Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 7: Vô sự hiến ân cần

Thời hưng thịnh của Tống gia là khi Tống lão gia còn trên đời, đông vui như trẩy hội, bọn người nịnh bợ Tống gia nối liền không dứt, lão gia tử vừa đi, chưa vài năm Tống Chuyên Nghiệp cũng bệnh chết theo, quan lương bị chặt đứt, tình trạng trong nhà xuống dốc không phanh, may mà còn có vài mẫu ruộng tốt cùng mấy cửa tiệm chứ không thì chẳng có gì để thu vào, bất quá làm sao so được với trước kia, từ việc đầu lĩnh là Tống lão phu nhân nhịn ăn nhịn mặc, hạ nhân cũng giảm hết một nửa, đừng nói là so với người giàu trong kinh thành này, cho dù so với Chung gia cũng là không bằng, Tống Văn Thục xem ở trong mắt chỉ cảm thấy lòng chua xót, rốt cuộc vụиɠ ŧяộʍ đưa chút bạc cho lão phu nhân, rảnh rỗi liền bồi bên cạnh lão phu nhân nói việc nhà, bù lại nhiều năm chưa tẫn hiếu.

Mã Nguyệt Nga thứ nhất là vì việc năm đó, thứ hai vì bị mẹ con Tống Văn Thục chèn ép, đã nhiều ngày còn chưa ra khỏi cửa phòng, đồ ăn đều sai hạ nhân đưa đến trong phòng.

Tống Tuấn Kiệt là kẻ không có việc gì, bình thường toàn cùng đủ hạng người trong xã hội đi ra ngoài chơi bời, hiện tại cả nhà cô cô đến đây, đột nhiên thu lại tính tình, an phận thủ thường ở trong nhà, tìm cách mang lại niềm vui cho biểu muội bộ dáng như thiên tiên của hắn, đổi lại là kiếp trước, Chung Minh tất nhiên cao hứng, ước gì mỗi ngày biểu ca đều vây quanh nàng, hiện giờ chỉ cảm thấy phiền phức.

Vừa dùng xong bữa trưa, Tống Tuấn Kiệt lại tới nữa, trên tay bưng dưa hấu ướp lạnh, nói làm cho Chung Minh ăn tráng miệng, Chung Minh không cảm kích nhưng vẫn nói tiếng cảm ơn. Tống Tuấn Kiệt mượn cơ hội ngồi xuống, tìm chuyện nói cùng nàng, Chung Minh miễn cưỡng tiếng có tiếng không đáp lời, trong lòng thầm nghĩ, kiếp trước nàng luôn theo đuổi sau lưng biểu ca, hiện tại ngược hoàn toàn, nam nhân này quả nhiên là thứ hèn mọn đáng khinh, ngươi theo đuổi hắn, hắn không cảm kích, ngươi không để ý tới hắn, hắn lại dán dính ngươi.

“Biểu muội ngày thường thích cái gì?” Tống Tuấn Kiệt hỏi.

Chung Minh nghiêng người, sai Tri Họa lấy miếng dưa hấu đưa cho nàng, trời nóng như vậy không tất yếu để mình chịu thiệt, cắn một miếng nhỏ rồi mới nói: “Đơn giản chính là đi dạo phố, mua chút y phục trang sức”. Những lời này là sự thật, nàng không biết cầm kỳ thư hoạ gì cả, công việc nhà nàng cũng không hiểu, ngày thường cũng chỉ mua chút y phục trang sức, không giống mấy đại cô nương tiểu thư nhà người ta.

Ánh mắt Tống Tuấn Kiệt sáng lên, cuối cùng cũng hỏi ra điểm yêu thích của mỹ nhân, lập tức đề nghị:”Biểu muội đến kinh thành cũng đã mấy ngày, ta xem muội ăn mặc, y phục vẫn là theo trong nhà mang đến, không bằng ta cùng biểu muội đi ra ngoài đi dạo, làm thêm chút sự việc như thế nào?” Trong lời nói còn mang theo cảm giác đắc ý, dù sao hắn cũng là cậu ấm kinh thành.

Người ta nói vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, Chung Minh vốn muốn cự tuyệt, lại nhớ đến kiếp trước biểu ca ăn của nàng, dùng của nàng, cuối cùng còn đem bán nàng, kiếp này nhất định phải lấy lại của hắn, từng giọt từng giọt lấy trở về cũng không đủ, hơn nữa hiện giờ Tống gia vẫn là có chút của cải, nên nàng nhân tiện nói: “Cũng tốt, dù sao cũng là nhàn rỗi”. Cố ý lớn tiếng nói với Tri Hoạ, “Đi qua chỗ lão gia lấy chút bạc, ta muốn cùng biểu ca xuất môn mua ít đồ”.

