“Thế giới là nơi mà mọi thứ không được đánh giá như chính nó, mà qua tác động của nó. Con người được đánh giá không phải qua giá trị thực sự mà theo khả năng diễn xuất của họ.”
– Béla Hamvas –
***
Ngô Cẩn Ngôn bó gối ngồi trên chiếc ghế mây cạnh giường, lẳng lặng đưa mắt nhìn Lâm Tịch đang ngủ say.
Sau bốn ngày trở về Thượng Hải, đôi môi khô khốc nứt nẻ của nàng rốt cuộc cũng đã xuất hiện chút huyết sắc.
“Đừng… Nguyệt…” Nàng khẽ rêи ɾỉ. “Chị đừng như vậy nữa… em xin chị…”
“Lâm Tịch.” Ngô Cẩn Ngôn nắm lấy bàn tay đang cắm kim truyền dịch của nàng. “Lâm Tịch, là tôi.”
Thống khổ chảy nước mắt, Lâm Tịch mơ màng nhìn đứa trẻ trước mặt, sau đó hốt hoảng ôm lấy cô.
“Cẩn Ngôn…”
“Ân, dì nhất định sẽ không sao đâu.” Vỗ vỗ lưng nàng, Ngô Cẩn Ngôn thở dài.
Lâm Tịch dựa đầu vào hõm vai cô. Sau đó để mặc từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Nàng sợ, sợ rằng một ngày nào đó khi mở mắt thức dậy, nàng sẽ lại trở về căn phòng tối mịt và chất đầy những thứ công cụ dơ bẩn ấy. Và cả chiếc xích sắt đã trói đứt sự tự do của nàng.
“Cẩn Ngôn.”
Cửa phòng bệnh được kéo ra. Tần Lam mặt không đổi sắc bước vào, đôi đồng tử dán lên cái ôm không chút kẽ hở giữa hai người.
Ngô Cẩn Ngôn vội rời khỏi Lâm Tịch, bởi vì cô vẫn còn cảm thấy rờn rợn, giống như lần Tần Lam trông thấy Lâm Tịch hôn cô.
“Tiểu Phong, con…” Ngô Cẩn Ngôn ấp úng.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát.” Suốt quá trình đứng trong phòng bệnh, nàng không hề để ý qua Lâm Tịch.
Mặc dù bản thân biết như vậy thực sự rất nhỏ nhen. Thế nhưng nàng không cam tâm khi cháu gái nàng cả ngày chỉ quẩn quanh ở bên cạnh người phụ nữ quyến rũ đó.
Con bé có thể thích nữ nhân, nhưng tuyệt nhiên không phải nữ nhân như Lâm Tịch.
“Dạ.” Ngô Cẩn Ngôn cun cút nghe theo. “Lâm… a di. Dì ở trong này đợi tôi một lát.”
***
Hai người một trước một sau bước ra ngoài. Bạn nhỏ Cẩn Ngôn giống như hài tử mắc lỗi, ngoan ngoãn cúi gập đầu.
“Ngẩng đầu lên.” Tần Lam nhàn nhạt nói.
Ngô Cẩn Ngôn muốn khóc làm theo yêu cầu của nàng.
Chỉ thấy tiểu Phong hôm nay một thân đồ vest trắng, dáng vẻ càng lúc càng tiêu sái, rất có khí chất trở thành sếp tổng.
“Con có muốn nhớ lại mọi thứ trước khi xảy ra tai nạn không?” Nàng hỏi.
“Được sao?” Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc.
“Được. Ngoại trừ Cao tỷ tỷ, thì bác sĩ Đổng có thể.” Tần Lam đã nhờ Nghiêm Thế Nam trao đổi với Đổng Khiết, và đương nhiên, Đổng Khiết vô cùng hào sảng đáp ứng.
Thậm chí nàng còn muốn xem xem, hơn mười năm qua, Ngô Cẩn Ngôn tâm lý đã có chút nào cải thiện hay chưa.
“Nhưng…” Ngô Cẩn Ngôn cắn chặt môi. “Lỡ như… lỡ như sự thật…”
“Sự thật luôn khiến chúng ta tổn thương.” Tần Lam tiếp lời. “Nhưng chẳng lẽ con không muốn giải oan cho ba mẹ con hay sao?”
Nhìn hải tử thống khổ đấu tranh. Nàng cũng không nỡ khiến cô cảm thấy nặng nề, đành thở dài nói: “Dì cũng không muốn ép con. Con cứ suy nghĩ thật kĩ đi.”
“Tiểu Phong…” Ngô Cẩn Ngôn gọi nàng, nội tâm tê dại như đeo gông.
“Dì ở đây.”
“Con ôm dì nhé.”
Cô gái mười tám tuổi, kể từ khi phát hiện tình cảm nghịch luân đối với tiểu di. Bao giờ cũng chỉ dám khép nép đưa ra yêu cầu nhỏ nhặt như vậy.
Tần Lam tiến về phía cô. Để bé con năm nào nương tựa vào mình.
Hai người, một lớn một nhỏ trầm mặc cảm nhận hơi ấm và từng nhịp đập của nhau.
“Cẩn Ngôn.”
“Vâng…”
“Đừng quá gần gũi với Lâm Tịch.”
***
“Tần Lam về rồi à?”
Lâm Tịch nhìn Ngô Cẩn Ngôn khi trông thấy cô lầm lũi bước vào.
Ngô Cẩn Ngôn gật gật đầu.
Chợt, Lâm Tịch lên tiếng hỏi: “Cẩn Ngôn, em có muốn nhận được tình yêu của tiểu Phong không?”
