Tống Văn Thục mặc dù còn chưa hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc, bất quá không ai lại đi đánh người mang khuôn mặt tươi cười, Tô Tử Mặc này thật khéo léo, tìm không ra điểm nào không tốt, nên Tống Văn Thục cũng không tiếp tục cùng nàng khách khí, hơn nữa Chung Minh cùng Tô Tử Mặc ở chung hòa hợp với nhau thì nàng cần gì phải làm người xấu, suốt ngày đối mặt cùng người ta, về phần Tô Tử Mặc có mục đích gì qua thời gian dài cũng sẽ lộ ra manh mối thôi. Lần đi này vì có chuyện, không có tâm trí du ngoạn, đoàn người chỉ đi trong vòng bảy tám ngày đã đến Thương Đồng trấn.
Thương Đồng trấn mặc dù không thể phồn hoa như kinh thành, nhưng ở phía nam cũng coi như là một thành trấn không nhỏ, phòng ốc cao lớn, đường xá rộng mở, trên đường người đi đường nối liền không dứt, dọc theo đường đi thường thường nhìn thấy tiệm gạo Chung Ký, hiệu trà Chung Ký, tiệm vải Chung Ký……Đoàn người rộn ràng trên đường còn đi vào ngồi ở trà lâu Chung Ký.
Tô Tử Mặc rốt cuộc nhịn không được hỏi:”Nơi này có rất nhiều người họ Chung sao?”
Chung Minh nghĩ nghĩ nói:”Trừ bỏ nhà chúng ta thì hình như không có ai nữa”. Quay đầu hỏi Tống Văn Thục,”Nương, phải vậy không?”
Tống Văn Thục biết Tô Tử Mặc vì sao hỏi như thế, hơi đắc ý nói:”Tử Mặc đoán không sai, mấy biển hiệu Chung Ký nhìn thấy trên đường đều là của nhà chúng ta.”
Tô Tử Mặc trong lòng thầm than nguyên lai của cải Chung gia lớn như thế, khó trách Chung Minh ra tay hào phóng, động chút là lấy bạc chặn người, nhưng trên mặt nàng không có biểu hiện gì ra bên ngoài, chỉ thản nhiên ứng một câu:”Thì ra là vậy”.
Tống Văn Thục cho rằng nàng sẽ kinh ngạc, không nghĩ tới phản ứng nhẹ như thế, không khỏi có chút thất vọng, lại nghĩ tới, người ta là Hầu gia thiên kim, có cái gì phú quý mà người ta chưa thấy qua, chỉ sợ ngay cả nơi ở hoàng đế đều đã đi đến, làm sao để ý đến bọn họ cửa nhỏ nhà nghèo, chẳng qua vì muốn để mặt mũi cho Chung Minh nên vẫn nói:” Những thứ này về sau đều lưu cho Minh nhi”. Ngụ ý là, cho dù Chung Minh gả cho Tống Tuấn Kiệt làm thϊếp, nhưng có gia tài nhiều như vậy làm hậu thuẫn, thì cũng không thua kém chính thất xuất thân từ Hầu gia như Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc làm sao nghe không ra thâm ý trong đó, cười nói:”Kia chẳng phải là làm cho phu quân lời quá rồi sao?”
Một câu đánh trúng tim đen, biểu tình Tống Văn Thục liền khó coi, khổ nỗi lời Tô Tử Mặc lại là sự thật, đành phải ngượng ngùng nói:”Như thế nào có thể nói lời lỗ này kia chứ, đều là người một nhà.”
Tô Tử Mặc không đáp lời, chỉ mỉm cười sâu xa nhìn Chung Minh.
Chung Minh biết nàng là đang nhắc nhở chính mình, đạo lý đơn giản đó như thế nào không biết, huống chi đã bị chịu thiệt mắc mưu qua một lần. Nhưng có nương ở bên cạnh nên nàng cũng không nhiều lời, qua không lâu, xe ngựa ngừng, Tri Họa ở bên ngoài kêu:”Phu nhân, tiểu thư, biểu thiếu nãi nãi, đến rồi.”
