Bà Xã Đại Nhân, Tôi Yêu Em!!!!

Chương 4: Tìm cớ xin lỗi

Ở nhà, cô cứ loay hoay miết trong phòng mà không biết tìm việc gì để làm, bỗng điện thoại cô reo lên, là Anh Thư gọi. Cô thật sự không muốn bắt điện thoại của cô ta vì Nhã Thanh biết cô chị yêu quý của cô gọi thì không có gì tốt lành nhưng cô cũng muốn biết cô ta định giở trò gì nên quyết định bắt máy:

" Alo, chỉ gọi tôi có chuyện gì?"

" Cô em gái yêu quý của chị, bây giờ em rảnh không? Tụi mình ra quán cà phê, chị có chuyện cần nói với em" Anh Thư nhẹ nhàng nói với cô vì cô ta nghĩ Nhã Thanh đã vớ được miếng mồi ngon là Hách Trần Phong. Sáng nay cô ta đã vô tình thấy được anh đón cô lên xe nên cô ta tưởng cô đã hạ ngục Hách Trần Phong nên định tìm cô để làm lành rồi sau đó tha hồ mà đào mỏ.

" Tôi với chị không có chuyện gì để nói hết, tôi cúp đây" Nhã Thanh lạnh lùng nói và định cúp máy thì cô ta níu lại và nài nỉ:

" Khoan em gái, lâu rồi chúng mình chưa đi uống cà phê chung với nhau, bây giờ sẵn hai đứa rảnh, tụi mình đi để ôn lại kỷ niệm đi"

" Giữa tôi và chị không có kỷ niệm gì đẹp đẽ để mà ôn lại cả, tóm lại tôi không đi, tạm biệt"

" Chị xin lỗi vì chuyện kia nhưng thật sự là chị có tình cảm với Hoàn Vũ, mong em tha lỗi cho chị" cô ta tha thiết van xin nhưng trong lòng thì chỉ muốn bóp chết cô

" Chị nghĩ chỉ hai từ xin lỗi là được sao? Chị gái đi cướp chồng của em gái, nghe thật nực cười, ngay từ khi chị bước chân và nhà tôi, mẹ chị và chị đã có ý định sẽ cướp gia sản nhà tôi rồi, đúng chứ?"

" Chị...chị không có, em đừng hiểu lầm, chị không hề có ý đó"

" Hiểu lầm ư? Vậy nhưng lời sáng nay chị nói là gì? Chị giải thích xem"

" Cái đó...cái đó...là sáng nay do chị quá hồ đồ nên chị nói ra như vậy thôi chứ thật sự chị không có, chị rất thương em mà"

" Thôi đủ rồi, chị đừng hòng diễn trước mặt tôi nữa, tôi biết quá rõ bộ mặt của chị rồi, không còn gì nữa thì tôi cúp đây" nói rồi cô cúp luôn, không cho cô ta nói thêm được lời nào vì cô không rảnh để đi mà cãi nhau với loại người hai mặt như vậy.

" Em..em nghe chị nói, Thanh Thanh...." chưa kịp nói gì thì cô ta đã nghe thấy tiêng bíp bíp từ điện thoại phát ra. Quá bực tức, Anh Thư đã quăng chiếc điện thoại xuống sàn làm màn hình vỡ ra từng mảnh.

" Sao rồi, cô ta đồng ý không?" Hoàn Vũ ngồi kế bên, lo lắng hỏi

" Không, cái con nhỏ đó, một khi mà nó biết mình là người như thế nào rồi thì đời nào nó đồng ý chứ, chết tiệt" cô ta đập tay xuống ghế, bực tức nói

" Không sao, thua keo này ta bày keo khác, em đừng quá tức giận như vậy không tốt cho sức khỏe thì làm sao tối nay đáp ứng nhu cầu cho anh được chứ" hắn ta vừa nói vừa lấy tay sờ khắp người Anh Thư

" Em biết rồi mà, em không tức nữa, moah" cô ta õng ẽo nói và hôn một cái vô má hắn ta

Nhà Trần Phong,

" Bộ chị tưởng tôi dễ bị dụ lắm hay sao mà đi năn nỉ tôi? Nghe lời chị để chị hại tôi tiếp à? Mơ đi nhé, Nhã Thanh tôi đây đã trải qua nhiều chuyện và bây giờ tôi không còn là một cô gái ngu ngơ cho mấy người mặt sức sai bảo nhé" cúp máy xong, cô nhìn vào điện thoại và nói

Thấy trong người có chút mệt, cô nghĩ là do mình tức quá nên mệt thôi nên cô vào nhà tắm và tắm rửa sạch sẽ cho đỡ mệt. Sau đó lên giương và tìm phòng trọ cho thuê để mai cô còn phải dọn đi nữa. Cô không thể sống chung với cái tên này một phút giây nào nữa. Tìm được một lúc thì cô cảm thấy mình chóng mặt tột độ. Cô buông điện thoại xuống và ngủ một giấc cho đỡ hơn nhưng càng lâu, cô thấy đầu mình đau nhức rất nhiều và còn bị sốt nữa, Nhã Thanh nghĩ mình bị cảm lạnh do nãy dầm mưa lâu quá, liền nhờ người hầu trong nhà anh mua thuốc cho cô uống. Uống xong thì cô cảm thấy đỡ hơn nhiều và chìm vào giấc ngủ của mình.

Buổi tối,

Anh mệt mỏi về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng. Về đến nhà, anh thấy căn nhà thật yên ắng và cũng không thấy bóng dáng cô đâu, anh liền hỏi người hầu trong nhà:

" Cô ấy đâu?"

" Dạ thưa cậu chủ, cô ấy đang nằm trên phòng ạ nhưng mà hình như cô ấy bị bệnh rồi. Lúc sáng cô ấy nhờ tôi đi mua thuốc cảm dùm cho cô ấy" một cô giúp việc trong nhà lễ phép trả lời

" Bị cảm mà không chịu nói với tôi tiếng nào sao? Được, tôi biết rồi"

" Vâng ạ"

Nói rồi anh đi lên phòng cô và nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Thấy cô đang nằm ngủ như một nàng công chúa ngủ trong rừng, anh ôn nhu hôn lên trán cô nhưng...sao trán cô nóng quá, mặt cô cũng đỏ nữa, có lẽ cô bị sốt rồi. Anh liền sai người hầu mang một thau nước lên để anh đắp trán và lau người cho cô. Anh thay đồ, giặt giũ, chăm sóc cô suốt đêm đó.