Tống Tuấn Kiệt vội nói:”Biểu muội ở nhà của ta làm khách, có thể nào để cho biểu muội tiêu pha, muội chờ ta một chút, ta đi phòng thu chi lấy chút bạc.”

Chung Minh nháy mắt ra hiệu cho Tri Họa.

Tri Họa là nô tì tri kỷ, lập tức hiểu được dụng ý của nàng, đi ra theo Tống Tuấn Kiệt, “Thiện ý” nhắc nhở hắn,”Biểu thiếu gia, tiểu thư nhà nô tì ngày thường xài bạc, tiêu tiền như nước, chỉ sợ……”.

Tống Tuấn Kiệt lập tức hiểu ý gật đầu:”Hiểu được.” Đến phòng thu chi lấy trước một trăm lượng, ngẫm lại cầm thêm một trăm lượng, hai trăm lượng bạc không phải số lượng nhỏ, quản phòng thu chi Tài thúc hỏi hắn lấy để làm gì, thuận tiện báo cáo cuối tháng cho lão phu nhân, khó có khi biểu muội đáp ứng cùng hắn ra ngoài, làm sao Tống Tuấn Kiệt đổ lên đầu biểu muội được, liền nói chính hắn muốn dùng.

Chung Minh đã chờ ở cửa, Tri Họa bung dù cho nàng, Tống Tuấn Kiệt xa xa nhìn qua, biểu muội đẹp như tranh vẽ, hắn trăm phương nghìn kế dụ dỗ Chung Minh đi ra ngoài, kỳ thật cũng là có tư tâm, ngày thường đám bạn uống rượu mua vui chung với hắn luôn chê cười hắn không có nữ nhân bên người, làm cho hắn thật mất mặt. Tống Tuấn Kiệt hắn dựa vào gương mặt này, cho dù không có bạc, cũng có một đống nữ nhân xáp lại, chẳng qua ngại hôn sự hắn cùng Tô Tử Mặc, không dám làm xằng làm bậy, nếu bị Tô Hầu gia biết, không thể nghi ngờ là hôn sự sẽ bị huỷ bỏ. Hiện giờ thì tốt rồi, hắn mang Chung Minh theo, Chung Minh là biểu muội hắn, người bên ngoài cũng không thể nói được cái gì, dáng vẻ Chung Minh lại khuynh quốc khuynh thành, làm cho hắn nở mày nở mặt, mấy tên kia nhất định hâm mộ đỏ cả mắt.

Tri Họa đã cảnh tỉnh trước cho Tống Tuấn Kiệt, tiểu thư nhà nàng tiêu tiền như nước, hắn cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy mua y phục thôi thì có thể tốn bao nhiêu bạc, huống chi hắn còn cố ý mang nhiều ngân lượng một chút khi xuất môn, đáng tiếc hắn vẫn là coi thường Chung Minh rồi.

“Cái này, cái này, còn có cái này”, Chung Minh lấy ra một đống y phục, “Tốt lắm, đóng gói hết thảy mấy cái này”.

“Này, này, còn có này”, Chung Minh lấy ra mấy thứ không chớp mắt ở một cửa tiệm vật phẩm trang sức, “Lấy đi, đều do hắn chi trả”.

May mà Tống Tuấn Kiệt dẫn Chung Minh đi không phải cửa tiệm quý nhất kinh thành, nếu không đừng nói hai trăm lượng, chính là hai ngàn lượng cũng không đủ cho Chung Minh tiêu xài, mắt thấy bạc trong hầu bao càng ngày càng ít, mặt Tống Tuấn Kiệt có chút không nhịn được.

Chung Minh tất nhiên xem ở trong mắt, trong lòng cười lạnh, bất quá mới xài từng ấy bạc của ngươi mà ngươi đã có bộ dáng như thế, phải biết rằng kiếp trước chỉ cần hắn mở miệng, ít thì mấy trăm nhiều thì cũng mấy ngàn lượng bạc, mặt mày nàng cũng không nhăn chút nào đã cho hắn mượn.

Mắt thấy mặt trời sắp lặn, Chung Minh hưng trí cũng hết, liền không tính tiếp tục khó xử hắn, quyết định hồi phủ.