Chung phủ là một đại viện, ở ngoài có treo biển thϊếp vàng, hai đầu sư tử bằng đá uy vũ hùng tráng, bên trong phủ, đình viện chằng chịt, có bồn phun nước, hết thảy đều lộ ra vẻ phú quý, đừng nói là Tống phủ không thể so tới, cho dù là Hầu gia phủ của Tô Tử Mặc so ra đều kém hơn, quả nhiên là nhất phương thổ hào*.
“Ngươi, mang hành lý cho Tô cô nương, ngươi, đi dọn gian phòng cho Tô cô nương, ngươi, đi đun nước để cho Tô cô nương tắm rửa, ngươi, đi Yến Tử lâu mua vịt quay,” Chung Minh nói một loạt xong không quên cùng Tô Tử Mặc giải thích,”Vịt quay của Yến Tử lâu là nổi danh nhất trong Thương Đồng trấn chúng ta, ngươi nhất định phải nếm thử.”
Vừa xuống xe ngựa, Chung Minh liền kêu đám hạ nhân đến phân phó mọi chuyện, sợ tiếp đón Tô Tử Mặc không chu đáo, Chung phủ hạ nhân tuy không biết Tô Tử Mặc là ai, nhưng thấy nàng khí chất cao nhã, như là người có địa vị, lúc tản ra làm việc, hỏi gã sai vặt cùng trở về lần này mới biết, nguyên lai người ta là thiếu nãi nãi của Tống đại thiếu gia. Mọi người đều không hiểu được, tiểu thư nhà mình một lòng muốn gả cho biểu thiếu gia thì sao có thể mời chính thất về đây a, Tri Thư, Tri Hoạ cả ngày đi theo Chung Minh khẳng định sẽ biết một ít, nhưng cố tình hỏi thế nào cũng không chịu nói, cả đám tuy cẩn thận hầu hạ Tô Tử Mặc nhưng trong lòng chứa đầy nghi hoặc.
Chung Xa Đạt té bị thương chân nhưng cũng không quên việc buôn bán, người ghi chép sổ sách thu chi tiệm gạo của Chung gia đang đứng ở trước giường báo cáo cho hắn, Chung Xa Đạt thấy phu nhân cùng nữ nhi trở về, tự nhiên kinh hỉ, nói:”Ta còn tính toán chờ chân khoẻ hơn liền lên kinh tìm nàng và Minh nhi, như thế nào lại quay về a”.
Chung Minh thấy hắn mang theo tấm gỗ nẹp ở chân, nước mắt lăn xuống, tự trách nói:”Đều là Minh nhi không tốt, làm hại phụ thân như vậy.”
Chung Xa Đạt nói:”Hài tử ngốc, là cha chính mình không cẩn thận, làm sao trách con chứ.”
Tống Văn Thục đứng một bên cũng nói:”Đúng vậy, cha con cũng không bị làm sao, con khóc cái gì!”
Chung Minh khóc thút thít nói:”Minh nhi đáp ứng cha và nương, về sau tuyệt đối không để cả hai có chuyện gì, Minh nhi sẽ luôn ở bên cạnh hai người”.
Tống Văn Thục cùng Chung Xa Đạt nghe nữ nhi bảo bối nói như vậy, tự nhiên là cảm thấy tuổi già được an ủi, chẳng qua đứng ở giường bệnh mà nói mấy lời này thì không thích hợp lắm, Tống Văn Thục nói:”Tốt lắm, tốt lắm, biết con một mảnh hiếu tâm, cha con có ta ở đây rồi, con đi chiêu đãi khách quý của con đi.”
Chung Xa Đạt ngạc nhiên hỏi:”Khách quý? Ai tới ?”
Tống Văn Thục tức giận nói:”Cái này phải hỏi nữ nhi bảo bối của chàng.” Nàng muốn nhìn xem Chung Minh sẽ giới thiệu Tô Tử Mặc như thế nào.
Không ngờ Chung Minh thoải mái nói:”Là Mặc tỷ tỷ, nàng cho tới bây giờ cũng chưa tới phía nam, Minh nhi liền mời nàng về nhà chúng ta làm khách.”
“Mặc tỷ tỷ nào?” Chung Xa Đạt nhất thời nghĩ không ra là ai.
Tống Văn Thục thay Chung Minh trả lời,”Chính là Tuấn Kiệt tức phụ.”
