Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên s1apihd.com của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lâm Diệp Nhi căng da đầu nói: "Có lẽ đây là trùng hợp."
"Không, cảm giác của ta nói cho biết, cái này không phải trùng hợp."
Vì cảm giác Vương Uyển Nhi rất đặc biết, giống như rađa rà quét, cả biến hóa rất nhỏ cũng chú ý được, thậm chí liên tưởng đến trên người nàng, đổi thành những người khác mà nói, phỏng chừng cũng sẽ không chú ý tới trên người một nông nữ bình thường đến không thể bình thường hơn.
Xem bộ dáng của nàng ấy, đây là đã có quyết định, nhất định phải để nàng ra tay. Chính là, nàng chỉ là một cái tiểu dân chúng bình thường mà thôi, thật sự sẽ không bắt quỷ a!
Lâm Diệp Nhi tỏ vẻ chính mình thật sự rất khó xử.
"Nhưng là ta sẽ không chữa bệnh, cũng sẽ không bắt quỷ."
Vương Uyển Nhi gắt gao bắt lấy tay nàng, giống như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng, "Ngươi ở lại bồi ta đi."
Ặc, ánh mắt, biểu tình kia của nàng ấy, rõ ràng là đã đem nàng (Lâm Diệp Nhi) trở thành bùa hộ mệnh.
"Ngươi ở chỗ này, trận gió kia vừa thổi qua, thân thể của ta không đau."
Quả nhiên, là trở thành bùa hộ mệnh.
Nếu là thật sự xem nàng là bùa hộ mệnh, nhưng Tiểu Đoàn Đoàn cùng Lâm Võ trong nhà làm sao bây giờ. Không được, không thể ở lại. Nếu muốn thuyết phục Vương Uyển Nhi hiển nhiên không có khả năng, nàng hiện tại rõ ràng là đem mình trở thành hi vọng cuối cùng.
Nàng sao có thể buông hi vọng cuối cùng đây.
Ai, chỉ có thể thử một lần.
Lâm Diệp Nhi rất uyển chuyển nói: "Ta từ một vị đạo nhân học được loại phù, có lẽ dùng được. Ngươi muốn hay không thử một lần?"
Vương Uyển Nhi vừa nghe, đôi mắt đều sáng, liên tục gật đầu.
Vương Uyển Nhi động tác thực mau, lập tức lệnh nha hoàn chuẩn bị đầy đủ cho nàng giấy vàng, chu sa, nước nôi gì đó đầy đủ hết.
"Lúc ta làm phù, không thể để người quấy rầy."
Vương Uyển Nhi nói thêm hai lời, rồi nhanh chóng lệnh nha hoàn nâng mình ra ngoài, còn để lại gian phòng cho một mình nàng.
Kỳ thật, nàng chuẩn bị nói, tìm gian phòng trống là được, không nghĩ tới nàng động tác quá nhanh, trực tiếp để bản thân ra cửa, để lại không chút suy nghĩ gian phòng của mình cho người khác.
Lâm Diệp Nhi nhìn giấy vàng cùng chu sa trước mặt, đầu lại đau một trận. Nàng căn bản sẽ không vẽ bùa, nếu là trực tiếp đem nước suối trong không gian cho bọn họ uống, quá mức chói mắt, chỉ có thể dùng phù tới để làm lá chắn.
Chính là, làm sao để vẽ bùa?!!
Lâm Diệp Nhi lại nghĩ tới một cái vấn đề khác, phù này còn phải khác với những người khác, không sẽ bị lộ mất.
Đột nhiên, trong đầu Lâm Diệp Nhi lóe lên một chủ ý.
Nhớ rõ trước kia đi du lịch ở phía Bắc, nhìn đến những hoa văn kia, cũng có vẻ giống phù văn. Vừa lúc, khi đó hứng khởi học mấy chữ. Hắc hắc, hiện tại xem như có tác dụng.
Khi đó nàng học hoa văn kia phỏng chừng cả nằm mơ cũng không nghĩ tới, học những thứ tưởng như vô tác dụng lại có thể dùng được trong khoảnh khắc này.
Chu sa trộn với nước linh tuyền, vẽ lên bùa, một hơi vẽ mười mấy tấm mới dừng lại.
Mười lăm phút sau, Lâm Diệp Nhi bưng một chén nước bùa đi ra khỏi phòng, Vương Uyển Nhi kinh hỉ tiến lên, "Ngươi đem chén nước bùa uống xong, có lẽ có thể trị chữa khỏi bệnh của ngươi."
Vương Uyển Nhi nhìn thoáng qua, chỉ thấy một chén nước có một lá bùa, thực bình thường.
Một bên nha hoàn thấy vậy, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, thấy tiểu thư thật sự muốn uống, trong đó một nha hoàn bên cạnh vội vàng nói: "Tiểu thư, người này nhìn chính là kẻ nông phu sơn dã, sao có thể làm được chuyện này. Người ngàn vạn đừng bị nàng hoa ngôn xảo ngữ làm cho mê hoặc."
"Tiểu thư, nước bùa này vẫn là đừng uống." Một nha hoàn khác phụ họa nói.
Nàng nói cũng có lý, nàng nhìn kiểu gì cũng không giống người có thể đuổi ma bắt quỷ, nhưng ánh mắt Vương Uyển Nhi cho rằng nàng là người khác biệt, tức là nàng là người khác biệt.
Giờ đã đến đường cùng nên trong chén nước này cái gì cũng phải thử khi tuyệt vọng.