Thân Yêu [Lam Ngôn]

Chương 71: Hình Xăm Của Con (Special)

*Tác giả có lời muốn nói: 16.08 – Ngày này đã vài lần xuất hiện trong Thân Yêu ❤ Yoo, không sai, chúc mừng sinh nhật tiểu Cẩn Ngôn của chúng ta. Từ bạn học Ngô, đến Ngô đặc công, và hiện tại là Ngô nhạc công.

Cảm thấy thật may mắn vì thời điểm viết Thân Yêu, vừa vặn đón sinh nhật của cả hai người. Đương nhiên, từ nay về sau, Thân Yêu trong lòng mị sẽ luôn đặc biệt nhất. Và đẹp nhất ❤

***

“Thật may mắn vì nghệ thuật là một nỗ lực cộng đồng – một cộng đồng nhỏ nhưng tinh túy sống trong thế giới tâm linh, hóa nỗ lực để giải nghĩa những cuộc chiến và sự cô độc của xá© ŧᏂịŧ.”

– Allen Ginsberg –

***

“Cẩn Ngôn, chúng ta yêu đi.”

Lời vừa dứt, Ngô Cẩn Ngôn trái tim chầm chậm run lên.

Cô vô thức mấp máy môi hỏi: “Dì nói sao?”

Tần Lam thoáng đỏ mặt, tuy nhiên khẩu khí vẫn vô cùng kiên định: “Không nghe rõ thì thôi, đi ngủ.”

“Không không. Chỉ là con…” Ngô Cẩn Ngôn vươn tay vòng qua eo nàng, thì thì thầm thầm. “Chỉ là con cảm thấy quá bất ngờ mà thôi. Tiểu Phong, dì thực sự đồng ý sao?”

Cái tên ngu ngốc này.

Tần Lam thiếu điều muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Nàng đã bỏ qua toàn bộ liêm sỉ mà lồ lộ rõ ràng như vậy rồi, ấy thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn vẫn ở đó và ngẩn ngơ hỏi nàng có đồng ý hay không ư?

Mắt thấy người thương khí sắc âm trầm. Ngô Cẩn Ngôn khẽ cười hôn lên môi nàng: “Cảm ơn vì đã tin con. Con yêu dì.”

***

Kết quả, Ngô đồng học của chúng ta vừa khóc vừa cắt móng tay.

Tần Lam dựa người bên thành cửa, có chút tức cười khi chứng kiến cảnh tượng ấy.

“Làm sao? Chẳng lẽ con tiếc móng tay rồi?”

“Không, con cảm động.” Cô thành thật đáp. “Kì thực nói ra có chút ngại. Thế nhưng cách đây vài năm, khi tâm sinh lý của con mới bắt đầu rục rịch muốn khám phá điều mới lạ… khụ… con đã xem loại phim ấy…”

Nói đến đây, không chỉ họ Ngô, mà họ Tần cũng đồng dạng đỏ mặt.

“Hơn nữa còn là phim nữ nữ…”

“Cuối cùng, con… con còn nghĩ đến dì…”

Tắt.

Tắt hết toàn bộ cảm xúc.

Tần Lam cố gắng hít một hơi thật sâu. Song vẫn không ngăn được sự run rẩy nơi khóe môi.

“Giỏi, con giỏi lắm.”

“Cũng vì con quá yêu dì thôi mà.” Ngô Cẩn Ngôn giơ hai tay lên trời đầu hàng. “Tuy nhiên con thề, con chỉ như vậy trong khoảng thời gian ngắn đó. Nửa tháng sau, con liền không còn mơ tưởng gì tới nó nữa. Bởi vì dì đã trở thành lẽ sống của con. Con không muốn dì bị vấy bẩn.”

Tiểu nữ hài càng nói giọng càng nhỏ. Cuối cùng triệt để im lặng.

Tần Lam chậm rãi lại gần. Ở bên tai cô buông tiếng thì thầm.

“Nhưng nếu là con, thì dì sẽ không còn bị vấy bẩn nữa…”

***

Ngô Cẩn Ngôn không biết môi lưỡi của mình và nàng đã quấn quít giằng co trong bao lâu.

Thẳng tới khi cả hai cùng ngã xuống giường, cô mới biết toàn bộ những điều trước mắt này tuyệt nhiên đều không phải mộng cảnh.

