Thân Yêu [Lam Ngôn]

Chương 53: Con Xin Lỗi Vì Đã Yêu Dì

“Chẳng có tham vọng nào đủ cao cả để bao biện cho việc làm tan vỡ trái tim người khác.”

– Colleen McCullough –

***

“Tiểu Phong về rồi à?”

Ngô Cẩn Ngôn quay lại bệnh viện bởi cuộc gọi của Lâm Tịch.

“Ân, vừa nghe xong chuyện của tôi, cũng như chuyện của em. Nàng ôm bất ngờ trở về rồi.” Lâm Tịch gật đầu.

“Cô đã nói những gì?”

“Tôi giải thích với nàng về việc những tấm ảnh chụp tôi và ba em. Sau đó là hỏi nàng nghĩ thế nào về hôn nhân đồng tính. Cuối cùng công khai chuyện em thích nàng.”

“…”

“Cẩn Ngôn, thời gian tới chắc chắn sẽ rất khó khăn. Tần Lam yêu em, nhưng có lẽ nàng sẽ rất khó lòng tiếp nhận sự thật phũ phàng này.”

Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc.

Qua một lúc, cô dè dặt nhắc lại: “Lâm Tịch, lúc nãy cô nói chuyện giữa cô và ba em…”

Điều Ngô Cẩn Ngôn quan tâm lúc này, không chỉ là chuyện tiểu Phong có yêu mình hay không. Mà là việc giữa Lâm Tịch và ba mình năm đó.

Lâm Tịch nửa muốn thẳng thắn nói toàn bộ sự thật cho cô nghe. Nửa lại sợ Ngô Cẩn Ngôn không thể chịu đựng được đả kích. Bởi dẫu sao chăng nữa, mẹ của con bé cũng nɠɵạı ŧìиɧ với Cao Hi Nguyệt…

“Tôi và ba em năm đó, thỏa thuận đóng một vở kịch. Xong xuôi, ba em dùng hai triệu để thanh toán.”

“Diễn kịch? Tại sao phải diễn kịch?”

Lâm Tịch đáp: “Em phải hứa với tôi không được suy nghĩ nhiều. Được chứ?”

“Được.”

Thôi. Dù sao thì cũng đến nước này rồi…

Lâm Tịch nói: “Năm đó, là tôi phát hiện mẹ em và Hi Nguyệt nɠɵạı ŧìиɧ. Cho nên tôi với ba em hợp tác diễn kịch, mục đích là để dụ hai người đó công khai lộ diện để cả bốn sẽ cùng giải quyết một lượt. Thế nhưng thật không ngờ… chuyện còn chưa kịp giải quyết xong, thì gia đình em bất ngờ gặp tai nạn. Cẩn Ngôn, việc này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của tôi.”

Ngô Cẩn Ngôn hai tai ong ong: “Cô nói… mẹ em nɠɵạı ŧìиɧ?”

Lâm Tịch thở dài: “Đều đã là quá khứ rồi, Cẩn Ngôn ạ.”

“Không, không thể trở thành quá khứ dễ dàng như vậy được.” Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên nổi điên. “Cao Hi Nguyệt với mẹ em… không, mẹ em không phải người như vậy. Mẹ em…”

“Đừng, Cẩn Ngôn.” Lâm Tịch giữ lấy cổ tay cô. “Em đừng như vậy, cũng đừng cố gắng ôm theo hận thù mà gặp Cao Hi Nguyệt. Bởi vì nàng chính là người đã khiến em quên đi mọi chuyện…”

“Cô nói sao cơ?” Ngô Cẩn Ngôn run rẩy lùi về sau vài bước.

Ai đó làm ơn hãy nói với cô, những thứ bất ngờ đang nườm nượp kéo đến này là gì có được hay không?

Cao Hi Nguyệt? Mẹ nɠɵạı ŧìиɧ? Quên đi ký ức?

“A…” Ngô Cẩn Ngôn ôm chặt lấy đầu.

Từng mảnh suy nghĩ vỡ vụn, tiếng khóc, tiếng chửi bới, và cả những tiếng va chạm kéo dài.

Cô bỗng đứng dậy, lao vọt ra khỏi phòng bệnh.

***

Có một khoảng thời gian khó khăn đến mức chính Ngô Cẩn Ngôn cũng không rõ bản thân đã vượt qua nó như thế nào…

Giống như hiện tại…

“Tiểu Phong.”

Ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang đứng sững lại trước mặt. Cô làm sao không thấy sự mâu thuẫn đang ẩn hiện dưới đôi đồng tử vẫn luôn mang theo hơi ấm của nàng kia?

Thì ra kết quả cuối cùng là như vậy. Thì ra cái kết khi nói ra tình cảm đơn phương là như vậy.

Tần Lam muốn chạm vào Ngô Cẩn Ngôn, song những lời Lâm Tịch nói lúc sáng lại không ngừng quấn lấy nàng.

“Cẩn Ngôn yêu em, Tần Lam ạ.”

Làm sao có thể…? Hai người cư nhiên là dì cháu. Mà Cẩn Ngôn – đứa trẻ vốn thông minh và tinh tế, làm sao có thể mù quáng yêu nàng?

Nhưng Tần Lam không hiểu. Nếu tình yêu còn có lý do, thì nó đã không được gọi là tình yêu.

