“Nếu hai người yêu nhau, họ ngủ cùng nhau. Đó là một công thức toán học được kiểm chứng qua trải nghiệm của nhân loại.”
– Graham Greene –
***
Lâm Tịch vừa kết thúc tiết dạy cuối cuối cùng của hôm nay.
Hai ngày trước, nàng nhận được điện thoại của Ngô Cẩn Ngôn. Cô nói rằng cả nhà ngoại hiện tại đang loạn như tơ vò. Cơ mà đổi lại cô và tiểu Phong không cần phải vụиɠ ŧяộʍ yêu đương nữa.
“Giờ chỉ còn bên nội nữa mà thôi.” Ngô Cẩn Ngôn thở dài. “Em khá lo lắng, dù sao thì ông bà nội cũng có ấn tượng rất tốt với nàng.”
“Chẳng sao cả. Thêm một đứa cháu dâu nhu thuận hiểu chuyện, ai mà không thích?” Lâm Tịch phá lên cười. “Dù sao cũng chúc hai người may mắn.”
“Tiểu Tịch.” Ngô Cẩn Ngôn bỗng trầm giọng gọi.
“Ân.”
“Cô và Lý a di thế nào?”
Lâm Tịch nghe xong, ngăn không được liền cảm thấy chột dạ.
“Ai nói cho em biết?”
“Hahaha…” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười lanh lảnh của tiểu nữ hài. “Tiểu Tịch a tiểu Tịch. Cô nghĩ cô có thể che mắt được em sao?”
“…”
“Em đùa đấy. Kì thực Lý a di đã nhắn tin qua Wechat cho em.” Khôi phục sự nghiêm túc, Ngô Cẩn Ngôn thành tâm khuyên nhủ. “Em cảm thấy dì ấy thực sự đối với cô có lòng.”
“Lâm Tịch, em biết mình chẳng có quyền gì để chen vào cuộc sống cá nhân của cô. Nhưng em vẫn muốn khuyên cô rằng cơ hội đang ở ngay trước mắt. Hơn nữa Lý a di đã chờ cô ngần ấy thời gian, cũng giống như cô chờ Cao a di và em chờ tiểu Phong.”
“Em lúc nào cũng hy vọng cô hạnh phúc.”
“Quên Cao a di đi, Lâm Tịch.”
***
Ngồi trong xe chờ nàng từ phòng đàn tới gần. Lý Tây An mở cửa xe bước xuống. Thập phần vui vẻ nói: “Cảm ơn em vì đã chấp nhận cuộc hẹn của chị.”
“Sao chị vẫn chưa rời khỏi Thượng Hải?”
Lời xuất ra có chút lạnh lùng. Tuy nhiên Lý Tây An dường như không để tâm cho lắm.
“Lịch trình thay đổi, vả lại… chị muốn gặp em lâu thêm một chút.”
Lâm Tịch đưa mắt nhìn chị.
Lý Tây An không tính là đẹp xuất chúng giống như Cao Hi Nguyệt. Tuy nhiên trên người chị luôn mang theo loại tư vị ấm áp khiến đối phương dễ sinh lòng muốn dựa dẫm, để chị hảo hảo dang tay bảo vệ.
“Tịch. Đi nào.”
***
Đưa nàng tới một nhà hàng được xây theo cấu trúc trang viên gần ngoại ô. Lâm Tịch không hiểu tại sao ăn một bữa tối đơn giản thôi mà chị cũng cố gắng chuẩn bị kỳ công như vậy.
“Việc này…” Nàng khẽ chau mày, khuôn mặt thoáng lộ rõ tia khó xử.
Kì thực nàng vẫn chưa thể mở lòng chấp nhận thêm bất cứ ai. Bởi sự ra đi đường đột của Cao Hi Nguyệt giống như vết thương chí mạng còn đọng mãi trong lòng nàng.
“Không cần căng thẳng.” Lý Tây An vỗ nhẹ vai Lâm Tịch. “Em chỉ cần ăn thật ngon, và giúp chị đánh giá năm sao cho trang viên này mà thôi.”
Thời điểm bước vào trong. Phục vụ rất nhanh liền đưa hai người tới căn phòng riêng tư tại tầng hai.
Vị trí thực sự rất tốt. Có thể ngắm toàn bộ hoàng hôn nơi dòng sông cạnh bên và thảm cỏ nhân tạo tươi mềm.
Lâm Tịch trầm mặc nhìn bầu trời đang ngả dần về phía chân núi.
Lý Tây An đích thân rót rượu, chị vừa nhìn chất lỏng màu đỏ mận sóng sánh vừa nói: “Thử đi. Hảo tửu được ủ tròn mười năm.”
Khôi phục sự tỉnh táo. Lâm Tịch nâng tay nhấc ly rượu lên rồi cùng chị chạm nhẹ một cái.
Thanh âm giao nhau của thủy tinh vô cùng vui tai.
“Trên mặt em dính gì sao?” Nàng hỏi, khi trông thấy Lý Tây An luôn đặt tầm mắt tại người mình.
“Không. Do em thực đẹp.” Chị cười. “Ban đầu thích em cũng chỉ vì em đẹp. Thế nhưng càng về sau, chị mới càng cảm thấy nếu thích em vì em đẹp thôi thì chưa đủ. Mà là do trái tim chị hoàn toàn bị xâm chiếm bởi bóng hình em.”
