Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 14: Rèn luyện thời mạt thế

Đường Thiên Dật dùng đôi mắt thâm thúy nhìn Lâm Hiểu, bên miệng lộ ra vẻ mỉm cười, "Vậy hãy để cô ấy ở lại một đêm." Hắn biết rõ Lâm Hiểu làm ra hành động này chỉ là vì để cho hắn không bị thương tâm, mà tại thời khắc này, phòng tuyến trong lòng hắn nhìn tưởng chắc chắn, đã bị Lâm Hiểu gõ ra một kẽ hở nho nhỏ.

Tầm mắt của mọi người lúc này mới tập trung đến trên người Đường Thiên Dật, kỳ thật bọn Hứa Nhan vừa tiến đến liền phát hiện Đường Thiên Dật, dù sao khí chất Đường Thiên Dật rõ rệt như vậy, tất cả người nhìn đến hắn đầu tiên liền không thể dời khai ánh mắt, nhưng nhìn đến lần thứ hai lại có cảm giác ông trời quả nhiên công bằng, bề ngoài xuất sắc như vậy lại chỉ có thể ngồi xe lăn, khó tránh khỏi sẽ có cảm giác tiếc hận, tiếp theo sẽ bị khí chất lạnh lùng của hắn làm cho đông lạnh, chỉ có thể dời ánh mắt đi.

Lâm Hiểu nói, đem ánh mắt của mọi người tập trung đến trên người hắn, mà hắn nhìn Lâm Hiểu với ánh mắt ôn nhu như vậy, khóe miệng khẽ vui vẻ, lại khiến cho trời đông giá rét chung quanh hắn biến thành nắng ấm.

Lúc tất cả chú ý của mọi người đều ở trên người Đường Thiên Dật, Chu Linh yên lặng cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, thần sắc không rõ ràng.

Bởi vì cuộc đối thoại không vui, mọi người cũng không có tâm tình tán gẫu. Trước mắt còn có thể sử dụng điện, mọi người tụ tập ở phòng khách xem tin tức, nhưng vòng tới vòng lui, chỉ trừ đài trung ương còn đưa tin tức bên ngoài lập đi lập lại, những đài khác đã không còn vận hành.

Đột nhiên, Lâm Hiểu nhận được điện thoại của cha Lâm. Bên kia tình huống vô cùng ầm ỹ, "Hiểu Hiểu, bên chúng ta chính phủ đã bắt đầu phái quân đội đi tìm cứu người, ba dự định cùng đi theo. Con bên đó cũng phải hết sức chú ý..."

"A lô? A lô, ba, ba, ba còn có ở đây không?" Cha Lâm vừa nói được vài câu, tín hiệu đã mất, tới khi Lâm Hiểu gọi trở lại, di động đã không còn chút tín hiệu nào.

"Như thế nào ?" Đường Thiên Dật lo lắng nhìn Lâm Hiểu.

"Bên chúng ta không có tín hiệu. Di động của chúng ta về sau cũng không dùng được nữa!" Di động đã không còn cách nào dùng tiếp, có thể kiên trì đến mạt thế bộc phát ngày thứ hai đã là quá tốt.

Đường Thiên Dật an ủi, "Yên tâm, cô chú nhất định không có việc gì."

Hứa Nhan nghe được động tĩnh bên này, cũng đã đi tới, "Di động đã không có tín hiệu ?"

"Đúng."

Hứa Nhan cắn cắn môi, thử dùng điện thoại di động của mình gọi, kết quả cũng là không có bất kỳ tín hiệu nào, sắc mặt cô cũng thay đổi không được khá, Lâm Hiểu biết rõ cô là đang lo lắng cho cha mẹ mình. Bất quá trong nguyên tác nhắc tới Hứa Nhan về đến nhà thì phát hiện cha mẹ cũng đã biến thành thây ma, là nhóm đầu tiên bị nhiễm.

