“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?”
–Địa Tạng Vương Bồ Tát* –
*Địa Tạng Vương Bồ Tát: thường được xem là vị Bồ Tát của chúng sanh dưới địa ngục. Ngài cũng là vị Bồ Tát hộ mệnh cho trẻ em, cũng như bảo vệ các vong linh của trẻ em hoặc bào thai chết yểu.
Địa Tạng Bồ Tát được mô tả là một tỳ kheo với vầng hào quang, một tay cầm tích trượng để mở cửa địa ngục, tay kia cầm ngọc Như Ý tượng trưng cho ánh sáng xua tan bóng đêm.
“Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật
Chúng sanh độ tận, phương chứng Bồ-đề.”
(“Địa ngục chưa trống không, ta thề không thành Phật
Chúng sanh độ hết rồi, ta mới chứng Bồ-đề.)
Địa Tạng Vương Bồ Tát có hồng nguyện cứu độ tất cả chúng sinh trong lục đạo luân hồi vào thời kỳ sau khi Phật Thích Ca Mâu Ni nhập Niết Bàn, cho đến khi Phật Di Lặc giáng thế. Ngài còn có nguyện không chứng Phật quả nếu địa ngục chưa trống rỗng.
Với hồng nguyện lớn ấy, Ngày đã xả bỏ bản thân, “ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục”, đã hóa thân thiên vạn ức, cứu độ hết thảy chúng sinh thập phương trong tam giới.
(Những thông tin này do mị tìm hiểu từ nhiều nguồn rồi tổng hợp lại. Sai sót mong mọi người lượng thứ.)
***
“Đường H7, quận XXX, nhà kho thuộc Y thị quản lý. Ngô Cẩn Ngôn đang ở đây. Nhớ đi cùng Tần Liễm.”
Dứt câu, người nọ lập tức tắt máy.
Tần Lam siết chặt điện thoại trong tay. Sau đó hướng về phía cổng bệnh viện mà tìm Tần Liễm.
Lúc nãy hắn cáo lui ngoài nhận điện thoại, hiện tại chắc cũng xong rồi đi…
Quả nhiên Tần Liễm vẫn đang đứng trước cổng. Chỉ là… đôi chân hắn như đeo thêm chì.
“Nhị ca.” Tần Lam níu lấy tay anh trai.
“Ừ? Hả? Tiểu Lam, sao em lại ở đây?” Thoáng giật mình lùi về sau vài bước. Tần Liễm kinh ngạc nhìn nàng. “Nghiêm Thế Nam thế nào?”
“Hắn…” Cổ họng nàng nghẹn ứ. “Hắn chết rồi…”
Tần Liễm trầm mặc. Hình như qua rất nhiều thời gian, hắn mới có thể thốt thành tiếng: “Lúc nãy… có một người đàn ông tên Trình Vịnh… tự xưng là cha của chúng ta gọi cho anh…”
“Hắn hẹn anh tới đường H7 quận XXX?” Tần Lam tiếp lời.
“Em biết ư?”
“Hắn cũng vừa gọi cho em.” Nàng nắm lấy cánh tay anh trai. “Nhị ca, nhưng điều quan trọng là Cẩn Ngôn đang ở trong tay hắn. Em không thể để hắn làm tổn thương con bé, dù đó là cha chúng ta hay là ai đi chăng nữa.”
“Không, chúng ta là người nhà họ Tần. Tần Quốc mới là cha chúng ta.” Tần Liễm nhíu mày. “Đi, anh đưa em tới đó. Chúng ta ba mặt một lời.”
“Chờ đã.” Tần Lam rút điện thoại, cố gắng ép bản thân bình tĩnh để soạn tin nhắn. Cuối cùng nhấn gửi cho Tần Quốc và bên nội của Ngô Cẩn Ngôn. “Dù sao an nguy của con bé cũng nằm trong tay hắn, em nghĩ không thể hành động lỗ mãng.”
“Được, anh cũng sẽ liên lạc với lão Hoàng để yêu cầu viện trợ.”
