“Thật sự là chó cắn Lã Động Tân*, không nhìn được lòng tốt người ta.” Từ tửu lâu trở về, cơn giận của Chung Minh còn sót lại chưa tan, cầm quạt quạt vù vù.
Tri Họa thật cẩn thận hỏi nàng:”Tiểu thư giận ai vậy?”
Chung Minh tức giận nói:”Đương nhiên là cái người Tô Tử Mặc kia.”
Tri Thư hỏi theo:”Tô tiểu thư như thế nào lại chọc giận tiểu thư ?”
“Nàng……” Chung Minh đúng là đáp không được, ngẫm lại Tô Tử Mặc xác thực không trêu chọc nàng nổi giận, thậm chí đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nàng cũng chỉ là cười cho qua, rõ là hàm dưỡng tốt hơn tính hẹp hòi của nàng nhiều, đành phải nói,”Nàng không tin ta.” Mà đi tin tưởng cái tên Tống Tuấn Kiệt mở miệng ra toàn nói dối kia.
Từ sau khi đến kinh thành, Tri Thư Tri Họa đi theo bên người Chung Minh, trong lòng vẫn luôn có câu hỏi, bởi vì sợ chọc giận nàng mà không dám hỏi, hai người liếc nhau, Tri Họa rốt cuộc nhịn không được hỏi:”Tiểu thư, người không phải vẫn luôn rất thích biểu thiếu gia sao?” Nhưng dựa theo biểu hiện của nàng mấy ngày nay, lại giống như có thâm cừu đại hận với biểu thiếu gia.
Vấn đề này cũng có người thắc mắc từ lâu,”Nương cũng rất muốn biết.” Tống Văn Thục đi đến, cho Cầm Kỳ Thư Hoạ lui xuống, chỉ còn hai mẹ con nàng.
“Minh nhi, con thành thật nói cho nương biết, rốt cuộc con có thích Tuấn Kiệt hay không, nếu thích, nương liền làm mai với mợ con, nếu là không thích, biểu ca con sắp rước Tô cô nương vào cửa, chúng ta cũng sẽ không can thiệp”.
Chung Minh khó trả lời, nàng không thể nói cho mẹ nàng, kiếp trước nàng bị Tống Tuấn Kiệt lừa cả gia tài, bán vào thanh lâu, cuối cùng bị người cưỡиɠ ɧϊếp phải tự sát, thù này nàng nhất định phải báo, chẳng qua hiện tại thời cơ chưa chín muồi, nếu trực tiếp gϊếŧ Tống Tuấn Kiệt báo thù, không khỏi rất tiện nghi hắn, nàng muốn cho Tống Tuấn Kiệt một kết cuộc thảm hơn nàng gấp một trăm lần!
Nàng muốn ngăn cản hôn sự của Tống Tuấn Kiệt cùng Tô Tử Mặc, thứ nhất là muốn bù lại áy náy vì đã hãm hại Tô Tử Mặc, thứ hai là không muốn Tống Tuấn Kiệt dựa được núi lớn như Tô Hầu gia. Hiện tại kế hoạch thất bại, Tô Tử Mặc không tin lời nàng vẫn muốn gả, xem ra tuy rằng nàng trọng sinh nhưng có một số việc vẫn là không thay đổi được. Một khi đã như vậy cũng không nhất thiết phải cưỡng cầu, tóm lại nàng sẽ không để cho thảm kịch kiếp trước xảy ra lần nữa, nhưng lại không thể để cho người khác nhìn ra nàng khác biệt so với trước kia, để tránh làm cho người ta sinh nghi ngờ.
Chung Minh ôm cánh tay mẫu thân, làm nũng nói:”Đương nhiên thích , nếu không ta cũng sẽ không đi tìm Tô cô nương, khuyên nàng đừng có gả cho biểu ca.”
Tống Văn Thục giật mình nói:”Nguyên lai hai ngày này con đi tìm Tô cô nương , thật sự là làm loạn!” Nếu để cho lão phu nhân cùng đại tẩu biết Chung Minh ở sau lưng làm mấy chuyện xấu, chỉ sợ là khéo quá hoá vụng.
