“Không có kết thúc thực sự. Đó chỉ là nơi mà bạn ngừng câu chuyện.”
– Frank Herbert –
***
Hai mươi năm sau…
“Yan lão sư. Tôi nghe nói cô đã mất gần mười năm để sáng tác tác phẩm này. Cô có thể chia sẻ cùng mọi người vài câu được không?”
Tại lễ vinh danh những Nghệ sĩ dương cầm xuất sắc nhất Châu Á. Vị MC đưa micro tới gần người phụ nữ với khí chất phi thường lãnh đạm.
Tiếp nhận micro từ tay MC, Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười: “Nhà soạn nhạc và phê bình âm nhạc nổi tiếng của Đức – Robert Schumann từng nói: ‘Con người sáng tác âm nhạc vì nhiều lý do: Để trở nên bất tử. Vì đàn piano vô tình đang mở. Vì muốn trở thành triệu phú. Vì lời khen của bạn bè. Vì đã nhìn vào đôi mắt đẹp. Hoặc chẳng vì lý do nào cả’. Tôi chính là như vậy, tác phẩm Thân Yêu được ra đời bởi vẻ đượm buồn trong đôi mắt của người phụ nữ tôi yêu. Và cả tình yêu tôi dành cho nàng. Suốt hai mươi tám năm trái tim vì nàng mà đập, đương nhiên ngọt ngào cũng có, mà đớn đau cũng chẳng hề ít.”
“Thời điểm Thân Yêu được công diễn. Tin đồn về bản nhạc được viết bởi máu của tôi được lan truyền rất nhiều. Hiện tại tôi thừa nhận, bản nhạc gốc của nó xác thực được tôi viết bằng máu của chính mình. Tôi cần nàng, yêu nàng, tôn thờ nàng. Nàng chính là lẽ sống, và cũng là động lực để tôi tồn tại.”
Cả hội trường như lặng đi…
“Vậy bây giờ nàng đang ở đâu?” MC đánh bạo hỏi.
“Nàng sắp trở về rồi.” Ngô Cẩn Ngôn khóe môi hơi cong lên.
Chỉ cần nhắc đến nàng. Đôi đồng tử màu hổ phách ấy chắc chắn sẽ lấp lánh tia ôn nhu sủng nịnh.
***
Ba mươi chín tuổi, Ngô Cẩn Ngôn đã thành công khẳng định vị thế của bản thân trong giới nghệ thuật. Tốt nghiệp học viện âm nhạc Anh Quốc khi vừa tròn mười tám. Có hai vị lão sư nổi tiếng là Mark Edwards và Lâm Tịch phò tá suốt chặng đường dài. Bởi vậy, mỗi lần cô xuất hiện trên sân khấu, là một lần đôi bàn tay cùng ánh mắt có hồn liền chèo lái con thuyền đưa thính giả vào cõi mộng của cảm xúc.
Người ta đánh giá cao Ngô Cẩn Ngôn. Cũng như chuyện tình yêu mà cô chính thức chia sẻ cách đây rất nhiều năm.
Thời điểm nghe xong, có người cảm động, có người ủng hộ, nhưng cũng có người kinh tởm nói cô biếи ŧɦái. Và còn có người nói rằng thứ tình yêu ấy đáng lẽ không nên tồn tại.
“Chỉ những kẻ khuyết thiếu trái tim mới tìm đủ lý do để ngăn cản tình yêu.” Ngô Cẩn Ngôn đã thản nhiên đáp trả như thế.
***
Cơn mưa rào cuối hạ kéo đến và trút xuống mặt đất.
Trên tay cầm theo chiếc ô màu đen. Cô trầm lặng nhìn cánh cửa làm bằng sắt đang nặng nề khóa chặt.
Ước chừng nửa tiếng sau, cánh cửa ấy rốt cuộc cũng‘kẽo kẹt’ kêu vài tiếng rồi mở ra.
