“Nước mắt là ngôn ngữ câm lặng của đau buồn.”
– Voltaire –
***
Đêm cuối cùng trước khi Tần Lam phải về nước. Ngô Cẩn Ngôn đã kiên nhẫn đợi nàng chìm vào giấc ngủ, sau đó lại giống như thói quen… vụиɠ ŧяộʍ hôn lên môi nàng.
“Có lẽ cả đời này… dì sẽ chẳng thể biết con yêu dì nhiều như thế nào đâu. Tiểu Phong ạ.” Vươn tay vuốt nhẹ đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ mình yêu, cô khẽ thì thầm.
Vốn còn đang ngủ, song lại cảm thấy giống như bị ai đó quấy nhiễu. Cho nên Tần Lam vô thức nhíu mày.
Ngô Cẩn Ngôn vội nằm thẳng trở lại.
Nhưng chỉ là vài phút sau, họ Ngô đam mê tiếp tục khinh bạc cơ thể nàng.
Ngô Cẩn Ngôn ôm lấy Tần Lam. Cơ mà… hai khỏa đầy đặn của nàng cư nhiên cứ liên tục đập vào mắt.
Lại nhớ tới lúc nhỏ, cô đem ngực nàng ra chỉ trích.
Ha. Giờ thì nhìn lại bản thân xem, thậm chí từ khi dậy thì đến giờ chỉ nhích lên vài centimet.
Đáng thương thay…
Ngô Cẩn Ngôn mặc dù đối với hai tiểu màn thầu đó thèm đến đau lòng. Tuy nhiên liêm sỉ không cho phép cô làm thế.
Cô yêu Tần Lam, vì nàng là chính nàng, chứ không phải vì vấn đề nɧu͙© ɖu͙© mà mấy kẻ phàm phu tục tử vẫn thường để ý.
Cho nên, Ngô Cẩn Ngôn quyết định nằm thật tử tế. Nghiêng đầu âu yếm nhìn nàng thêm một chút. Rồi quyết định chìm vào giấc ngủ.
***
Sớm hôm sau.
Cô rón rén rời giường thật sớm. Sau khi thành công đánh răng rửa mặt xong. Bạn học Ngô nhanh chóng mở cửa để xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
“Cẩn Ngôn.”
Trên chiếc ghế mây tại gác xép, Lâm Tịch rướn người nhìn cô.
“Giật cả mình, Lâm lão sư, sáng ngày ra cô làm gì ở đây?” Ngô Cẩn Ngôn thanh âm nhỏ nhất có thể.
“Chúng ta trò chuyện với nhau một lát đi.” Lâm Tịch chuyển qua tư thế ngồi ngay ngắn.
Hôm qua, mặc dù đã hứa sẽ nói về vấn đề mà nàng đang gặp phải. Song kết quả Ngô Cẩn Ngôn buổi trưa lại ra ngoài cùng Tần Lam, buổi tối lại vội vội vàng vàng thay đồ tới khách sạn biểu diễn.
Kết quả cả ngày hôm qua, số lần chạm mặt nhau của hai người thậm chí chỉ tính trong khoảng 10 phút.
Ngô Cẩn Ngôn ngoan ngoãn bước lên gác xép.
Lâm Tịch run run hỏi: “Tối nay Tần Lam sẽ về Thượng Hải phải không?”
“Vâng.” Cô tròn mắt. “Nhưng Lâm lão sư, trông cô thật tiều tụy.”
“Sáng mai… cùng tôi tới một nơi đi…”
Thời điểm nói xong câu này, Lâm Tịch nước mắt lại nhịn không được mà lộp bộp rơi xuống.
“Lâm Tịch.” Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày, lại gần ôn nhu nâng cằm nàng lên. “Nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng đυ.ng tôi.” Lâm Tịch tự dùng tay lau sạch nước mắt, sau đó cuống cuồng đứng dậy. “Em chỉ cần biết sáng mai theo tôi đi là được rồi.”
Nhìn bóng lưng đơn bạc như sắp sụp đổ của nàng. Ngô Cẩn Ngôn thoáng cảm thấy đau lòng.
Ít nhất thì khi gục ngã… em còn có cô chống đỡ.
Nhưng cô…
***
Cả ngày hôm nay trôi qua cũng không có gì đặc biệt.
Thời điểm chạng vạng tối, Ngô Cẩn Ngôn giúp Tần Lam sắp xếp vali. Rồi lại cùng nàng gọi taxi tới sân bay.
“Đi đường bảo trọng.” Lâm Tịch tiễn hai người ra cửa. Dưới ánh đèn màu cam nhạt, làn da của nàng tái nhợt đến dọa người.
“Ân, cảm ơn chị.” Tần Lam khách sáo đáp.
Mặc dù trong lòng… nàng thập phần không cam.
Lâm Tịch vì sao vẫn chưa chịu rời đi? Chẳng lẽ hai người họ đợi nàng về rồi tiếp tục làm những hành động giống như lần trước sao?