Chung Xa Đạt “A” một tiếng, trong bụng liền nghi vấn, nhưng không có hỏi, chỉ nói:”Vậy thật sự là khách quý, Minh nhi đi đi, đừng để khách nhân chờ”.
Đợi Chung Minh cùng người quản phòng thu chi đi rồi, Chung Xa Đạt mới lên tiếng hỏi chuyện.
Tống Văn Thục thở dài rồi nói:”Chàng không thấy là từ sau lần Minh nhi rơi vào hồ hoa sen liền thay đổi rất nhiều sao?”.
Chung Xa Đạt suy nghĩ một chút, lắc đầu,”Không cảm thấy, không phải vẫn như nhau đều thích tiêu tiền, vẫn không có mắt như nhau, vẫn muốn gả cho tên Tống Tuấn Kiệt kia, vẫn là làm thϊếp”.
Tống Văn Thục trợn mắt liếc, “Ta muốn nói với chàng chính là chuyện này, trước kia Minh nhi há mồm ngậm miệng đều là biểu ca, hiện tại thì sao, nhắc tới Tuấn Kiệt nó liền mất bình tĩnh.”
Chung Xa Đạt khó hiểu hỏi:”vậy nó vì sao còn muốn gả cho Tuấn Kiệt?” Hắn lần này trở về chính là để đặt mua đồ hồi môn cho Minh nhi.
Tống Văn Thục nói:”Ta hiện tại ngẫm lại, có phải hay không ta hiểu lầm ý tứ Minh nhi? Nó hình như không có chính miệng nói qua phải gả cho Tuấn Kiệt, đương nhiên nó cũng chưa nói không lấy chồng.”
Chung Xa Đạt nói:”Ta đều bị nàng nói cho hồ đồ , vậy nàng nói rốt cuộc là gả hay là không gả đây? Hơn nữa Minh nhi như thế nào đem Tuấn Kiệt tức phụ đưa về nhà chúng ta chứ?”
“Thì đây chính là chỗ kỳ quái a, chàng nói coi nếu Minh nhi muốn gả cho Tuấn Kiệt, Tô Tử Mặc là chính thất, thì hai người nên như nước với lửa không hoà nhập được mới phải, còn nếu Minh nhi không muốn gả cho Tuấn Kiệt, thì càng phải cách xa Tô Tử Mặc chứ. Chàng thấy Tô Tử Mặc này có kỳ quái không, mới thành thân chưa bao nhiêu ngày, đã rời nhà trốn đi, quên nữa, còn không chịu cùng phòng với Tuấn Kiệt, có tức phụ nhà ai như vậy đâu”.
Chung Xa Đạt nói:”Chắc là cùng Minh nhi hợp ý đi, chỉ có nữ nhân các nàng mới có thể nghĩ sự tình phức tạp như vậy”.
“Ta là sợ Minh nhi chịu thiệt!”
Chung Xa Đạt an ủi nói:”Tuấn Kiệt tức phụ nói như thế nào cũng là cô nương nhà đàng hoàng, Minh nhi cũng không chịu thiệt cái gì, cùng lắm dùng nhiều bạc một chút, liền tùy nó đi, chúng ta cũng đừng đi theo tốn nhiều tâm tư như vậy.”
Tống Văn Thục nói:”Nói đến bạc, ta nhớ tới một chuyện, Minh nhi nếu thật gả cho Tuấn Kiệt, vậy gia nghiệp to lớn của chúng ta về sau chẳng phải là đều rơi vào tay hắn?”
Chung Xa Đạt thở dài:”Ai biểu chúng ta chỉ có một nữ nhi bảo bối a”.
Tống Văn Thục cảm khái:”Năm đó nếu sinh một tên tiểu tử thì thật tốt rồi”.
Chung Xa Đạt cười nói:”Hiện tại sinh cũng không muộn.”
Tống Văn Thục thầm khinh, ngoài miệng nói:”Toàn nghĩ đến chuyện hạ lưu”. Trong lòng lại nghĩ, nàng mới hơn ba mươi, sinh thêm một đứa cũng không sao, tóm lại không thể nuông chiều nó như Minh nhi được.