Lâm Hiểu an ủi Hứa Nhan vài câu, Hứa Nhan miễn cưỡng cười cười, sau đó đi thông báo mọi người sự phát hiện này.

"Dật ca ca, em đợi tí nữa nghĩ muốn đi ra ngoài săn gϊếŧ thây ma."

"Em nghĩ rèn luyện chính mình?"

"Đúng rồi, em cảm thấy được trước khi chính phủ có hành động, nhất định phải tay làm hàm nhai mới được." Cô nói không đúng lắm, thành phố S bởi vì là thành thị đông người nhất nước Z, lại không có quân khu, cho nên trở thành thành phố gặp tai họa nghiêm trọng nhất nước Z.

Lúc ban đầu thật ra có quân đội vào, nhưng do đi theo quân đội quá nhiều người, hấp dẫn thây ma vây công, kết quả cuối cùng chính là cơ hồ toàn quân bị diệt, chỉ có rất ít người sống được. Nữ chủ chính là trong số ít người này, lại nữa, trong lúc thây ma vây công, cô cứu được nam chính thứ hai – Thiệu Nhạc Kỳ, quân sự kỳ tài kiệt xuất nhất Thiệu gia, cũng là người đàn ông phân lượng nặng nhất trong đám nam chủ.

Cha Lâm, mẹ Lâm ở thành phố H cùng thành phố N là thành phố hạng nhì trong nước, sẽ không có nhiều thây ma như vậy, cách quân khu cũng không xa, cho nên Lâm Hiểu đề nghị bọn họ đi theo quân đội. Dù sao hai thành phố cách nhau không xa, cùng thuộc một quân khu quản hạt, nước không chừng có thể gặp nhau tại căn cứ, cũng có thể chiếu cố hai bên lẫn nhau.

Lâm Hiểu biết rõ thành phố S kết quả sẽ thất thủ, tự nhiên sẽ không đi theo quân đội, hơn nữa ngày đông giá rét đại khái còn khoảng mười ngày, đến lúc đó xăng trong xe cũng không còn. Nguyên lai nữ chủ chính là bị vây ở thành phố S, cho đến mùa hè năm sau mới đi ra khỏi thành phố, tìm được căn cứ.

Chỗ biệt thự Lâm gia hoang vắng hết sức thích hợp làm cứ điểm tạm thời, cô nhất định phải thừa dịp những ngày này đem thây ma quanh khu biệt thự thanh lý, hơn nữa chỉ dựa vào chính mình, Ngô Đại Minh cùng Đường Thiên Dật muốn sinh tồn qua mùa đông này hết sức khó khăn, cô tất phải tìm được đồng đội thích hợp, tạo thành một đội ngũ đồng tâm hiệp lực.

"À, hơn nữa hôm nay anh phát hiện nhiệt độ hạ xuống ít nhất 10 độ, bên ngoài đại khái mười mấy độ, nếu như nhiệt độ tiếp tục hạ xuống, chúng ta sinh tồn lại ngày càng khó khăn, đáng tiếc anh không giúp em được."

"Dật ca ca, không cần giận nha, anh là do trời cao thật vất vả chế tạo ra phú soái như vậy, tục ngữ nói trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho anh như vậy, chắc chắn phải khổ tâm lao lực rồi."

"Em tiểu nha đầu này, giả bộ ngớ ngẩn!"

Lâm cười hì hì, sau đó liền đi tìm Hứa Nhan, nếu chính mình muốn thanh lý thây ma, sao không yêu cầu bọn Hứa Nhan chủ động hỗ trợ, lấy biểu hiện nhất quán của Hứa Nhan, cô nhất định đi cùng mình. Bọn họ có phải thật lòng hay không, chỉ cần hoàn thành mục tiêu của mình, Lâm Hiểu cũng không thèm để ý.