Dường như đọc được suy nghĩ trong mắt Tần Lam. Lâm Tịch cười nhạt: “Em yên tâm, ba ngày nữa tôi cũng phải tới Đức để làm giám khảo cho giải đấu tuyển chọn nhạc công.”
Cho nên, bầu không khí gượng gạo mới thực sự kết thúc khi cô và nàng bước lên xe.
***
“Tiểu di, trở về nhớ gọi điện cho con nhé.”
Vừa giúp nàng đẩy hành lý, Ngô Cẩn Ngôn vừa ôn nhu nở nụ cười.
“Dì biết rồi.” Sau ngần ấy năm trốn tránh, rốt cuộc cũng có thể tự do liên lạc với nhau.
Tần Lam đương nhiên vô cùng cao hứng: “Vậy… dì đi nhé. Cẩn Ngôn, con ở lại nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Vâng.”
Hướng nàng vẫy vẫy tay. Sau đó Ngô Cẩn Ngôn cứ luyến tiếc nhìn mãi bóng lưng đang dần khuất xa.
Tần Lam vài lần cũng ngoảnh lại nhìn cô.
Hiện hữu trong tầm mắt nàng, đương nhiên luôn là dáng người dong dỏng cao, với đôi con ngươi màu hổ phách sáng trong, và luôn ngọt ngào nhoẻn miệng cười ấy.
Cẩn Ngôn…
***
Tiễn Tần Lam an toàn lên máy bay. Ngô Cẩn Ngôn bấy giờ mới cảm thấy đau đầu vì chuyện của Lâm Tịch.
“Dậy thay đồ đi.” Cô nói với con sâu nào đó đang cuộn tròn trong chăn.
“Em ăn nói kiểu gì vậy?” Lâm Tịch hừ lạnh.
“Được rồi, cô đang cố gắng bắt bẻ em phải không?” Ngô Cẩn Ngôn dứt lời cũng chui vào trong chăn. “Lâm Tịch, cô đúng là tự tìm chết a.”
Vài giây sau, trong chăn truyền ra tiếng quát tháo của Lâm Tịch: “Khốn nạn Ngô Cẩn Ngôn. Cái tay của em dùng để chơi đàn, không phải dùng để nhéo eo tôi.”
“Cho nên cô tốt nhất hãy rời khỏi chăn. Em trịnh trọng mời Lâm đại tiểu thư cùng em ra ngoài dùng bữa tối.”
Ngô Cẩn Ngôn vừa nói vừa rời giường.
Điều cô có thể làm để khiến nàng bớt muộn phiền lúc này… chỉ có vậy mà thôi.
Lâm Tịch vờ chế nhạo: “Mời tôi? Em nghĩ mình đủ khả năng và vinh hạnh đó ư?”
Ngô Cẩn Ngôn trắng mắt trừng nàng. Cái nữ nhân U35 này sao cứ thích cà khịa cô thế?
Trầm mặc một hồi, sau đó Ngô Cẩn Ngôn khom lưng thật sâu: “Dạ, nghệ sĩ dương cầm ưu tú của Đại lục, người năm 19 tuổi đã được vinh danh trong bảng vàng châu Á. Người năm năm liền hoàn hảo đứng top 1 cả nước. Lâm Tịch, cô có thể chừa cho kẻ hèn này chút mặt mũi để cùng nhau dùng bữa được không ạ?”
Lâm Tịch bật cười thành tiếng, rồi đáp: “Được rồi, với thành ý của em. Lâm lão sư này cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thế nên kết quả, Ngô Cẩn Ngôn đã thành công dụ dỗ người đẹp ra ngoài.
Sau khi dùng bữa xong, cô đưa nàng tới một quán trà nhỏ cạnh bờ sông để ngắm cảnh.
“Đột nhiên lãng mạn như vậy là có ý gì?” Lâm Tịch híp mắt đầy nghi hoặc. “Ngô Cẩn Ngôn, lão nương không ủng hộ việc ngươi hóa thân thành ngư dân bắt cá hai tay đâu nhé.”
“Em mới không buồn hai lòng với cô.” Ngô Cẩn Ngôn bĩu môi. Rồi nhanh chóng nghiêm túc trở lại. “Lâm lão sư, nói em nghe đi. Cô rốt cuộc đang bận lòng điều gì? Hai ngày qua trông cô thực sự tàn tạ lắm đấy.”
Quả nhiên, nét cười trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Tịch dần trở nên cứng đờ.
“Việc này…” Nàng cúi đầu, khuấy khuấy ly trà trong tay. “Chẳng phải tôi đã nói với em rồi sao? Tất thảy… ngày mai em sẽ biết thôi…”
“Chúng ta định gặp ai?” Ngô Cẩn Ngôn hỏi.
Lâm Tịch cắn chặt môi, thanh âm mang theo tia bi ai thống khổ: “Xin em… đừng tiếp tục chất vấn tôi nữa có được hay không?”