Sức nóng trong căn phòng được bài trí theo phong cách Âu cổ dần thiêu đốt cơ thể cả hai.

Luồn tay ra sau tấm lưng trơn mịn. Ngô Cẩn Ngôn không mất quá nhiều thời gian để giải khai chiếc áσ ɭóŧ màu đen vẫn thường ôm lấy vòng một no đủ của nàng.

Bàn tay tinh tế luôn dành cho phím đàn. Hiện tại lại đang du tẩu trên từng tấc da thịt của người phụ nữ mình vẫn luôn xem là tất cả.

Ngô Cẩn Ngôn thỏa mãn sờ nắn hai khỏa đầy đặn, dáng vẻ nửa háo hức nửa vui mừng – hệt như đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi yêu thích. Mà Tần Lam bị bàn tay lạnh của cô ma sát qua lại, đôi mày bất giác nhíu chặt, cổ họng thực muốn ngâm nga loại thanh âm khiến người khác tai nghe mặt đỏ kia…

Thoáng cảm thấy mỹ nhân dưới thân giãy giụa. Động tác của cô hơi ngưng đọng. Sau đó lại tiếp tục cúi đầu, hướng một bên ngực nàng ngậm lấy.

“Cẩn… Cẩn Ngôn…” Cơ thể lâng lâng do bị tác động của chiếc lưỡi nhỏ bé đảo đưa cắи ʍút̼. Tần Lam theo bản năng giữ lấy vai cô, khe khẽ rêи ɾỉ. “Đau…”

Gò má nàng hiện tại, chẳng biết bởi vì nóng, hay bởi vì ngượng ngùng mà ửng đỏ lợi hại.

Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu, đôi đồng tử màu hổ phách thường ngày trầm lặng. Song lúc này chẳng hề kiêng nể mà phóng ra từng tia ý loạn tình mê.

Bị nhìn đến thẹn, Tần Lam nghiêng đầu tránh né. Để lại cho cô một bên sườn mặt trắng nõn tinh xảo.

Ngô Cẩn Ngôn hơi dịch thân thể, chậm rãi thổi khí vào tai nàng.

“Con yêu dì.”

Vừa nói, cánh tay cô vừa tìm tòi rồi trượt xuống da thịt phía dưới. Trượt qua cả phần bụng bằng phẳng, cuối cùng dừng tại địa phương thần bí sớm đã ẩm ướt.

Có chút háo hức vuốt ve hạ thân nóng rực ấy, Ngô Cẩn Ngôn thậm chí còn nghe thấy tiếng trái tim mình liên tục mạnh mẽ đập.

Cô đã từng mong đợi nó trong bao lâu?

Cô đã từng trông mong nó như thế nào?

***

Thời điểm đầu ngón tay âu yếm tiến sâu vào hang động. Xuyên qua tầng lớp che chắn, Ngô Cẩn Ngôn chầm chậm dừng tay, vô cùng săn sóc chờ nàng thực sự thích ứng.

Tần Lam bất giác cảm thấy chính mình hít thở không thông, tiếng thổn thức nấc nhẹ của nàng dần dâng lên rồi truyền tới tai cô.

“Đau lắm phải không?” Đặt xuống môi nàng nụ hôn thật ôn nhu, Cẩn Ngôn mỗi hành động đều mang theo sự trân quý thương tiếc.

Phải nói, cô xót nàng cỡ nào?

Nghe câu hỏi thẳng thắn ấy, người dưới thân cô thoáng ngượng ngùng. Song cũng yêu kiều lắc đầu.

Nhận được đáp án không quá rõ ràng từ nàng. Ngô Cẩn Ngôn đành tự hạ quyết định, dùng hết sức bình sinh tiếp tục từ tốn di chuyển cổ tay.

Tần Lam cắn chặt môi. Xúc cảm trong tâm liên tiếp thúc đẩy nàng hãy phát ra loại thanh âm hoan ái – thứ bản năng nguyên thủy của con người.

“Cẩn Ngôn… ưm…”

Phía dưới đột ngột tăng tốc, nàng quả thực không còn khống chế nổi nữa. Những gì cô muốn nghe rốt cuộc cũng được nghe.

Hạ thân từng đợt co rút, theo tiết tấu của ngón tay mà tràn ra tiểu mật dịch sanh sánh, mơ hồ rải rác trên tấc da thịt thơm mùi u lan.