“Đương nhiên, tôi…”
“Làm ơn hãy xưng hô giống như trước đây. Coi như đây là cầu xin duy nhất tôi dành cho em.” Không cần nghĩ cũng đoán được Ngô Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ dùng loại xưng hô mang tính sát thương ấy đối với mình. Cho nên nàng rất nhanh tìm cách chặn ngang.
Ngô Cẩn Ngôn móng tay bấm mạnh xuống da thịt. Cuối cùng cũng đáp: “Em đương nhiên muốn nhận được tình yêu của dì ấy. Nhưng Lâm Tịch, tuyệt nhiên không phải yêu theo cách ép buộc.”
“Tất nhiên tôi sẽ không dùng những thủ đoạn như vậy…” Lâm Tịch dứt câu, vô thức chột dạ hướng mắt nhìn cô.
Mà Ngô Cẩn Ngôn cũng chẳng buồn xuất ra biểu cảm.
“Cùng tôi diễn một vở kịch đi.” Nàng nói. “Tôi nhận thấy tình cảm của Tần Lam đối với em… ít nhiều cũng đã có sự thay đổi rồi. Bởi vì tôi từng trải qua những chuyện như thế này. Cho nên kinh nghiệm tôi đúc kết được chắc chắn nhiều hơn em.”
Ngô Cẩn Ngôn nghe câu ‘Tình cảm của Tần Lam đối với em ít nhiều cũng đã có sự thay đổi rồi’, đương nhiên trong lòng vô cùng dao động.
Thế nhưng cùng Lâm Tịch diễn kịch…
“Cô muốn diễn kịch như thế nào?”
Lâm Tịch ngoắc ngoắc tay tỏ ý muốn cô lại gần. Sau đó nhỏ giọng thì thầm.
Ngô Cẩn Ngôn chần chừ một hồi, rốt cuộc cũng quyết định đồng ý.
Dù sao việc này cũng không khiến cô mất gì.
***
Từ khi tốt nghiệp và trở về Thượng Hải, Ngô Cẩn Ngôn không sống cùng ông bà nội nữa mà trở về sống một mình trong biệt thự cũ của gia đình.
Cô nói bản thân đã tự ý ích kỷ rời xa ba mẹ suốt thời gian dài. Cho nên hiện tại cô ở đây để tiếp tục công việc hương khói.
Tần Lam thỉnh thoảng cũng tới, và cũng có khi hai người sẽ ‘chẳng có gì’ mà nằm chung giường, đắp chung chăn, ở chung nhà.
Đấy chẳng qua là do Tần Lam vẫn coi cô như cháu gái mà thôi.
[Cẩn Ngôn] Tiểu Phong, tình hình của Lâm Tịch đã khả quan hơn một chút rồi. Hôm nay con đưa cô ấy ra ngoài đi dạo. Trưa nay dì không cần tới dùng cơm cùng con đâu.
Soạn cho nàng một tin nhắn dài. Ngô Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn Lâm Tịch vẫn đang lặng lẽ ngồi trên giường bệnh xem TV. Cảm thấy nữ nhân kia thực sự vô cùng cao tay.
“Gửi rồi chứ?” Lâm Tịch hỏi.
“Vừa gửi xong.”
“Chờ xem, nàng chắc chắn sẽ nhắn lại cho em nhanh thôi.”
Đúng như dự đoán, chưa tới bốn phút. Tần Lam đã trả lời:
[Tiểu Phong] Con có biết tình hình hiện tại của Lâm Tịch như thế nào không? Nàng đang phải trốn Cao Hi Nguyệt đấy. Chẳng lẽ con muốn đẩy nàng vào đường cùng lần nữa ư?
“Chà, gần một đoạn dài luôn.” Ngô Cẩn Ngôn vừa đưa tin nhắn cho Lâm Tịch xem, vừa cảm thán.
“Nàng trả lời như vậy, lý do là vì sợ chúng ta sẽ đi riêng.” Lâm Tịch cười nhạt. “Bây giờ thực hiện bước tiếp theo đi.”
Bước tiếp theo chính là làm kiêu.
Ngô Cẩn Ngôn không trả lời tin nhắn của Tần Lam, càng không nghe điện thoại của nàng.
Cuối cùng, là dùng một tấm ảnh chụp cái nắm tay giữa cô và Lâm Tịch ở hoa viên bệnh viện, đăng lên Weibo kèm dòng trạng thái: Holding hands…
“Kiên nhẫn chờ kết quả nào.”
***
Đầu giờ chiều, Tần Lam xuất hiện. Mặc dù trên mặt chẳng có chút biểu cảm đáng ngờ nào, thế nhưng loại hàn khí trên cơ thể đã bán đứng nàng.
Lâm Tịch sớm đã đuổi Ngô Cẩn Ngôn xuống siêu thị cách bệnh viện một đoạn để chờ. Còn bản thân thì nhàn nhã cười với Tần Lam: “Em có vẻ rất gấp?”
“Cẩn Ngôn đâu rồi?”
“Lúc nãy đi chơi về, con bé lại đi mua nước ép hoa quả cho tôi.” Lâm Tịch híp mắt cười. “Vừa hay ở đây chỉ có riêng chúng ta. Em nghe tôi nói vài câu đi.”
Ngày đăng: 19.07.2019
Nãi: Viết hai từ phép thử khiến mị nhớ tới chương PHÉP THỬ VÀ BIẾN CỐ :((( Ám ảnh toán học :(((((
Còn nữa, hãy cảm ơn Lâm lão sư nào chư vị =)))) Bất quá… lại đón chờ thêm tiểu ngược trước khi ăn cẩu lương nhé~
Chúng ta cùng cố gắng kiên trì, vì tình yêu đơn phương bất diệt của nhạc công Ngô Cẩn Ngôn =))))