Thở dài, nàng vươn tay tới trước mặt cô: “Đứng dậy, theo dì về nhà.”

Ngô Cẩn Ngôn cúi gằm mặt.

“Con đang chống đối dì sao?” Tần Lam cao giọng cảnh cáo.

Cả hai đều không hẹn mà im lặng thật lâu. Mãi cho tới khi Ngô Cẩn Ngôn nuốt khan, dùng hết can đảm đển nắm lấy tay nàng. Sự nặng nề này mới kết thúc.

Lúc nãy Lâm Tịch gọi điện thoại cho nàng, nói rằng Cẩn Ngôn vì nghe sự thật nên đã xúc động bỏ đi rồi.

Cho nên, Tần Lam đã thành công bị dọa sợ. Nàng hốt hoảng cùng Nghiêm Thế Nam tìm cô rất lâu.

Rốt cuộc, lại thấy tiểu nữ hài đang bó gối ngồi ngây ngốc trong công viên cách bệnh viện không xa.

***

Trên đường trở về nhà. Tần Lam vẫn như cũ tập trung lái xe, còn Ngô Cẩn Ngôn thì dựa đầu vào cửa sổ. Khuôn mặt trắng bệch dọa người.

Kì thực, cô một nửa không hy vọng sẽ bày tỏ tình cảm của bản thân. Thế nhưng nửa còn lại, lại mộng tưởng ôm hy vọng rằng ngộ nhỡ nói ra, ai biết đâu tiểu Phong sẽ đáp ứng.

Cơ mà, hình như cô đánh giá quá thấp sự tàn nhẫn rồi.

Tần Lam nhập mật mã mở cửa. Sau khi hai người bước vào, Vermisse từ bên trong chạy tới, kêu “meo meo” vài tiếng rồi quấn lấy chân nàng.

Ngô Cẩn Ngôn khom lưng bế Vermisse lên. Anh bạn cũng rất hưởng thụ để cô gãi cằm.

“Con chưa ăn tối phải không?” Đem áo khoác treo lên móc, nàng nghiêng đầu hỏi cô.

Ngô Cẩn Ngôn gật gật, thành thật trả lời: “Vâng.”

“Muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Nghe đáp án lửng lơ đó. Tần Lam rốt cuộc đành phải tự quyết định nấu vài món cô thích.

Tiểu hài tử, chẳng bao giờ chịu để người khác yên lòng.

***

Ăn cơm xong, Ngô Cẩn Ngôn giúp nàng dọn dẹp chén bát. Sau đó tiến về phía cửa.

“Con đi đâu đấy?” Tần Lam kinh ngạc lên tiếng.

“Con…” Cô ngập ngừng. “Con đi về…”

“Đi về? Về bệnh viện hay về nhà?”

“Con cũng không biết.”

“Ở lại đây đi.” Nàng nghiêm mặt. “Dì đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Đừng tiếp xúc với Lâm Tịch quá nhiều.”

“Con…” Ngô Cẩn Ngôn đôi đồng tử dừng trên người nàng thật lâu.

Qua một lúc, cô mới tiếp tục hỏi: “Tiểu di… dì không chán ghét con ư?”

Hai người lẳng lặng nhìn nhau thật lâu.

Tần Lam thở dài: “Con không nên như vậy. Cẩn Ngôn của dì không nên như vậy.”

“Cẩn Ngôn, con năm nay mới mười tám tuổi. Con vẫn còn trẻ, tương lai sau này chắc chắn sẽ gặp được những người tốt hơn. Thậm chí là người ấy sẽ yêu con, thương con, và sẵn sàng cùng con vượt qua cả đời.”

“Đến một lúc nào đó con sẽ hiểu ra. Tình cảm của con đối với dì hiện tại, chỉ là bồng bột mà thôi.”

Đợi nàng nói dứt câu, Ngô Cẩn Ngôn bỗng nhoẻn miệng cười.

Cô nhàn nhạt chất vấn: “Vậy chẳng lẽ gần 5 năm qua, là con bồng bột sao?”

“Tiểu di. Con cũng phải đấu tranh rất lâu mới có thể đi tới quyết định giữ vững loại tình cảm này. Cách đây vài năm con đã từng nói với dì, con đã có người thích. Chẳng qua dì không để ý con, dì luôn coi con như hài tử.”

“Dì biết con có người thích. Chỉ là dì không muốn can thiệp vào quyền riêng tư của con. Dì có thể ủng hộ việc con yêu người cùng giới. Nhưng người đó không thể là dì, Cẩn Ngôn ạ.” Nàng lại gần, đặt tay lên vai cô. “Chúng ta là người một nhà, con cũng là một tay dì nuôi lớn. Không thể…”

“Dì đang sợ bị trời phạt phải không?”

Tần Lam lắc đầu.

“Nếu là phải thì dì đừng sợ. Bởi vì con là người khởi xướng, cho nên kẻ bị đày xuống tầng thứ 18 của địa ngục. Chắc chắn sẽ là con.”

“Ngô Cẩn Ngôn, dì cấm con hồ ngôn loạn ngữ.”

Ngô Cẩn Ngôn vuốt nhẹ mái tóc nàng. Thấp giọng nói: “Tiểu Phong. Con xin lỗi.”

“Con xin lỗi, vì đã yêu dì.”

Ngày đăng: 21.07.2019