Chung Minh nói:”Nương, nương yên tâm đi, Minh nhi không thuyết phục được Tô cô nương, không làm hỏng chuyện tốt của biểu ca”.
Tống Văn Thục thở ra nhẹ nhõm:”Vậy là tốt rồi, Minh nhi, nương từ nhỏ đã dạy con, làm người phải quang minh chính đại, con thích biểu ca, thì thoải mái nói cho hắn, quyết không thể làm những chuyện như vậy.”
Chung Minh nhớ tới bộ dáng Tô Tử Mặc không muốn cùng nàng thông đồng làm bậy, lại nóng giận, chẳng lẽ nàng muốn như vậy sao? Kiếp trước chính là bởi vì nàng rất tin tưởng người khác, cho nên mới bị lừa thảm đến thế.
Tống Văn Thục thấy vẻ mặt nữ nhi cô đơn, nghĩ trong lòng nàng khổ sở, kéo tay nàng nói:”Đi, nương mang con đi gặp lão phu nhân, thừa lúc biểu ca con cùng Tô cô nương kia còn chưa trao đổi thϊếp canh, còn có đường sống, nếu không thì thật sự không còn kịp rồi.”
Chung Minh lại nói:”Không được, Minh nhi xem thấy dáng vẻ và nhân phẩm Tô cô nương đều vô cùng tốt, biểu ca có thể lấy được nàng là phúc khí của biểu ca.”
Tống Văn Thục ngạc nhiên, nữ nhi nàng rất ít khi khen người khác, “Vậy còn con?”
Chung Minh không có lên tiếng, muốn báo thù nhất định phải ở lại Tống phủ, nàng suy nghĩ muốn tìm cái dạng lý do gì để có thể tiếp tục ở lại đây.
Tống Văn Thục lại nghĩ nữ nhi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đem nàng ôm trong lòng,”Nữ nhi đáng thương của ta”.
Nhất thời không nghĩ ra, Chung Minh hỏi:”Đúng rồi, cha đâu, đã nhiều ngày cũng chưa nhìn thấy cha.”
Tống Văn Thục nói:”Cha con là cái người không chịu ngồi yên, xa nhà cũng không quên chuyện làm ăn, nghe hắn nói hắn nhìn trúng một đám đồ cổ, muốn đem trở về bán.”
Chung Minh nảy ra chủ ý, nói:”Nương, không bằng chúng ta ở lại kinh thành không quay về đi?” Chung Minh nhớ tới kiếp trước cha mẹ chết thảm trên đường về nhà, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Ở lại kinh thành?” Tống Văn Thục còn chưa bao giờ nghĩ tới.
Chung Minh nói:”Đúng vậy, kinh thành vừa lớn vừa náo nhiệt, Minh nhi mới đến vài ngày liền thích, với lại ngoại tổ mẫu tuổi đã cao, nương nhiều năm rồi không bên cạnh ngoại tổ mẫu, cũng nên gần gũi với ngoại tổ mẫu”. Chỉ có Chung Minh biết ngoại tổ mẫu còn sống ba năm, lão nhân gia là thọ chung chính tẩm*, tuy là như thế, Chung Minh vẫn cảm thấy khổ sở, ngoại tổ mẫu luôn thương yêu nàng, thậm chí khi nàng cùng biểu ca mâu thuẫn, ngoại tổ mẫu cũng đứng về phía nàng, nghĩ đến ngoại tổ mẫu không còn sống bao lâu, cái mũi bắt đầu lên men chua xót, nguyên lai biết trước chuyện xảy ra, cũng không phải là việc tốt đẹp gì.
Tống Văn Thục biết Chung Minh là vì biểu ca mới muốn ở lại kinh thành, bất quá lời nữ nhi nói cũng không phải không có đạo lý, tuy rằng lão thái thái hiện tại thân mình coi như khoẻ mạnh, nhưng chuyện ai có thể nói trước, nàng cũng không muốn để lại áy náy, chẳng qua chuyện dời nhà ở kinh thành không phải là chuyện nàng có thể tính một mình, nói:”Ta trở về thương lượng với cha con trước đã”.
Chung Minh nói:”Cha luôn nghe ý nương, chỉ cần nương đồng ý, cha khẳng định đồng ý.”
