Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 36: Rơi xuống nước

Tô Tử Mặc rơi xuống nước, Chung Minh sửng sốt trong chốc lát mới kịp phản ứng, lập tức nhảy theo vào trong nước, Tô Tử Mặc không biết bơi, uống mấy ngụm nước, đạp nước vài cái liền chìm xuống dưới đáy, Chung Minh thật ra lại biết bơi, khổ nỗi nước sông lạnh như băng, làm tay chân đông lạnh không duỗi ra được, mất thật nhiều công sức mới mang Tô Tử Mặc lên bờ được.

Chung Minh không quan tâm đến mình, chỉ lo lắng hỏi Tô Tử Mặc thế nào.

Sắc mặt Tô Tử Mặc tím tái, tay chân run run, nước theo tóc nhỏ từng giọt xuống, nàng cơ hồ nói không ra lời, hơn nửa ngày mới thốt ra một chữ:”Lạnh.”

Cả người Chung Minh cũng ướt sũng, dùng sức ôm nàng vào trong lòng, nói:”Lập tức không lạnh .”

Chuyện cứu người rơi xuống nước biến thành động tĩnh rất lớn, mọi người trong hoa viên đều biết, nữ nhân rơi xuống nước khá bất tiện, cũng chỉ có chủ nhân là Tương công tử lại đây ân cần thăm hỏi một phen, Tri Họa theo trong xe ngựa cầm áo choàng quàng lên người hai nàng.

Thiệu Thi Dung còn đứng trên cầu gỗ, cả người đều choáng váng, mới vừa rồi cũng không biết bị làm sao, đột nhiên đầu nóng lên, liền lỗ mãng, là nàng ghen tị Tô Tử Mặc, nhưng không hề muốn đả thương nàng, trong lòng hối hận không thôi, nhìn Chung Minh khẩn trương vì Tô Tử Mặc, liền biết trong lòng Chung Minh, Tô Tử Mặc rất quan trọng, người là do nàng đẩy, sợ là Chung Minh sẽ hận nàng đến chết, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, vẫn là đi đến trước mặt các nàng, thật thành khẩn nói lời xin lỗi:”Thật xin lỗi.”

Chung Minh giao Tô Tử Mặc cho Tri Họa, dùng lực đẩy Thiệu Thi Dung thật mạnh, kích động chất vấn:”Ngươi điên rồi sao!”

Thiệu Thi Dung bị nàng đẩy một cái lảo đảo, sau khi đứng vững, lại cúi đầu nói:”Ta không phải cố ý”.

Chung Minh lớn tiếng nói:”Ngươi không phải cố ý, không lẽ là Mặc tỷ tỷ tự nhảy xuống? Ngươi chính là cố ý, ngươi cố tình hại Mặc tỷ tỷ!”

Thiệu Thi Dung căn bản còn cảm thấy áy náy, bị Chung Minh kêu gào trách móc như vậy, cũng phát cáu lên, lớn tiếng nói:”Ta cùng nàng không thù không oán, ta vì cái gì phải hại nàng?”

Chung Minh cũng nghĩ không thông Thiệu Thi Dung vì lý do gì mà làm như vậy, nhưng người thật là do nàng đẩy, nàng cùng Tô Tử Mặc đi trên cầu gỗ rất tốt, nếu không có Thiệu Thi Dung đυ.ng phải Tô Tử Mặc, thì Tô Tử Mặc cũng sẽ không rớt xuống sông, tức giận nói:”Đó là bởi vì ngươi ghen tị nàng! Ngươi ghen tị dáng vẻ nàng xinh đẹp, học vấn cao, xuất thân tốt, ngươi cảm thấy mọi thứ không bằng nàng, cho nên ngươi mới ra tay ác độc”.

Thiệu Thi Dung bị Chung Minh nói ra lý do, tức giận đến nỗi bật cười, nói:”Phải, là ta ghen tị nàng, bất quá ta càng hận ngươi, Chung Minh!”

Chung Minh không biết vì sao lại chuyển đến trên người nàng, hỏi ngược lại:”Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”

Thiệu Thi Dung nói:”Ta hận ngươi có mắt không tròng, vô tâm vô phế.”

