“Chúng ta ai cũng muốn giúp người khác. Con người là thế. Chúng ta muốn sống bên hạnh phúc của nhau, chứ không phải sự khổ sở của nhau.“
– Charlie Chaplin –
***
“Cẩn Ngôn.”
Thanh âm ngọt ngào vang lên sau lưng cô.
Ngô Cẩn Ngôn xoay người nhìn, rất nhanh sau đó liền nhoẻn miệng cười với cô gái đang dần tiến về phía mình.
“Tiền bối, chị cũng vừa tan học sao?”
Trương Gia Nghê sải bước về phía cô, chờ khi cả hai chuyển thành vị trí cùng nhau sánh vai, nàng mới nghiêng đầu đáp: “Ừ, chị vừa kết thúc buổi tập luyện do giáo sư Martin có việc đột xuất.”
Ngô Cẩn Ngôn cũng không nói gì thêm.
“Đi ăn tối không? Chị mời.” Trương Gia Nghê nhéo nhéo má cô.
Ngô Cẩn Ngôn khéo léo tránh khỏi nàng: “Thôi nào, em không còn là đứa bé mười tuổi để chị thỏa sức véo má nữa đâu.”
“Em năm nay mới chỉ mười sáu thôi. Đừng quên vẫn còn dưới tuổi vị thành niên đấy, không là đứa bé thì là gì?”
Ngô Cẩn Ngôn bĩu môi, từ chối giải thích về điều này.
Trương Gia Nghê hơn cô ba tuổi, hiện đang là sinh viên khoa vĩ cầm thuộc chuyên ngành nhạc cụ phương Tây của học viện âm nhạc Anh quốc.
Lần đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn gặp nàng, trùng hợp vào đêm cô tham gia buổi độc tấu dương cầm tại Pháp. Nàng cũng tới dự thi vĩ cầm ở tầng trên.
Khi trông thấy Ngô Cẩn Ngôn ngẩn người khóc một mình. Trương Gia Nghê cũng không tò mò, cũng không chỉ trỏ hay cười nhạo cô. Nàng chỉ bó gối ngồi bên cạnh thật lâu, kiên nhẫn chờ cô ngừng khóc mới hỏi: “Đây là lần đầu tiên em xuất ngoại sao?”
Bạn nhỏ Ngô Cẩn Ngôn mười tuổi toàn thân tỏa ra vẻ xa cách khó gần.
Tuy nhiên Trương Gia Nghê vẫn không bỏ cuộc. Nàng tiếp tục nói.
“Chị cũng xuất ngoại để theo học trường nghệ thuật từ rất nhỏ. Cho nên chị hiểu cảm giác của em lúc này.”
“Em đang nhớ nhà, à không, phải là nhớ những người quan trọng với em, đúng chứ?”
Thời điểm ấy, Ngô Cẩn Ngôn xác thực đang điên cuồng nhớ Tần Lam.
Vì thế nghe nàng nói xong, cô lại khóc.
Trương Gia Nghê ngẩng đầu nhìn bầu trời vắng sao. Khẽ thở dài: “Kì thực trái tim của con người sinh ra là để đập. Đập vì khát khao được sống, đập vì sự rung động, đôi khi cũng đập vì nỗi nhớ nhung.”
“Đừng khóc nữa cô bé. Hãy coi lần xuất ngoại này của em là một chuyến phiêu lưu. Em đi tới những chân trời mới, em khám phá thật nhiều địa phương mới, và quan trọng là… em đang theo đuổi đam mê của bản thân. Chị nói đúng chứ?”
Ngô Cẩn Ngôn lau nước mắt, gật gật đầu coi như đồng tình.
“Vì thế hãy mạnh mẽ lên.” Vừa nói vừa đặt vào tay cô chai nước chưa kịp uống. Rồi Trương Gia Nghê xách theo cây đàn và thẳng lưng rời khỏi.
Ngô Cẩn Ngôn đã nhìn theo nàng rất lâu.