Tống Tuấn Kiệt thở phào một hơi, nếu Chung Minh mua tiếp nữa, chỉ sợ phải sai người về phủ lấy bạc, hắn trong lòng sớm có kế hoạch, ân cần nói:”Ta cùng với vài bằng hữu đã hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, chỗ đó cách nơi này không xa, muội hồi phủ cũng không có chuyện gì làm, không bằng đi chung đi”.

Chung Minh mí mắt cũng chưa nâng, thản nhiên nói:”Ta mệt mỏi.”.

Tống Tuấn Kiệt vội nói:”Vậy càng phải tới đó trước nghỉ chân một chút, nghỉ khoẻ rồi thì trở về cũng không muộn”.

Chung Minh thấy hắn thân thiện như thế, đoán là không có chuyện gì tốt, làm sao cho hắn toại nguyện, nói: “Mẹ ta nói, một cô nương buổi tối tốt hơn vẫn không nên xuất môn, miễn cho gặp kẻ xấu phải chịu thiệt”.

Tống Tuấn Kiệt lập tức vỗ ngực nói:”Có biểu ca ở đây.”

Ta đang nói chính là ngươi! Chung Minh rốt cuộc không thèm cho hắn mặt mũi, nghênh ngang mà đi.

Tống Tuấn Kiệt đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Chung Minh đi xa, oán hận nói:”Trước cho ngươi đắc ý, sớm muộn gì có một ngày ta cũng bắt ngươi vào tay ta.”

Chung Minh vừa trở lại Tống phủ, Tri Thư liền giao cho nàng một phong thư, nói là Tô Hầu gia quý phủ đưa tới, Chung Minh có chút buồn bực,”Xác định không phải đưa biểu ca mà là cho ta ?”

Tri Thư gật gật đầu.

Chung Minh tiếp nhận, trên phong thư quả nhiên viết thân gửi Chung cô nương, là bút tích Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc hẹn nàng buổi tối gặp mặt, xem ra Tô Tử Mặc nghe lời nàng khuyên, muốn hỏi thăm chuyện biểu ca.

Giúp người giúp cho trót, đưa phật đưa đến tây phương, Chung Minh thay đổi y phục xuất môn, vừa lúc gặp Tống Văn Thục, Tống Văn Thục hỏi nàng muộn như vậy còn đi đâu.

Chung Minh trả lời:”Gặp một bằng hữu.”

Bọn họ đến kinh thành mới bất quá mấy ngày, nhanh vậy liền kết giao bằng hữu sao ? Tống Văn Thục còn muốn hỏi tiếp, đã không thấy bóng dáng Chung Minh đâu, vội vàng phân phó Tri Thư, Tri Hoạ đuổi theo, làm cho các nàng trăm ngàn chú ý an toàn.

Đến địa điểm ước định, Tô Tử Mặc đã tới rồi, bên người cũng chỉ dẫn theo một nha đầu.

Chung Minh đi qua ngồi, Tô Tử Mặc kêu Thanh Nhi rót một chén trà cho nàng, Chung Minh nói:”Ngươi không phải không tin lời ta nói sao, vì sao còn muốn hẹn ta gặp mặt?”

Tô Tử Mặc nói:”Ta nếu hẹn ngươi, nhất định là tin lời ngươi nói, chẳng qua nói miệng không bằng chứng, ta muốn tận mắt thấy mới tin hoàn toàn được”.

Chung Minh nói:”Chứng cớ ta không có, bất quá coi như vận khí ngươi tốt, biểu ca ta đêm nay hẹn đám hồ bằng cẩu hữu* của hắn ăn cơm, nói không chừng có thể tìm được dấu vết gì đó”.

Tô Tử Mặc Nhíu mày,”Ý của ngươi là, chúng ta đi nghe lén?” Nàng lớn như vậy, còn chưa từng làm chuyện gì không quang minh chính đại.

Chung Minh nhìn vẻ mặt nàng mang đầy khó xử, nhất định là khinh thường loại chuyện này, nên cười lạnh: “Ngươi cũng có thể trực tiếp hỏi biểu ca ta”.

Tô Tử Mặc nghe ra ý tứ trào phúng của nàng, nếu nàng quyết định tự mình điều tra rõ chân tướng, thì đã chuẩn bị tốt tâm lý, đứng dậy nói: “Phiền toái Chung cô nương dẫn đường.”

Trên đường, Tô Tử Mặc đột nhiên nói:”Chung cô nương tâm địa không xấu, chính là tính tình kém một chút.”

Chung Minh nghe được suýt cái lảo đảo.