Ngô Cẩn Ngôn run run khép mi, từng chút cảm nhận hương vị thuộc về cơ thể nàng.

“Đừng… đừng thế…” Tần Lam thở dốc, ánh mắt mông lung hơi nước.

Rốt cuộc, vẫn là lệ quang trượt khỏi khóe mi.

Nàng khóc, không phải vì Cẩn Ngôn của nàng làm vậy.

Mà nàng khóc, bởi vì có một ngày, nàng cuối cùng cũng sẵn sàng buông bỏ tất cả để dũng cảm đối mặt với cô, với tình yêu thánh thiện thuần khiết của cô.

Đã nói sẽ hảo hảo bảo vệ cô cả đời. Thế nhưng kết quả thì sao? Toàn bộ nỗi đau các nàng phải trải qua, phần lớn đều do hài tử ấy gánh chịu.

“Tâm can của con. Đừng khóc.”

Ngô Cẩn Ngôn vùi mặt vào cần cổ nàng. Chẳng biết từ khi nào, nước mắt cũng chầm chậm rơi xuống.

“Cẩn Ngôn, dì xin lỗi. Dì xin lỗi vì thời gian qua luôn khiến con đau khổ…” Tần Lam nức nở. “Dì xin lỗi con…”

“Không, con yêu dì. Tất thảy đều do con cam tâm tình nguyện.” Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu, cùng nàng đối mặt. “Tiểu Phong, yêu con…”

Trước lời đề nghị đường đột của cô. Tần Lam triệt để sững sờ.

Qua thật lâu, nàng mới nâng tay vuốt ve khóe môi người thương, ánh mắt đều là dung túng sủng nịnh.

“Không, Cẩn Ngôn, con còn quá trẻ. Năm nay con mới mười chín mà thôi…”

“Hiện tại dì giao mình cho con trước. Chờ thêm vài tuổi nữa nếu như con vẫn thực sự muốn cùng dì nắm tay vượt qua nửa đời còn lại. Tới lúc ấy… cũng chưa muộn.”

“Con muốn, con muốn.” Ngô Cẩn Ngôn đau đớn nhìn nàng. “Tiểu Phong, nếu dì đã nói như thế, hà cớ gì dì còn trao thân cho con? Dì cũng là phụ nữ, những gì con có, dì cũng có. Những gì trân quý của con, của dì cũng vậy…”

Tần Lam không trả lời, chỉ đơn giản đặt tay lên lưng cô, hòa hảo vuốt ve.

“Dì ở dưới thân con, là cam lòng cùng mãn nguyện.”

Ngô Cẩn Ngôn bỗng tránh khỏi vòng tay nàng. Sau đó ngồi thẳng qua một bên.

Tần Lam hiện tại mới nhìn rõ, nơi ngực trái cô có một hình xăm…

LanLan, my XiaoFeng…

You’re all I got.

You’re the only one in my heart.

(Lam Lam, tiểu Phong của con…

Dì là tất cả những gì con có.

Dì là duy nhất trong trái tim con.”

“Con…” Nàng kinh ngạc chạm vào dòng chữ.

“Con đã xăm nó vào sinh nhật lần thứ mười tám.” Ngô Cẩn Ngôn khẽ cười. “Tuổi mà người ta thường dùng để làm cột mốc đánh dấu sự trưởng thành. Cho nên… con xăm tên dì, và dì cũng là người duy nhất được trông thấy nó. Bởi vì chỉ khi chúng ta cùng nhau, con mới có cơ hội cởϊ áσ.”

Tần Lam dùng gối đánh vào cơ thể cô,

“Đáng ghét, con cứ mãi thế này…”

Ôm lấy nàng, Ngô Cẩn Ngôn thì thầm: “Dì là duy nhất, cũng là tất cả của con.”

“Tần Lam, hình như đây là lần đầu tiên con dám gọi thẳng tên dì…”

“Con yêu dì. Tần Lam, con yêu dì.”

Ngày đăng: 16.08.2019

Tác giả nén lệ: Đừng chê H, làm ơn đừng chê H của mị. Mị đã bị ám ảnh chỉ vì câu nói “Đây cũng gọi là H á?” của reader trong một khoảng thời gian dài đấy =)))))

Sẽ cải thiện, sẽ cố gắng cải thiện…