Người phụ nữ với mái tóc ngắn tùy tiện thả xuống ngang vai. Trên người mặc áo somi trắng cùng quần âu đen. Dù dấu vết của năm tháng đã mơ hồ để lại tại đuôi mắt, song vẫn là loại tư vị ấy, vẫn là loại thần thái khiến đối phương si mê ấy.
Điều đặc biệt nhất. Đó là cổ tay nàng bây giờ không còn phải đeo chiếc còng màu bạc nữa.
Qua một lúc, nàng ngẩng đầu nhìn cô, nhoẻn miệng cười.
Chiếc ô đang cầm theo sự xúc động của chủ nhân mà rơi xuống đất.
Mặc kệ bản thân đang dần bị nhấn chìm trong trạng thái chật vật. Ngô Cẩn Ngôn sải bước lại gần, bật khóc ôm chặt lấy nàng.
“Tiểu Phong.”
“Dì ở đây.”
“Tiểu Phong.”
“Ngoan, chúng ta về nhà nào.”
Hai mươi năm…
Hai mươi năm chỉ được gặp nhau qua tấm kính lớn chắn ngang.
Hai mươi năm chưa hề được cảm nhận hơi ấm.
Hai mươi năm…
Hai mươi năm ấy.
Nàng đã ở đây rồi.
Nàng rốt cuộc đã trở về bên cô rồi.
***
Trở lại thời điểm tiếng súng nổ vào đêm định mệnh cuối cùng.
Người ngã xuống, không phải Ngô Cẩn Ngôn, không phải Tần Liễm, mà là Trình Vịnh.
Tần Lam đã gϊếŧ gã…
Nhân lúc gã oanh oanh liệt liệt khống chế Tần Liễm, thì nàng đã bất ngờ xoay người, và liên tục bóp cò.
Phát súng đầu tiên, bởi vì run rẩy, cho nên đầu đạn sượt qua vai phải.
Phát súng thứ hai, bởi vì cò súng vẫn mở, cho nên viên đạn xuyên thẳng vào nơi ngực trái.
Trên thực tế, nếu muốn bách phát bách trúng. Thì người cầm súng nhất định phải luyện tập rất lâu mới có thể một phát chí mạng.
Thế nhưng Tần Lam… nàng chỉ cần hai lần… hai lần duy nhất để kết liễu sinh mạng của kẻ đã làm tổn thương Ngô Cẩn Ngôn. Trong khi gần ba mươi năm sống trên đời, nàng chưa từng biết khẩu súng thật có hình dạng ngang ngửa như thế nào.
Trình Vịnh chết trong vũng máu.
Mà điều này, cũng đồng nghĩa với việc nàng phải gánh thêm trọng tội – gϊếŧ cha.
“Tiểu… tiểu Lam…” Tần Liễm bàng hoàng, máu trên người Trình Vịnh vừa bắn lên mặt hắn.
Rốt cuộc cũng run rẩy quỳ rạp.
Đối diện với đám loạn thất bát tao bản thân vừa gây ra. Tần Lam chỉ thản nhiên cởi trói cho cô. Cuối cùng mới nhàn nhạt mấp máy môi nói: “Cùng lắm thì ngồi tù, cùng lắm thì xuống mười tám tầng địa ngục chịu đày đọa.”
“Tiểu Phong…” Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày nắm lấy tay nàng.
Bàn tay ấy, rõ ràng đang liên tục run rẩy.
Sợ.
Nàng sợ chứ.
Gϊếŧ người rồi thì làm sao mà không sợ?
Ấy thế nhưng khi đối diện với cô, người phụ nữ cô yêu lại chỉ cười nói: “Cảnh sát sắp tới rồi. Dù sao tai họa cũng đã được tiêu diệt hết, dì cái gì cũng dám đối mặt, chỉ là không dám đối mặt khi trông thấy con đau khổ mà thôi.”
Giây phút đó, Ngô Cẩn Ngôn đã hiểu không chỉ một mình cô điên cuồng yêu nàng.
Mà nàng, thậm chí còn mãnh liệt và táo bạo hơn cô.