Sắp xếp xong xuôi. Thời điểm hai người xuất phát, Tần Lam mím môi thật chặt, ra sức đem toàn bộ run rẩy nuốt vào trong.
Nàng không thể hoảng loạn. Càng lúc nguy cấp, càng phải ép bản thân bình tĩnh…
***
Ngô Cẩn Ngôn mơ màng ngồi trên ghế.
Cô biết hiện tại cơ thể đang càng lúc càng mất đi tri giác. Một phần vì đói, phần còn lại là vì vết rách sau đầu vẫn chưa được xử lý, cho nên máu cứ âm ỉ chảy.
“Muốn dùng bữa không?” Trình Vịnh cầm trên tay bánh mì vừa mới mua, nhếch môi cười hỏi.
Ngô Cẩn Ngôn đến một cái liếc mắt cũng chẳng buồn.
“Tao thực sự rất ghét những đứa trẻ cứng đầu.” Gã làu bàu vài tiếng rồi kéo chiếc ghế khác ra cửa ngồi. “Tao mặc kệ mày, để xem mày có sống dai hơn cha mẹ mày vài tiếng không?”
Nghe xong, Ngô Cẩn Ngôn ngón tay lập tức bấu chặt vào nhau, đến mức gân xanh nổi lên và da thịt trắng bệch.
“Khốn nạn…” Cô rít lên một tiếng.
“À, để tao kể cho mày nghe về những chuyện đã qua.” Trình Vịnh làm như không để những lời cô vừa thốt ra vào tai, châm biếm cười: “Năm đó tao và tiểu Mẫn yêu nhau, có điều tao thực sự rất nghèo. Mày thấy đấy, phải nhẫn tâm để người phụ nữ mình yêu gả cho một gã có tiền, sau đó mới tích góp được vài đồng để mở công ty.”
“Mày sẽ chẳng thể tưởng tượng cuộc sống của những kẻ hạ lưu như chúng ta khốn khổ như thế nào đâu. Bởi vì loại chúng mày cậy có chút tiền, liền khinh người như rác.”
“Mẹ mày – Tần Lạc Uyên. Tiểu tiện nhân lăng loàn với một kẻ cùng giới, rốt cuộc đã phát hiện ra bí mật mà tao và tiểu Mẫn cất giấu bao lâu nay.”
“Mày thấy đấy, đôi khi con người không nên biết quá nhiều.”
“Thời điểm mẹ mày vừa nghi ngờ, tao lập tức dàn dựng bối cảnh bị bắn chết. Ồ, đương nhiên tao sẽ không chết rồi, chỉ có đám ngu xuẩn chúng mày tin rằng tao thực sự mồ yên mả đẹp mà thôi.”
“Bây giờ tao gϊếŧ mày, nói không chừng ông ngoại mày sẽ dùng tiền để cống cho tao đấy.”
Ngô Cẩn Ngôn khẽ cười: “Dùng cái chết để đe dọa tôi, chẳng khác nào ông đang dọa đứa trẻ con ba tuổi đâu.”
“Nếu như sợ chết, tôi thực sự đã không trải qua hàng chục lần nhập viện trong trạng thái mất máu rồi.”
“Vậy mày không sợ tiểu Phong của mày đau lòng sao?”
“Ông…”
Vừa lúc này, tiếng động cơ xe từ bên ngoài vọng vào.
“Chà, đến rồi đấy. Chúng ta chuẩn bị có kịch hay chăng?”
Trình Vịnh đứng dậy, thuận tiện đá chiếc ghế vừa ngồi qua một bên.
***
Thời điểm trông thấy tiểu nữ hài một thân đầy máu bị trói chặt. Tần Lam run rẩy gọi cô: “Cẩn Ngôn…”
Ngô Cẩn Ngôn lắc nhẹ đầu, tỏ ý con không sao.
“Đã lớn chừng này rồi.” Trình Vịnh vừa cảm thán vừa quan sát hai người.