Hơn mười tuổi, tại nơi xứ người xa lạ. Tựa như có phép màu của tạo hóa. Cô vô tình bắt gặp một trái tim đồng cảm với mình…
***
“Tiểu ngốc tử lại ngẩn người?” Trương Gia Nghê gõ gõ lên trán cô khi cả hai vừa rời khỏi cổng học viện. “Em vẫn chưa trả lời lời mời đi ăn của chị đâu.”
Ngô Cẩn Ngôn nhận lấy bao đựng đàn từ tay nàng, đem nó khoác lên vai. Sau đó lười biếng nói: “Tiền bối, chị hỏi thật thừa. Nếu được đi ăn chùa thì em đương nhiên đồng ý rồi.”
Trương Gia Nghê cũng bật cười vì câu nói của cô.
Hai người tới một nhà hàng nhỏ nằm ở cuối phố. Trương Gia Nghê theo thói quen gọi những món Ngô Cẩn Ngôn thích ăn, sau đó mới đến lượt mình.
Tinh ý quan sát loạt động tác thuần thục của nàng, Ngô Cẩn Ngôn ngăn không được mà cảm thán: “Chị là người thứ hai nhớ toàn bộ sở thích ăn uống của em.”
“Vậy chị có thể hỏi ai là người thứ nhất không?” Trương Gia Nghê đáp.
“Tiểu Phong của em.”
Thuận miệng nhắc lại bốn chữ này. Ngô Cẩn Ngôn tâm trạng vốn đang vui vẻ cũng dần trùng xuống.
Trương Gia Nghê nhìn dòng tâm sự dày đặc trên khuôn mặt cô, nàng thầm quyết định thôi không đi sâu vào vấn đề đó nữa.
***
Ngô Cẩn Ngôn chống cằm nhìn ra cửa kính. Bởi vì sự kiện lúc nãy mà bản thân dần cảm thấy mất khẩu vị.
Liệu có nên trở về không?
Đây là vấn đề mà Ngô Cẩn Ngôn đã mất rất nhiều thời gian để trăn trở, kể từ ngày Lâm Tịch nói với cô nếu nhớ nàng thì hãy trở về.
Nhưng trở về… chẳng phải sẽ giống như sáu năm trước. Bất lực nhìn từng dòng tin nhắn âu yếm nàng dành cho đối phương. Rồi lại nhìn hai tiếng My Boy thân mật nàng đặt cho hắn?
Ngô Cẩn Ngôn không chịu được.
Ít nhất thì trong ngần ấy thời gian, cô vẫn không tài nào quên được.
Cô hiểu, trái tim vốn đã rách nát này chẳng thể chứa đựng thêm bất cứ sự tổn thương nào đến từ nàng nữa.
“Cẩn Ngôn.” Trương Gia Nghê khẽ gọi tên cô.
“À… vâng.” Rời tầm mắt, cùng nàng đối diện. Ngô Cẩn Ngôn nở nụ cười trông thật gượng gạo.
“Em lại im lặng rồi.” Trương Gia Nghê đẩy đĩa bít tết đã được cắt sẵn về phía cô, thở dài nói. “Em luôn cất giấu rất nhiều tâm sự, và chẳng chịu chia sẻ với ai, Cẩn Ngôn ạ.”
Thực ra, Trương Gia Nghê đã nhận thấy điều này kể từ khi Ngô Cẩn Ngôn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
“Em vốn như vậy.” Mơ hồ trả lời nàng. Ngô Cẩn Ngôn cố tỏ ra bản thân vẫn ổn. “Thôi, chúng ta dùng bữa đi.”
“Chị nhìn bộ dạng ủ rũ của em cũng thấy mất ngon.” Trương Gia Nghê bỏ miếng thịt vào miệng, uể oải nhai cho có.
Ngô Cẩn Ngôn ‘hừ’ một tiếng: “Gọi rượu đi, em mời chị.”
“Em vẫn còn dưới tuổi vị thành niên.”
“Ai cấm trẻ em không được uống rượu?” Ngô Cẩn Ngôn ngông cuồng chống đối. Sau đó nhỏ giọng thì thầm. “Ý em là… uống trộm một chút cũng được. Dù sao thì chị cũng sắp hai mươi rồi mà.”