Chung Minh lại càng không thể lý giải, không biết sao Thiệu Thi Dung đột nhiên có oán khí lớn như vậy đối với nàng, cũng không có tâm tư làm rõ, lầm bầm nói: “Ngươi giận ta thì có thể đẩy ta xuống sông, vì sao phải giận chó đánh mèo, đổ lên người Mặc tỷ tỷ?”

Thiệu Thi Dung cắn môi, một hồi lâu mới nói:”Chung Minh, ngươi thật sự không biết sao?”

Chung Minh bị nàng hỏi một câu không đầu không đuôi, trở nên càng mơ hồ, hỏi:”Biết cái gì?”

Thiệu Thi Dung nhìn nàng, nhớ tới tình cảm giữa các nàng từ nhỏ đến lớn, nghĩ đến Chung Minh vì Tô Tử Mặc mà ba bốn lần to tiếng tổn thương nàng, nghĩ đến trong lòng Chung Minh một điểm cũng không có nàng, nước mắt lưng tròng, lại cố chịu đựng không cho phép chảy ra.

Chung Minh là người ăn mềm không ăn cứng, nếu Thiệu Thi Dung tiếp tục cùng nàng ầm ĩ, nàng còn có thể tiếp tục cãi nhau, nhưng Thiệu Thi Dung lại mang bộ dáng quật cường không muốn khóc, làm cho nàng không thể nói nặng, còn bất giác giảm nhẹ thanh âm, nói:”Nếu ngươi thật sự không phải cố ý, vậy thì quên đi.”

Thật ra tính tình Thiệu Thi Dung và nàng không sai biệt lắm, đều là người thích nghe lời hay, Chung Minh ôn nhu như thế, làm sao còn nhịn được nữa, nước mắt liền rơi xuống.

Chung Minh càng hoảng, Thiệu Thi Dung vẫn là lần đầu khóc đến thương tâm như vậy trước mặt nàng, tay chân có chút luống cuống nói:”Ta cũng chưa nói cái gì, ngươi khóc làm gì a?” Thiệu Thi Dung càng khóc càng thương tâm, ngồi xổm xuống nơi đó khóc ra thành tiếng, Chung Minh đành phải nói,”Coi như ta trách oan ngươi có được không? Đừng khóc, làm cho người khác tưởng rằng ta đang khi dễ ngươi”.

Thiệu Thi Dung thấy chuyển biến tốt liền thôi, lau nước mắt, đi đến trước mặt Tô Tử Mặc, nói:”Tô tỷ tỷ, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta thật sự không phải cố ý, ta……”.

Tô Tử Mặc giơ tay ý bảo nàng không cần nói, “Ta hiểu được, không trách ngươi.”

Thiệu Thi Dung thấy nàng tỏ vẻ hiểu rõ, biết tâm tư của mình bị nàng nhìn thấu, như vậy cũng tốt, về sau ở trước mặt nàng cũng không cần che giấu, Chung Minh là người không có mắt, nếu không cùng nàng nói rõ, chỉ sợ đến chết nàng cũng đoán không ra, dùng âm thanh chỉ có Tô Tử Mặc nghe được, lời nói mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ:”Ta sẽ không buông tay”.

Tô Tử Mặc cười nhẹ nói:”Lời này ngươi hẳn là nói cùng Minh nhi”.

Tô Tử Mặc không có thấp giọng, Chung Minh nghe được, tiến lại gần hỏi:”Cùng ta nói cái gì?”

Thiệu Thi Dung có ngốc cũng biết hôm nay không đúng thời cơ, cái gì cũng không nói, giậm chân rời đi.

Tương công tử sai người đưa tới một lò lửa nhỏ, để cho các nàng hong khô y phục, xảy ra một trận như thế, khi trở lại Chung phủ, trời đã tối đen.

Tống Văn Thục chờ các nàng đến lo lắng không thôi, vừa muốn sai người đi tìm, thì thấy các nàng trở lại, vội hỏi xảy ra chuyện gì mà muộn như vậy mới trở về.

Lúc trên đường, Tô Tử Mặc đã dặn dò qua, trở về không được nói chuyện rơi xuống nước, miễn cho người trong nhà lo lắng, Chung Minh đáp ứng cho nên không nói, hai người đều chỉ ăn một chút rồi sau đó trở về phòng, Chung Minh kêu Tri Họa căn dặn phòng bếp, nấu thùng nước ấm, rồi nấu thêm một chén trà gừng, Tô Tử Mặc thấy Chung Minh hết sức lo lắng cho nàng mà hoàn toàn không để ý chính mình, đành phải phân phó thêm một lần nữa.

