Thân Yêu [Lam Ngôn]

Chương 67: Khởi Đầu Giông Bão

“Xã hội chúng ta được điều khiển bởi những người điên vì những mục tiêu điên rồ.”

– John Lennon –

***

Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn trở lại đối diện với Tần Lam. Hàng lông mày của cô sớm đã nhíu lại thật chặt.

Thở dài, nàng vươn tay chạm nhẹ lên mi tâm cô.

“Nghe dì. Sau này đừng hơi một chút liền nhíu mày nữa, được chứ?”

“Ân.” Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. Đoạn, cô vươn tay nắm lấy tay nàng, trực tiếp rời khỏi ban công. “Chẳng biết ai đã phát hiện ra, nhưng kẻ đó cố tình rình mò, tuyệt nhiên không phải thiện ý.”

Tần Lam có chút đau lòng nhìn theo bóng lưng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành trước mặt.

Trong trí nhớ của nàng, từ nhỏ đến giờ, hình như con bé chưa lúc nào thực sự được trải qua cảm giác yên ổn.

“Cẩn Ngôn.” Nàng gọi.

“Vâng.” Cô lập tức trả lời, cũng không quay đầu lại.

“Dù sao chăng nữa, chúng ta nhất định vẫn sẽ bên nhau.”

Lời vừa dứt, Ngô Cẩn Ngôn dần thả chậm cước bộ.

Cô đã chờ nàng nói điều này trong bao lâu?

Tần Lam lẳng lặng nhìn ánh mắt liên tục thay đổi của Ngô Cẩn Ngôn, không chỉ xúc động, mà còn bao gồm cả sự mãn nguyện.

Kì thực, mặc dù cùng nhau êm đềm trải qua thời gian yêu đương không tính là quá dài. Thế nhưng nàng không ngờ chính mình lại càng lúc càng lún sâu như thế.

“Cẩn Ngôn. Dì…” Bàn tay đang đan chặt vào nhau khẽ siết chặt. “Dì yêu con.”

Ngô Cẩn Ngôn dần xoay người, cùng nàng mặt đối mặt.

Chợt, cô nở nụ cười rồi nói: “Thật ra con không hoàn toàn mong dì sẽ nói lời yêu. Con chỉ cần dì thương con là đủ rồi. Bởi vì tiểu Phong, nhiều khi một chữ thương, còn mang nhiều ý nghĩa hơn là một chữ yêu.”

Ôn nhu hôn lên đôi môi của người thương. Ngô Cẩn Ngôn tiếp tục thì thầm: “Dì đã hứa rồi nhé. Đừng bao giờ buông tay con, cũng đừng bao giờ để con lại một mình.”

***

Người ta thường truyền tai nhau rằng, trước mỗi cơn giông bão, bầu trời thường rất tĩnh lặng và yên bình.

Nâng tách trà vẫn còn tỏa nhiệt lên nhấp một ngụm. Ngô Cẩn Ngôn thở dài nói: “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên con chân chính gặp chú sau rất nhiều năm. Xin chào, luật sư Nghiêm.”

“Tiểu thư quá lời.” Nghiêm Thế Nam cười đáp: “Dù không gặp, nhưng tôi vẫn luôn sát cánh cùng tiểu thư.”

Ngô Cẩn Ngôn cũng không muốn vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Chuyện về gia đình con, chú hẳn là người nắm rõ, phải không?”

“Một chút.” Nghiêm Thế Nam thừa nhận. “Nhưng Tần tổng không nói với tôi về sự tồn tại của số tài liệu mật liên quan đến danh thế của Tần Liễm và Tần Lam.”

Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Nghiêm Thế Nam lại hỏi cô: “Vậy hiện tại tiểu thư muốn như thế nào? Nếu muốn giải quyết nhanh gọn, tôi lập tức giúp cô sắp xếp mọi thứ.”

Ngô Cẩn Ngôn suýt chút nữa lỡ lời mà đồng ý. Thế nhưng ngay khoảnh khắc lời nói dừng tại nơi cổ họng, cô mới nhận ra chính mình đã mắc nghẹn.

Nếu như giải quyết Tuệ Mẫn… không chỉ tiểu Phong và tiểu cữu. Còn gồm cả ông ngoại…

Họ sẽ đau lòng tới mức nào?