“Dẻo miệng.” Lâm Tịch mặc dù không vui, song cũng không cự tuyệt.
Phàm là phụ nữ, ai mà chẳng muốn được người khác khen ngợi vài câu?
***
Dùng bữa xong. Lý Tây An lại săn sóc đưa Lâm Tịch trở về nhà.
“Em vào đây. Chị lái xe cẩn thận.”
Mắt thấy bóng nàng dần khuất sau cổng lớn. Lý Tây An bỗng lên tiếng gọi.
“Tịch, chờ đã.”
“?”
“Chị…” Chị mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mình vẫn luôn yêu. Quyết tâm lên tiếng khẳng định: “Chị sẽ không từ bỏ đâu. Lâm Tịch, dù sao chăng nữa, chị vẫn sẽ theo đuổi và yêu em.”
***
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn bày xong thức ăn lên bàn thì Tần Lam trở về.
“Bà ấy thế nào?”
Vừa giúp nàng treo áo khoác, cô vừa thản nhiên hỏi.
Tần Lam mím chặt môi, hít thở thật sâu rồi mới đáp: “Luật sư Nghiêm đại diện cho ông ngoại con. Hắn nói rằng bà ấy có thể sẽ phải đối diện với mức án chung thân.”
Ngô Cẩn Ngôn thiếu điều buột miệng kêu: “Chưa tử hình là may rồi”, tuy nhiên nhìn vệt nước lấp lánh trên khóe mắt nàng. Rốt cuộc, cô vẫn là không nỡ mà ngăn lại.
“Thôi, ăn cơm đã.” Nắm tay kéo nàng vào phòng bếp. Ngô Cẩn Ngôn cố ý lấy lòng người thương mà nói thật lớn. “Ai ya~ hôm nay vì bận làm cơm cho Tần Tiểu Phong, bởi vậy thời gian nhận show con cũng chẳng có.”
Tần Lam miễn cưỡng nở nụ cười.
Kì thực bữa cơm hôm nay… mặc dù thực sự rất ngon. Thế nhưng nàng ăn chẳng khác nào nhai rơm nhai rạ.
Ngô Cẩn Ngôn rõ ràng tinh ý nhận ra điều ấy. Tuy nhiên cô vẫn yên lặng dùng xong phần ăn của mình, tiếp theo lại yên lặng dọn dẹp. Cuối cùng mới âm thầm pha cho nàng một ly sữa nóng, đem đặt lên bàn trà nhỏ tại phòng ngủ.
Tần Lam vừa tắm xong, mang theo mái tóc vẫn còn ướt và đầu óc hỗn độn do lo toan ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Ngô Cẩn Ngôn thức thời cầm sẵn máy sấy, cô vươn tay vuốt vuốt tóc nàng rồi nói: “Con giúp dì sấy khô nhé.”
“Ân.” Nàng thoải mái ngả lưng dựa thật sát, hàng mi dày hơi khép lại.
Cách đây vài năm, giữa hai người vẫn còn phải dùng quan hệ dì – cháu để gần gũi.
Thế nhưng hiện tại, rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại cùng nàng chung một chỗ rồi.
Ngô Cẩn Ngôn bất giác hoài niệm.
Ngay lúc này nhìn lại, chớp mắt đã rất nhiều năm trôi qua.
***
Chờ khi tóc nàng đã hoàn toàn khô.
Chậm rãi đặt máy sấy xuống bàn. Ngô Cẩn Ngôn hơi khom lưng, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Tuy nhiên điều cô không ngờ nhất chính là… nàng đã chủ động ôm lấy eo mình. Đôi mắt tuy vẫn nhắm lại, song chẳng biết tự khi nào, đầu lưỡi đã chậm rãi trượt vào trong khoang miệng cô, tìm đến cái lưỡi còn lại và chậm rãi giao hoan.
Ngô Cẩn Ngôn thoáng run rẩy.
“Tiểu… tiểu Phong…?”
“Cẩn Ngôn.” Nàng dựa đầu vào cánh tay cô, đôi vai nhỏ run lên vì thở dốc.
“Con… con đây.”
“Con có yêu dì không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Yêu như thế nào?”
“Dì là tính mạng, là lẽ sống của con.”
“Con hỏi dì đi.”
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi xem dì có yêu con không?”
“Vậy dì có yêu con không?”
“Đương nhiên rồi, con là ngàn đời ngàn kiếp của dì.”
Đoạn, nàng đứng thẳng dậy, dùng ngón tay mình nâng ngón tay cô lên. Gò má ửng đỏ lợi hại.
“Cẩn Ngôn, chúng ta yêu đi.”
Ngày đăng: 13.08.2019
Tác giả chinh chẹp: ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Thực ra mọi người đừng thắc mắc vì sao Cẩn Ngôn không chủ động. Căn bản là vì cháu nó yêu tiểu Phong như nghệ sĩ yêu đàn với yêu cái đẹp ấy =)))) Đó là loại chiêm ngưỡng hưởng thụ, chứ không phải cứ thành thật sờ nắn mới là yêu =))))
Cháu nó từng tuyên bố chờ nàng thực sự sẵn sàng, chứ không bao giờ làm những điều gượng ép giống như những kẻ phàm phu tục tử luôn ham muốn nàng =))))
Mọi người xem, giờ thì cháu nó chính thức THÀNH CÔNG rồi đấy =))))) Tiểu Phong chuẩn bị dâng lên tận miệng cháu nó rồi đấy =)))))