết được đây?”
Tô Tử Mặc nói:”Phụ thân chỉ nghe lời một phía từ Tống Tuấn Kiệt đã liền vội tin và kết luận, ngay cả cơ hội giải thích cũng không lưu cho nữ nhi, nữ nhi có nói thêm cái gì cũng vô dụng mà thôi”.
Tô Hầu gia trước hết là vì tức giận, thứ hai là vì mặt mũi của mình cho nên mới không hỏi rõ chuyện đã trực tiếp buông lời, hiện tại bị Tô Tử Mặc dồn ép, trong lòng nhất thời có chút hối hận, hòa nhã nói:” trong lòng con có ủy khuất, cũng không cùng ta nói, có thể nào trách ta hiểu lầm con được, hơn nữa con cùng Tuấn Kiệt đã là phu thê, vậy quyết định của ta cũng không sai, ta muốn biết sao con không chịu cùng phòng với Tuấn Kiệt, chẳng lẽ là….có ẩn tình gì khó nói?” Chuyện khuê phòng, tuy hắn là phụ thân Tô Tử Mặc nhưng dù sao cũng là đại lão gia, quả thật không có tiện hỏi, hẳn là nên kêu đại tẩu của Tô Tử Mặc hỏi.
Tô Tử Mặc không muốn cùng Tống Tuấn Kiệt cùng phòng, tất nhiên là bởi vì không thích hắn, nhưng lý do này không thể nói với phụ thân, mà mấy ngày nay sớm chiều làm bạn với Chung Minh, thường xuyên có chút hành động thân mật, có khi đêm khuya tỉnh lại nghĩ đến tương lai phải cùng nam tử thân mật, trong lòng lại hơi e ngại.
Tô Hầu gia thấy nàng nhíu mày mất hồn, đem nàng gọi trở về, nói:”Nếu con thật sự không muốn nói, phụ thân không ép con, ta chỉ hy vọng con sống tốt, như vậy tuổi già ta cũng được an ủi”.
Tô Tử Mặc nghẹn một bụng nhưng không nói ra được, trong lòng vô cùng khó chịu, mặc dù không ôm hy vọng, vẫn là nhịn không được, nên nói:”Nữ nhi muốn ly hôn, cha có đáp ứng hay không?”
Tô Hầu gia đầu tiên là chấn động, tiếp theo đập bàn tức giận nói,”Không được!” Lại hỏi,”Sao con lại có ý niệm hoang đường này trong đầu chứ?”
Tô Tử Mặc cũng dự đoán được kết quả này, thản nhiên nói:”Phụ thân coi như nữ nhi chưa nói qua lời này”.
Tô Hầu gia áp chế cơn tức nhẹ nhàng khuyên nhủ:”Phụ thân biết con đầy bụng chữ nghĩa, Tống Tuấn Kiệt căn bản là không xứng với con, ta cũng không quá vừa lòng, chẳng qua chuyện hôn sự của hai con đã sớm định ra, huống chi hiện tại con đã là dâu Tống gia, nếu bị Tống gia hưu*, nhất định bị người chỉ trỏ, về sau làm sao có thể ngẩng mặt làm người?”
Tô Tử Mặc không có lên tiếng.
Tô Hầu gia lại nói:”Cùng lắm thì, ta tấu thỉnh Hoàng Thượng, xin cho Tống Tuấn Kiệt một chức quan cao, cho con có chút mặt mũi”.
Tô Tử Mặc sốt ruột,”Phụ thân, người căn bản là không rõ, nữ nhi….” Cắn môi, hơn nửa ngày rốt cuộc nói ra miệng, “Nữ nhi không thích hắn, đời này cũng không có khả năng thích hắn.”
“Đây là vì sao?” Tô Hầu gia khó hiểu, “Trước đây ta có hỏi qua con có ý trung nhân hay chưa, con kiên quyết nói với ta là không có, ta mới giúp con làm chủ”.
Tô Tử Mặc nói: “Trước đây là không có ý trung nhân, chẳng qua hiện tại……có”.
“Ai?” Tô Hầu gia hỏi.
Tô Tử Mặc bất quá là lấy cớ, khi bị hỏi trong đầu lại trồi lên thân ảnh của Chung Minh, vội lắc đầu, nghĩ nghĩ nói:”Tần công tử, nữ nhi nhận biết ở Giang Nam”.
Tô Hầu gia lúc này hỏi Tần công tử là ai.
Tô Tử Mặc bất quá là tùy tiện nhớ tới một người lấy ra chống đỡ mà thôi, cũng may Tần công tử có nói qua gia thế, không đến mức hoàn toàn không biết gì về hắn cả, liền thuật lại mấy lời Tần công tử nói khi đến tiễn đưa ngày ấy.
Tô Hầu gia nghe nói Tần công tử xuất thân phú quý, lại có tài có mạo, vuốt râu nói:”Nếu các con sớm nhận thức một chút thì tốt rồi, tất nhiên phụ thân không ngăn cản.”
Tô Tử Mặc nói:”Còn không phải là phụ thân không cho nữ nhi xuất môn du ngoạn hay sao, nếu không đã sớm cùng Tần công tử gặp nhau”.
Tô Hầu gia thở dài:”Chỉ có thể nói các con không có duyên phận, hôm nay lời này cũng chỉ có hai người chúng ta biết, trước mặt người ngoài thì không thể nói, về sau cũng chớ có nhắc lại, Tần công tử kia coi như nhất thời quên đi.”
Tô Tử Mặc cũng chỉ nói:”Nữ nhi đã biết.”
Biết nữ nhi không dễ thuận theo, Tô Hầu gia nói:” đêm nay phụ thân ở lại Tống phủ, không cho con nghĩ ra chủ ý gây chuyện gì nữa”.
Tô Tử Mặc nghe vậy ngẩng đầu, thầm nghĩ chuyến này khó qua rồi, khi trở về phòng, Chung Minh ở đó chờ nàng đã lâu.