“Thực ra chuyện này vẫn còn hướng giải quyết khác đơn giản hơn.” Trông biểu cảm lưỡng lự trên khuôn mặt cô. Nghiêm Thế Nam vừa gợi ý vừa gõ gõ xuống mặt bàn.

“Mời nói.”

“Chúng ta… trực tiếp hướng Tuệ Mẫn bài trí một vụ tai nạn. Bối cảnh hệt như vụ tai nạn cách đây hơn mười hai năm.”

Ngô Cẩn Ngôn trầm ngâm.

Chỉ là sống lưng cô đang dần trở nên lạnh buốt.

“Nghiêm Thế Nam. Chú thật sự đang đứng về phe cháu ư?” Cô hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Nghiêm Thế Nam dám thề trên đời này ngoài hắn ra, chắc chắn chẳng còn ai tận trung với Tần Lạc Uyên cả. “Chẳng lẽ tiểu thư đang nghi ngờ tôi?”

Cô lắc đầu: “Không ạ, chỉ là cháu thấy thủ đoạn của chú… hơi mang theo tính tàn nhẫn.”

Ngô Cẩn Ngôn thừa nhận trong đầu mặc dù có ý niệm gϊếŧ Tuệ Mẫn, thế nhưng tuyệt nhiên không phải để bà ta chết trong vụ tai nạn thảm khốc giống hệt bản thân và gia đình năm xưa.

Kinh khủng lắm.

Nghiêm Thế Nam trông sắc mặt thoạt trắng thoạt xanh của cô, hắn hiểu rằng mình đã dọa sợ đứa nhỏ.

Dù sao thì Ngô Cẩn Ngôn cũng chỉ là tiểu hài tử chưa tiếp xúc nhiều với xã hội.

“Tiểu thư.” Nghiêm Thế Nam thấp giọng thủ thỉ. “Thực ra cuộc sống này còn bao gồm những điều tàn khốc hơn cô tưởng rất nhiều.”

Đem bản photo tài liệu giao cho Nghiêm Thế Nam, Ngô Cẩn Ngôn khuôn mặt tái nhợt đứng dậy: “Cháu cần thời gian suy nghĩ thêm. Cháu sẽ liên lạc với chú sau.”

“Tiểu thư đi đường bảo trọng.”

“Luật sư Nghiêm cũng vậy.”

***

Ngồi trước bàn làm việc, Tần Lam nhìn chằm chằm dãy số vừa gọi tới.

Ngón tay dần chạm lên màn hình lạnh buốt. Nàng vô thức nuốt khan, rồi cũng áp lên tai.

“Ba.”

Đầu dây bên kia. Tần lão gia tử im lặng thật lâu, sau đó mới trầm giọng nói: “Con đón Cẩn Ngôn về nhà một lát.”

Nơi ngực trái mãnh liệt đập từng hồi. Tần Lam siết chặt bút máy, khàn khàn hỏi: “Có việc gì không ạ?”

“Trở về.”

Hai từ đơn giản nhưng mang đầy tính quyết định. Tần lão gia tử dứt câu liền dập máy.

Bần thần nhìn điện thoại vừa chuyển về màn hình chính. Trong hình, là Cẩn Ngôn đặt tay lên vai nàng, khóe môi cong cong nụ cười hạnh phúc.

***

“Sao thế tiểu Phong?”

Nghiêng vai dựa vào tường, Ngô Cẩn Ngôn vừa trả lời vừa liếc nhìn Lâm Tịch trong phòng đàn.

Lúc nãy sau khi gặp Nghiêm Thế Nam xong, nàng hẹn cô tới học viện âm nhạc để cùng nàng truyền thụ kinh nghiệm cho hậu bối khóa dưới.

“Con… đang ở đâu?” Nàng ngập ngừng.

“Con đang ở học viện có chút việc. Dì sao thế? Con cảm thấy hình như tâm trạng dì không được tốt cho lắm.”

Hít sâu một hơi, Tần Lam nhìn ra cửa kính: “Cẩn Ngôn, lúc nãy ông ngoại con gọi điện cho dì… Nói chúng ta về nhà một chút.”

Kết thúc tiệc sinh nhật không lâu đã xảy ra chuyện.

