Bà Xã Đại Nhân, Tôi Yêu Em!!!!

Chương 20: Cuộc điện thoại từ ba

Đang ăn thì điện thoại cô bỗng rung lên, Nhã Thanh liền bỏ đôi đũa trong tay mình xuống và cầm chiếc điện thoại của mình lên xem thì thấy đó là ba cô gọi, Nhã Thanh liền bắt máy:

" Alo ba, ba gọi con có chuyện gì không ba?"

" Không có chuyện thì ba không thể gọi cho con à?" giọng của một người đàn ông bên đầu dây bên kia lên tiếng. Ông ấy chính là Lưu Quốc Huy - người ba yêu dấu của cô. Trước kia, ông ấy rất yêu thương cô nhưng từ khi ông lấy Võ Yến Anh - mẹ của Trần Anh Thư thì tình cảm cha con không con thắm thiết như trước nữa, Võ Yến Anh đã thủ thỉ to nhỏ khiến ông cũng phần nào thờ ơ với cô hơn. Nhã Thanh cũng có nhận ra điều đó nhưng cô không muốn ba buồn nên cũng không nói ra.

" Ý...ý con không phải như vậy nhưng bình thường ba cũng rất ít khi gọi cho con mà ba gọi thì cũng ít khi gọi cho con mà ba gọi thì cũng phải có gì quan trọng lắm nên con hơi thắc mắc vậy thôi"

" Đúng là dạo gần đây ba có hơi thờ ơ với con, ba xin lỗi nhé, dạo này con sao rồi, sống ổn không?"

" Con sống tốt lắm ạ, ba đừng lo, mà ba nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé, con nghe giọng của ba không khỏe như lúc trước nữa rồi. Đặc biệt ba có bệnh tim thì dừng làm gì quá sức hay kích động quá mức, ảnh hưởng đến sức khỏe ba đấy"

" Ba biết rồi, con cũng nhớ chăm sóc bản thân đấy nhé, đừng để bệnh lặt vặt"

" Vâng ạ"

" À mà..." hình như ông đang muốn nói gì đó nhưng do ngại hay không biết bắt đầu từ đầu nên ông hơi ấp úng

" Sao ạ? Ba có chuyện gì sao ba" thấy vậy, Nhã Thanh thắc mắc hỏi

" Thứ bảy này, con có rảnh không?"

" Thứ bảy này con rảnh, có chuyện gì sao ba"

" Thứ bảy này là sinh nhật của mẹ con, con về nhà được không?" giọng ông nghe có vẻ như đang cầu xin cô vì ông biết rõ là cô không ưa gì Võ Yến Nhi

" Bà ta không phải mẹ con" nghe Lưu Quốc Huy nhắc đến Võ Yến Nhi, Nhã Thanh liền dập tắt nụ cười trên môi mình. Thay vào đó là một ánh mắt oán hận. Mẹ sao? Bà ta có tư cách làm mẹ cô sao? Mẹ cô vì sinh cô nên đã qua đời rồi và trên đời này cô chỉ có một người mẹ là Quách Yên Nhiên, không ai khác có thể thay thế vị trí đó cả. Còn Võ Yến Nhi, bà ta đã làm mọi cách để có thể đuổi cô đi mà cô còn có thể coi là mẹ sao?

" Nhã Thanh, ba biết là con rất ghét Yến Nhi nhưng trên danh nghĩa, bà ấy là mẹ con, ba nghĩ con nên tôn trọng bà ấy một chút"

" Tôn trọng sao? Ba xem bà ta đã làm gì con mà bây giờ ba quay lại nói con phải tôn trọng bà ta? Bà ta không có tư cách làm mẹ con và bà cũng đừng nhắc bà ta trước mặt con"

" Nhã Thanh, coi như ba xin con, thứ bảy này về nhà ăn một bữa tiệc sinh nhật để mẹ con vui được không?"

" Con nhắc lại một lần nữa, BÀ TA KHÔNG PHẢI MẸ CON, CON KHÔNG CÓ MỘT NGƯỜI MẸ NHƯ VẬY"

" Được được, không phải mẹ cũng được nhưng con có thể về thăm ba và sẵn ăn một bữa tiệc sinh nhật của bà ấy được không?"

Ngồi trầm tư một lát, Nhã Thanh trả lời:

" Vâng, thứ bảy này con sẽ về" Nhã Thanh thấy ba mình nói cũng đúng, lâu rồi cô chưa về thăm ba vì công việc quá bận bịu, bây giờ sẵn dịp này cô về thăm ba mình và ăn buổi tiệc sinh nhật của Võ Yến Nhi theo ý ba vì Nhã Thanh không muốn ba cô phải phiền lòng vì bất cứ chuyện gì cả.

" Được, vậy thì hay quá, ba sẽ bảo đầu bếp làm những món con thích, ba sẽ đợi con ở nhà nhé"

" Vâng ạ, hẹn gặp lại ba vào thứ bảy, yêu ba"

" Yêu con gái"

Rồi hai người cúp máy. Nhã Thanh đặt điện thoại xuống bàn, thở một hơi dài rồi cầm đũa lên định ăn thì Trần Phong hỏi:

" Ba em sao?"

" Ừm"

" Ba em nói gì?"

" Ba tôi nói thứ bảy này về ăn sinh nhật của Võ Yến Nhi, sẵn thăm ba tôi luôn vì lâu rồi tôi cũng chưa đi về thăm ông ấy"

" Võ Yến Nhi là ai?"

" Vợ ba tôi"

" Tức là mẹ em?"

" Bà ta không phải mẹ tôi, mẹ tôi đã mất rồi và trên đời này chỉ có bà ấy mới là mẹ của tôi, không ai có thể thay thế vị trí đó"

" Vì sao em lại ghét bà ấy như vậy?"

" Anh hỏi nhiều quá đó, chuyện nhà tôi đâu liên quan gì đến anh, tôi đang bực, đừng để tôi bực thêm, ăn đi" Nhã Thanh cầm đũa chống xuống bàn để so cho hai chiếc bằng nhau và cầm lên gắp đồ ăn bỏ vào miệng mà trong lòng không vui tí nào

" Được được, nghe em hết" Trần Phong cúi gằm mặt xuống ăn, lâu lâu liếc lên nhìn Nhã Thanh một cái vì sợ cô lại quát anh nữa