Cô hướng Hứa Nhan nói rõ ràng chính mình muốn đi gϊếŧ thây ma, Hứa Nhan trịnh trọng nói, "Có cần chúng tôi hỗ trợ không?" Ra ngoài thanh lý thây ma? Chúng ta ngày mai sẽ phải đi, dọc đường đi khẳng định nguy hiểm tầng tần, sao không thừa dịp hiện tại bổ sung một chút thức ăn, thuận tiện xem một chút có thể phóng ít đồ vào không gian của mình hay không.

Lâm Hiểu nghe được Hứa Nhan như vậy, làm bộ khách khí nói, "Có thể là các bạn mới được nghỉ ngơi một chút, như vậy sẽ phiền toái mọi người."

Hứa Nhan dịu dàng cười một tiếng, "Sẽ không, chúng tôi đã nghỉ ngơi tốt."

Thời khắc này, bộ dáng Hứa Nhan ôn nhu, thiện lương, kiên định thật là làm Lâm Hiểu kinh diễm một phen, không hổ là nữ chủ dưới ngòi bút của tác giả, chỉ bằng dáng tươi cười như thế này là đã có bản lãnh đánh gục đàn ông

"Cảm ơn."

"Là chúng tôi nên cảm ơn bạn chiêu đãi."

"Lâm Hiểu cô thật quá khách khí." Tiêu Phong thản nhiên nói.

Không biết có phải hay không do lời nói vừa rồi của Chu Linh, mặc dù Lâm Hiểu đã giải thích qua, Tiêu Phong vẫn bảo trì khoảng cách với Lâm Hiểu, bất quá Lâm Hiểu cũng không thèm để ý.

Vì vậy đối với lời nói của Tiêu Phong, Lâm Hiểu chỉ là lễ phép trả lời, "Không có gì."

Hứa Nhan hướng những người khác nói lên đề nghị, Phương Lương đẩy mắt kính, chưa nói đi hay không, chờ xem tình huống quyết định. Chu Linh cùng Tiền San San hạ đầu, Hứa Nhan nhìn về phía Vạn Thanh, ánh mắt quyến rũ mê người, Vạn Thanh căn bản không chống cự được, "Tôi và các bạn cùng đi!"

Lâm Hiểu bày tỏ cảm tạ với Vạn Thanh, đồng thời cô nháy mắt với dtn, để hắn cẩn thận chú ý những người ở lại này.

Đường Thiên Dật biết rõ cô băn khoăn cái gì, mặt không biến sắc gật gật đầu.

Bên ngoài có vài tên tang thi đang cào cửa, Lâm Hiểu cùng Hứa Nhan liếc nhìn nhau, Hứa Nhan nghiêm túc nói, "Bên ngoài tổng cộng có 6 tên tang thi, đợi tí nữa tôi chịu trách nhiệm mở cửa chính, Lâm Hiểu cùng những người còn lại chịu trách nhiệm giải quyết thây ma, mọi người nhất định không cần sợ."

Đối với việc Hứa Nhan tự tiện chủ trương, Lâm Hiểu cũng không phản bác, hoặc là, nói phản bác cũng vô dụng, bọn họ tổng cộng bốn người, trong đó 3 người là nhóm Hứa Nhan, mở cửa là nhiệm vụ thoải mái nhất, an toàn nhất cho Hứa Nhan.

Hứa Nhan không biết rõ Lâm Hiểu thực lực như thế nào, liền đem nguy hiểm đến cho cô, xem ra cô ta cũng không thiện lương như trong sách nói đến, chỉ là chính mình không chọc tới cô ta coi như không đem sinh mạng mình đẩy vào miệng thây ma.

May mắn chính mình có một chút năng lực tự vệ, nếu không thu thập thây ma sẽ rất nguy hiểm, cũng may mắn chính mình không để quá nhiều thứ này nọ, nếu bị bọn Hứa Nhan phát hiện mình có nhiều thức ăn như vậy, Lâm Hiểu run rẩy, không dám, cũng không có thời gian suy nghĩ.

Hứa Nhan kéo ra cửa chính, Lâm Hiểu cùng Tiêu Phong, Vạn Thanh cùng nhau tấn công tới hướng đầu thây ma.