Ngô Cẩn Ngôn trái lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Hảo, về thì về. Tiểu Phong, con ở trước cổng chờ dì.”

Cúp điện thoại, cô gõ gõ lên cửa sổ rồi ngoắc ngoắc tay. Ý bảo Lâm Tịch tới đây một lát.

“Gì?” Kéo cửa kính sang một bên, Lâm Tịch đối diện với cô.

“Hình như ông ngoại biết chuyện giữa con và tiểu Phong.” Cô dám thề, linh cảm của bản thân lần này tuyệt nhiên chuẩn xác.

“Làm sao mà biết?” Lâm Tịch thay tiểu nữ hài lo lắng.

“Hôm trước sinh nhật, có người nhìn thấy con và nàng ở bên nhau.” Cô hơi nhíu mày. “Con đang nghĩ liệu đó có phải là người ở nhà ngoại hay không? Đặc biệt là em họ Tần Linh Chi.”

Ngô Cẩn Ngôn từ nhỏ tới giờ, chưa từng ghét qua ai như Tần Linh Chi.

Mà cô cũng hiểu con nhóc đó đối với mình đồng dạng cũng vậy. Cho nên, dù thế nào chăng nữa, cô cũng đặt Tần Linh Chi lên hàng nghi phạm đầu tiên.

***

Thời điểm cùng Tần Lam trở về Tần gia, Ngô Cẩn Ngôn là người lái xe.

Nhìn nàng ngồi bên cạnh mặt mày xanh mét. Cô hơi trầm giọng nói: “Tiểu Phong, dì cứ nghĩ tới kết quả xấu nhất cũng được. Nhưng dì phải nhớ rằng con vẫn luôn ở đây cùng dì. Nếu như dì bị cả nhà nhốt lại, con nhất định sẽ xới tung Tần gia.”

Tần Lam hốt hoảng nhìn cô.

Đứa nhỏ này… luôn nói được làm được.

Dừng xe trước khuôn viên. Ngô Cẩn Ngôn mở cửa rồi vòng qua ghế phụ, nắm lấy tay nàng.

“Đi thôi.”

Tần Lam nhìn chằm chằm bàn tay đẹp đẽ không chút tì vết của người thương. Rốt cuộc vẫn là kiên quyết nắm lấy.

“Cẩn Ngôn. Con bảo vệ dì, dì bảo vệ con. Chúng ta… cùng nhau bảo vệ tình yêu này.”

Ngô Cẩn Ngôn trong lòng như thể tràn qua dòng nước ấm…

Nhoẻn miệng cười thật tươi, cô siết thật chặt cái nắm tay.

“Được.”

***

Bước vào phòng khách. Đúng như dự đoán, mọi người đều có mặt đầy đủ.

“Ba, mẹ, anh hai, chị dâu…”

Mâu quang của Tần Quốc đương nhiên sớm đã dán lên sự giao thoa giữa bàn tay của hai người.

Thế nhưng, ông vẫn thủy chung không lên tiếng vạch trần.

“Lại ngồi đi.”

Thản nhiên chờ cô và nàng ngồi xuống. Tần Quốc thậm chí còn để gia nhân châm trà cẩn thận.

Bầu không khí thực vô cùng ngột ngạt khó thở.

“Ba nghe tiểu Sương nói con và Cẩn Ngôn đang ở mức quan hệ không bình thường.”

Tiểu Sương?

Tần Lam lập tức ngẩng đầu, phóng tầm mắt lạnh như băng về phía người phụ nữ đang ngồi cạnh Tần Liễm.

“Trầm Sương, tối hôm đó… là chị rình mò tôi và Cẩn Ngôn phải không?”

Ngày đăng: 05.08.2019

Tác giả có lời muốn nói: Tần Linh Chi có là gì? Tuệ Mẫn có là gì? Tất cả đều bại dưới tay Trầm Sương – người phụ nữ xuất hiện mờ nhạt vài chương đầu =)))))) Muahahahahaha =))))

Lần này mị liền hết bản thảo thiệt luôn ¯_(ツ)_/¯  Dạo gần đây đầu óc mị có chút ngớ ngẩn, cứ viết rồi lại xóa hà (╥﹏╥)