***
Rốt cuộc…
May mắn thay, nhờ Ngô gia và Tần gia chống lưng, bởi vậy toàn bộ tin tức của nàng đều đặc biệt bảo mật. Không bị rò rỉ với truyền thông hay các tòa soạn.
Hai mươi năm tù là con số cuối cùng mà thẩm phán đưa ra.
Trong hai mươi năm chia xa ấy, cả hai người đều dần dà thay đổi.
Thay đổi không chỉ về ngoại hình, mà còn về tình cảm dành cho đối phương…
Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam.
Chính là ngàn năm quay đầu, trong tầm mắt vẫn chỉ tồn tại duy nhất hình hài bóng dáng cũ.
Hệt như bây giờ…
Mưa đã làm ướt cơ thể cả hai. Ấy thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn vẫn cố chấp ôm chặt lấy nàng, để mặc lệ quang lộp bộp rơi xuống, theo sự gột rửa của đất trời mà trôi đi.
“Đừng khóc nữa. Chẳng phải dì đã trở lại với thế giới bên ngoài rồi sao?” Tần Lam cao hứng cười. “Nào, để dì nhìn xem, Ngô nhạc công của dì hiện tại thế nào nào.”
Dùng tay nâng hai má cô, nàng vui vẻ cảm thán: “Ừm, khí chất rất giống dì. Quả nhiên Tần Lam này nuôi dạy tiểu tử rất tốt.”
“Tần Lam.” Cô lẩm bẩm gọi.
“?”
“Con thương dì.”
“Con yêu dì.”
“Dì cũng thương con.”
“Dì cũng yêu con.”
“Tần Lam.”
“Ừ.”
“Thân Yêu con cũng đã viết và công diễn xong rồi. Con chỉ chờ nhân vật chính trở về để xác nhận nó nữa mà thôi.”
“Tần Lam, dì là tín ngưỡng, là mạng sống, là thân yêu của con.”
Thân yêu!
1:06 AM.
16.08.2019
– Toàn Văn Hoàn –
Ngày đăng: 17.08.2019
Lời cuối truyện:
Chờ thật lâu thật lâu, rốt cuộc cũng tới ngày được viết ba chữ ‘Toàn Văn Hoàn’ rồi.
Hai tháng mười sáu ngày. Vừa vặn là mùa hè cuối cùng của tuổi mười bảy, cũng vừa vặn là mùa hè cuối cùng được thoải mái rong chơi của thời học sinh.
Thực sự rất cảm ơn mọi người đã ở cạnh và đón đọc trong suốt thời gian qua. Và đương nhiên như đã từng nói, Thân Yêu chính là tác phẩm đặc biệt nhất, bởi nó bao gồm sinh nhật của hai nhân vật chính. Hay bao gồm cả kỉ niệm 1 năm viết bách của mình.
Mười sáu tuổi, bắt đầu với Dung Âm Công Lược, rồi tới những câu chuyện khác, đặc biệt là Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở mà đến bây giờ mình vẫn cho là bình thường :v Kì thực, rất rất nhiều kỉ niệm được gói gọn trong Thân Yêu.
Thời gian tới có lẽ mình sẽ rất bận rộn. Phần vì bắt đầu những chuỗi ngày kinh khủng cuối cấp. Phần vì mình vẫn chưa có ý tưởng phù hợp với hình tượng của Lam Ngôn. Cho nên, chúng ta tạm thời nói lời chia tay với Lam Ngôn trong một khoảng thời gian (mà mình không rõ là dài hay ngắn). Nhưng mình sẽ trở lại khi thực sự tìm được một cốt truyện và nhân vật hoàn hảo nhất.
Mạn phép xưng hô là ‘mình’, song kì thực cũng chẳng lớn hơn ai, thậm chí độc giả phần đông đều là anh chị.
Một lần nữa, thực sự cảm ơn mọi người.
Giờ thì chúng ta hãy chuẩn bị chào tạm biệt Ngô nhạc công và Tần tiểu di. Tạm biệt tình yêu kể từ khi cô còn là một đứa trẻ, cho tới khi trưởng thành và tận mãi về sau.
Thân Yêu!