“Coi chừng lời lẽ của em.” Trương Gia Nghê cảnh cáo cô, sau đó nàng cũng gọi hai ly vang đỏ.
***
Ngô Cẩn Ngôn trở về nhà trọ khi đồng hồ đã điểm chín giờ tối.
“Này, đi đâu bây giờ mới chịu lết thân về?”
Lâm Tịch mang theo khuôn mặt đen xì lù lù xuất hiện.
Ngô Cẩn Ngôn giật nảy mình, quát lớn: “Lâm lão sư, cô có thể thôi ngay cái trò đắp mặt rồi dọa người khác được không?”
“Cô nào có dọa em? Là do trong tâm em có quỷ.” Lâm Tịch bĩu môi. “Còn chưa chịu trả lời nha. Cô hỏi một đứa trẻ 16 tuổi như em đi đâu mà tối mịt mới chịu về? Chẳng lẽ… Cẩn Ngôn của chúng ta ‘have boyfriend’ rồi?”
“Boy boy cái em gái cô.” Ngô Cẩn Ngôn vỗ vào mông nàng. “Cô dạo này không phải chạy show, cho nên thường xuyên rảnh rỗi ở nhà và nghĩ những thứ vô bổ này à?”
“Cô sẽ kiện em vì tội sàm sỡ phụ nữ.” Lâm Tịch nhìn theo. “Cẩn Ngôn, mau trả lời đi mà.”
Và rất nhanh, nàng giống như bạch tuộc quấn lấy cô.
Ngô Cẩn Ngôn nâng trán: “Lâm lão sư, để người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì nữa? Cô đã ba mươi ba tuổi rồi đấy.”
“Ê ê, điều kiêng kị nhất chính là nhắc tuổi của phụ nữ nhé.” Lâm Tịch chuyển qua dùng tay kẹp đầu Ngô Cẩn Ngôn. “Để xem hài tử xấc xược như em còn dám miệt thị cô không?”
“A…a…”
Trong phòng khách, nhất thời chỉ còn vang lên tiếng hét thất thanh của Ngô Cẩn Ngôn…
***
Nằm dài trên giường cùng Lâm Tịch đắp mặt nạ. Ngô Cẩn Ngôn vô thức thở dài.
Lâm Tịch chọt chọt cánh tay cô: “Thở dài cái gì hả nhóc?”
“Em là nhóc cũng không tới lượt cô.”
“Ngô Cẩn Ngôn, lúc nãy cô kẹp đầu em vẫn chưa đủ đô ư?”
Ngô Cẩn Ngôn giơ chân đạp nàng.
“Được rồi, chúng ta nghiêm túc.” Lâm Tịch xoay người nằm nghiêng, nàng chống tay nhìn cô: “Vì sao lại thở dài?”
“Em muốn về Thượng Hải…” Ngô Cẩn Ngôn nhỏ giọng trả lời.
“U chu chu, thế thì còn chần chờ gì nữa. Mau đặt vé máy bay thôi.”
Ngô Cẩn Ngôn ấp úng: “Nhưng là… em không đủ can đảm để gặp…”
“Tần Lam?” Nhiều năm như vậy, Lâm Tịch làm sao không hiểu rõ con người của Ngô Cẩn Ngôn.
Quả nhiên cô trầm mặc.
“Cô nghe nói… nàng đã chia tay bạn trai rồi.”
Ngô Cẩn Ngôn sững sờ: “Sao cơ?”
Lâm Tịch nằm thẳng trở lại, nàng không buồn để ý đến câu hỏi ngẩn ngơ kia, mà tiếp tục đáp: “Cẩn Ngôn, thích một người nhưng lại không đủ can đảm để nói ra. Vậy thì chẳng khác nào bản thân đang dâng hiến cơ hội cho kẻ khác.”
Ngô Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi môi bị cắn tới mức chính cô cũng dần cảm nhận được vị tanh tanh.
Qua một lúc lâu… Ngô Cẩn Ngôn mới khó khăn mở miệng.
“Lâm lão sư, em sẽ trở về.”
Ngày đăng: 25.06.2019