***
Ngày kế tiếp…
Lâm Tịch không thể lái xe.
Nàng run tới mức khi cầm vô lăng, bàn tay còn rung lên bần bật.
“Đừng cố gắng nữa, chúng ta gọi taxi.” Ngô Cẩn Ngôn nắm lấy tay nàng. Cô không biết người bí mật đó rốt cuộc là ai… mà lại có thể khiến một Lâm Tịch luôn bình tĩnh trở thành cái dạng này.
“Cẩn Ngôn, hứa với tôi… dù kết quả thế nào đi chăng nữa. Em cũng đừng nhẫn tâm ruồng bỏ tôi. Được không?” Giọt lệ dần trượt khỏi đuôi mắt, làm nhòe đi lớp trang điểm của nàng.
Ngô Cẩn Ngôn thoáng sững sờ, nhưng cũng gật đầu: “Lâm lão sư. Đừng khóc.”
Một đường tới ngoại ô thành phố mất chừng nửa tiếng.
Trong nửa tiếng đó, Lâm Tịch hầu như không hề rời khỏi cái nắm tay của cô.
Mà Ngô Cẩn Ngôn cũng không có ý định ly khai. Dù cho tay nàng đã ướt mồ hôi lạnh.
Cô biết hiện tại, cô sẽ phải trở thành chỗ dựa vững chắc cho nàng.
***
Taxi dừng lại tại một ngôi nhà nhỏ trồng thật nhiều hoa…
Men theo con đường lát sỏi bước vào trong. Lâm Tịch thần trí hỗn loạn, nhưng rồi cũng vươn tay nhấn chuông cửa.
Chừng ba phút sau, cánh cửa rốt cuộc cũng hé mở…
Người phụ nữ chừng 37 tuổi mặc chiếc váy liền dài ngang đầu gối màu trắng. Bên trên khoác thêm chiếc áo voan mỏng. Mái tóc xoăn dài màu cà phê của nàng rủ xuống trước ngực.
Dung mạo và khí chất trên người nàng… hoàn toàn có đủ khả năng để đàn áp những mỹ nhân như Lâm Tịch và cả Tần Lam..
Thời điểm trông thấy khuôn mặt hoàn mĩ kia, phần đầu của Ngô Cẩn Ngôn nhất thời trở nên kịch liệt đau nhức.
“A…” Cô khổ sở giữ lấy đầu.
“Cẩn Ngôn. Cẩn Ngôn.” Lâm Tịch hoảng sợ. “Em không sao chứ?”
“Đừng quá lo lắng, chỉ là phản ứng của não bộ đối với quá khứ bị quên lãng mà thôi.” Người phụ nữ thản nhiên mở miệng. “Cẩn Ngôn, đã lâu không gặp, con cũng trưởng thành như vậy rồi.”
Lâm Tịch giống như động vật nhỏ sợ hãi, run rẩy nhìn nàng: “Cao Hi Nguyệt. Chị muốn làm gì…?”
“Vào nhà trước đã.” Cao Hi Nguyệt vừa nói vừa nghiêng thân để hai người có thể bước vào.
***
Thế nhưng…
Thời điểm cánh cửa đóng lại. Cao Hi Nguyệt bỗng rút ra sấp ảnh rồi ném thẳng vào người Lâm Tịch.
Sau đó… cô trực tiếp giáng vào mặt nàng một cái bạt tai.
“Lâm Tịch, tại sao cô có thể trở thành nữ nhân đê tiện như vậy? Ngô Cẩn Ngôn là hậu bối của chúng ta. Đáng tuổi con tuổi cháu. Cô có còn là người không? Có còn mặt mũi nào để đối diện với Lạc Uyên không?”
Ngô Cẩn Ngôn bàng hoàng vì hành động của Cao Hi Nguyệt. Thoáng nấp máy môi muốn nói gì đó.
Tuy nhiên… sấp ảnh mà Cao Hi Nguyệt vừa rút ra. Chính là những bức hình mà cách đây ba hôm. Thời điểm Lâm Tịch nghiêng đầu hôn lên môi cô…
Ngày đăng: 14.07.2019
Tác giả: Cao Hi Nguyệt (aka Cao Quý phi) giá lâm =))))
Hmmm, còn nữa. Hôm nai chúng ta sẽ bàn qua một chút về hình tượng Lâm Tịch.
Kì thực không biết mọi người tưởng tượng về Lâm lão sư như thế nào. Nhưng sự thật thì mị xây dựng Lâm lão sư theo hình tượng diễn viên Lý Băng Băng.
This:
Xinh quá, thôi thả thêm ảnh nữa ngắm cho khí thế ≧∇≦
Yeah, về phần Cao Hi Nguyệt thì chúng ta sẽ bàn sau. Chúc mọi người đọc truyện và hít drama vui vẻ =)))
Ký tên: Nãi siêu cute :>