Tống Văn Thục cười, nắm chóp mũi của nàng, cưng chiều nói: “Thật sự là kiếp trước mắc nợ con”.
Là nữ nhi kiếp trước nợ cha mẹ! Cho nên đời này nhất định thật hiếu thuận với cha mẹ. Chung Minh thề ở trong lòng.
*******************
“Tiểu thư, Chung cô nương kia thật sự là hơi quá đáng.” Thanh Nhi giúp Tô Tử Mặc thu thập giường, nhớ tới Chung Minh, vẫn như cũ bất mãn nói.
Tô Tử Mặc đang tháo trâm gài tóc, dừng lại động tác, quay đầu nói:”Thanh Nhi, ta còn chưa nói ngươi, ngươi đúng là ỷ đi theo ta lâu ngày, càng ngày càng làm càn, có thể nào nói chuyện cùng Chung cô nương như vậy.”
Thanh Nhi mím môi đi tới, ủy khuất nói:”Rõ ràng là nàng không đem tiểu thư để vào mắt.”
Tô Tử Mặc hỏi lại:”Vì sao nàng phải nhượng bộ ta?”
Thanh Nhi đáp không được, chỉ nói:”Bình thường mọi người đến trong nhà làm khách đều rất khách khí với tiểu thư.”
Tô Tử Mặc cười lắc đầu,”Người đến nhà, nếu không là đệ tử cha ta, thì cũng là những người cầu cha ta làm chuyện gì đó, bọn họ tự nhiên cũng nể mặt ta.”
Thanh Nhi cười nói:”Không đúng, còn có người thích tiểu thư.” Tiếp theo lại nói,”Ta thực không hiểu được, rõ ràng có rất nhiều công tử có điều kiện tốt có ý với tiểu thư, vì sao tiểu thư lại muốn gả cho Tống công tử kia chứ?”
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:”Đó là cha ta cùng Tống lão gia tử rất nhiều năm trước đã định ra hôn ước.”
Thanh Nhi nói:”Tống lão gia tử đều chết đã lâu, Tống công tử kia cho dù không có nhân phẩm thấp giống Chung cô nương nói, nhưng xác thực là không có bản lãnh gì, tiểu thư ngược lại là Hầu gia thiên kim, chẳng lẽ cứ gả đi như vậy?”
Tô Tử Mặc than nhẹ một hơi, ai mà không muốn gả cho một như ý lang quân tài mạo song toàn, chẳng qua nàng biết cha mình là người cực kỳ trọng lời hứa, Tống Tuấn Kiệt mặc dù không có bản lãnh, nhưng cũng không có lỗi gì, thật sự không có lý do để từ hôn.
Tô Tử Mặc không muốn nghĩ đến chuyện với Tống Tuấn Kiệt, nhìn vào gương đồng trang điểm, bất chợt nhớ tới gương mặt xinh đẹp kia, nguyên bản cuộc sống của nàng thực an tĩnh, giống như đột nhiên có một người lỗ mãng xông tới, nhất thời trở nên thú vị hơn lên, nghĩ đến chuyện cùng Chung Minh đi nghe lén, liền thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới người luôn luôn theo khuôn phép như nàng vậy mà lại làm ra chuyện người khác không ngờ tới như thế, không khỏi mỉm cười. Nàng có thể xác định trước đó nàng chưa bao giờ gặp qua Chung Minh, lại không biết vì sao Chung Minh lại cho nàng một loại cảm giác như người quen cũ, mặc kệ Chung Minh bởi vì nguyên nhân gì mới khuyên nàng đừng gả cho Tống Tuấn Kiệt, tóm lại không phải hại nàng, coi như là một phen hảo ý đi, nàng là người có ân tất báo, liền muốn đưa tặng gì đó cho Chung Minh để tỏ lòng biết ơn, xem Chung Minh ra tay hào phóng, hiển nhiên gia cảnh không tệ, tùy tiện mua món đồ nhỏ, phỏng chừng lại chướng mắt, cũng không thể hiện được thành ý, nghĩ nghĩ, mới kêu Thanh Nhi lấy bộ kim chỉ mang đến.