“Trình Vịnh, thả cháu gái tôi ra. Tôi sẽ không báo cảnh sát.” Tần Liễm ánh mắt thập phần u ám.
“Con trai, đây là thái độ mà con dành cho người đã góp công sinh ra con ư?”
“Chúng tôi là người nhà họ Tần. Chết làm ma nhà họ Tần.” Tần Liễm đương nhiên chẳng tiếc công để ý tới hắn. “Trình Vịnh, mau thả Cẩn Ngôn.”
“Thả thì cũng được thôi.” Gã bỗng lại gần. Sau đó nhanh như chớp, từ bên hông rút ra khẩu lục đen, chỉa thẳng vào đầu Tần Liễm.
“Nhị ca.”
“Tiểu cữu…”
“Hahaha…” Trình Vịnh phá lên cười. “Muốn ba thả Ngô Cẩn Ngôn. Thì con phải ra tự mình ra tay thôi, tiểu Lam ạ.”
“Ông điên rồi.” Tần Lam kinh hoàng. “Trình Vịnh, bỏ súng xuống. Chúng ta từ từ thương lượng.”
“Thương lượng? Mẹ con vì tưởng ba đã chết, cho nên mới cố gắng báo thù cho ba. Hiện tại bà ấy đang phải lãnh án chung thân. Tất cả mọi việc đều bắt nguồn từ nhà họ Tần.” Gã hệt như kẻ điên gào thét. “Tiểu Lam, con không cảm thấy bất công ư? Mẹ con hy sinh quá nhiều, hiện tại cha con ta đòi lại công đạo, quá hợp tình hợp lý còn gì.”
“Ông bệnh rồi.” Tần Liễm nghiến răng phun ra một câu.
“Ba đã chuẩn bị rất lâu cho hôm nay đấy.” Trình Vịnh rút thêm một khẩu súng khác, ném về phía nàng. “Gϊếŧ Ngô Cẩn Ngôn, ba sẽ không dọa hai đứa nữa.”
“Tiểu Lam, ba nói trước. Nếu con dám mạo hiểm, ba cũng dám thề súng đạn không có mắt.”
Tần Lam chật vật khom lưng nhặt khẩu súng đem ngòm lên. Cuối cùng nàng đưa mắt nhìn cô.
Ngô Cẩn Ngôn bình thản đáp: “Tiểu Phong, gϊếŧ con đi. Để tiểu cữu được an toàn.”
“Rất nghĩa khí.” Trình Vịnh hài lòng cười lớn. “Tiểu Lam, mau nổ súng, nếu không anh trai con nhất định sẽ là kẻ phải ngã xuống đấy.”
Tần Lam run run nâng tay. Từ đầu tới cuối, đều nhìn sâu vào mắt cô, tựa hồ đang tìm kiếm chốn dung thân cho tâm hồn sắp sửa tan vỡ.
“Nổ súng đi, tiểu Phong.” Ngô Cẩn Ngôn khép mi. “Con không oán dì chút nào đâu. Đằng nào… chúng ta nhất định sẽ phải vào địa ngục…”
Trước đây cô từng hỏi nàng, sở dĩ nàng không dám yêu mình, có phải là do nàng sợ địa ngục hay không?
Không. Tần Lam chưa từng sợ phải vào địa ngục…
Nếu như sợ, nàng đã không cùng cô triền miên ân ái.
Nếu như sợ, nàng đã không chấp nhận việc đứng trước di ảnh của ba mẹ cô mà thừa nhận tình cảm.
Nếu như…
Chung quy, cuộc sống này tốt nhất không nên tồn tại nếu như.
Nàng luôn sẵn sàng cùng cô xuống địa ngục.
Đoàng…
Đoàng…
Hai tiếng súng nối tiếp nhau vang lên.
Hình như đã chấm dứt hơi thở của sự sống.
Ngày đăng: 17.08.2019
Tác giả đáng iu: Chết tức tưởi ¯_(ツ)_/¯