Chung Minh trong lòng nhớ thương Tô Tử Mặc, chỉ tắm rửa qua loa một chút liền bỏ chạy đến trong phòng Tô Tử Mặc. Mà Tô Tử Mặc còn chưa tắm xong, nàng đành phải chờ ở bên ngoài, nghe được tiếng nước ở phòng trong, Chung Minh đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, mặt nóng đỏ bừng.

Tô Tử Mặc ăn mặc chỉnh tề đi ra, mới biết được Chung Minh ở đây, kinh ngạc nói:”Muội đến lúc nào? Sao không lên tiếng để ta đi ra sớm hơn”.

Chung Minh đương nhiên không muốn thừa nhận là nàng cố ý sớm đi lại đây, về phần vì sao đến sớm như thế, cũng chỉ có lòng nàng biết rõ ràng, chỉ nói:”Ta vừa xong.” Sợ Tô Tử Mặc lại hỏi lại sao nàng tiến vào mà không gõ cửa, vội chuyển đề tài, hỏi,”Có khoẻ hơn chưa?”

Vừa dứt lời, Tô Tử Mặc hắt xì một cái, Chung Minh lấy khăn tay của mình ra, Tô Tử Mặc cũng không cùng nàng khách khí, tiếp nhận, nhìn thoáng qua hỏi:”Khăn tay ta đưa cho muội đâu?”

Chung Minh không chút suy nghĩ nói:”Cất trong người a.” Nói xong mới ý thức được có cái gì không ổn, lại nói,”Ta thường xuyên dùng, chẳng qua hôm nay không lấy ra thôi”.

Tô Tử Mặc không tin, trêu ghẹo nói:”Không phải là luyến tiếc không nỡ dùng đó chứ?”

Chung Minh đương nhiên luyến tiếc lấy khăn tay nàng đưa để lau miệng chùi mũi, nên cũng không tiếp tục phủ nhận.

Tri Họa ở bên ngoài gõ cửa, nói trà gừng làm xong rồi, Chung Minh cho nàng tiến vào, trên khay có hai cái chén, Tri Họa cười nói:”biết ngay tiểu thư ở trong này, ta cũng chưa đến phòng của người”. Chung Minh liếc nàng một cái, Tri Họa đặt khay xuống, thức thời đi ra ngoài.

Chung Minh nhìn trà gừng, nhớ tới chuyện ban ngày, lại nóng giận,”Thiệu Thi Dung nhất định là cố ý, chúng ta lại không chắn đường nàng, sao nàng có thể không cẩn thận đυ.ng ngươi chứ?”

Tô Tử Mặc thật ra không quan tâm, cười cười nói:”Quên đi, sự tình đều trôi qua.”

Chung Minh nói:”May mắn ngươi không có việc gì, nếu không ta tuyệt đối không buông tha nàng.”

Tô Tử Mặc lại nói:”Chỉ sợ Thiệu cô nương vừa khóc, muội liền mềm lòng a”.

Chung Minh hừ lạnh nói:”Ta làm gì mềm lòng, ta chỉ là bị nàng khóc đến phiền lòng, không muốn cùng nàng nhiều lời thôi”.

Tô Tử Mặc cũng không cùng nàng tranh cãi, bất chợt nói:”Muội có biết Thiệu cô nương vì sao chán ghét ta không?”

Chung Minh trả lời như hiển nhiên:”đó là vì nàng ghen tị ngươi.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Tô Tử Mặc nhướng mắt nhìn nàng.

Tim Chung Minh chợt nhảy lên, kỳ thật còn có một khả năng, nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy hoang đường, hơn nữa Thiệu Thi Dung thấy thế nào cũng không giống, chỉ biết khắp nơi chỉa mũi nhọn vào nàng, huống chi các nàng từ nhỏ đã nhận thức, nếu là có tâm ý khác, cũng không đợi cho đến hôm nay, nghĩ đến thất thần, chợt nghe Tô Tử Mặc nói:”Thiệu cô nương thích muội.”