“Chẳng có bản năng nào như bản năng của trái tim.”
-Lord Byron-
***
Đêm hôm đó, Tần Lam lại qua đêm tại Ngô gia.
Ngô Cẩn Ngôn nghiêm túc kéo chăn tới tận cổ, im ắng được một hồi, bé quay đầu hỏi nàng: “Tiểu di, dì lạnh không?”
Tần Lam mím môi đáp: “Ân, xác thực có chút lạnh.”
Lời vừa dứt khỏi miệng, ‘vật thể’ nhỏ bên cạnh đã quấn chặt lấy nàng.
Ngô Cẩn Ngôn chân tay giống như xúc tu. Bé rúc vào cánh tay nàng, thuận tiện cọ cọ vài cái: “Tiểu di, người dì thực ấm.”
Mặc dù biết đứa nhỏ bên cạnh là cháu gái mình. Thế nhưng Tần Lam đôi gò má vẫn ngăn không được mà nóng lên.
Đặc biệt là… tay của Cẩn Ngôn đang vô tình đặt trên ngực nàng.
“Cẩn Ngôn…” Tần Lam khe khẽ nhắc nhở. “Con ôm tiểu di chặt quá, tiểu di thở không nổi mất.”
“Nhưng dì lạnh, con cũng lạnh.” Ngô Cẩn Ngôn cãi ngang. “Trước đây mỗi khi mùa đông tới… con vẫn thường ôm mẹ như vậy…”
Vừa nói, cánh tay ‘vô tình’ kia rốt vừa dịch xuống bụng nàng.
Tần Lam thầm thở dài, bụng cũng tốt. Ít nhất thì… nàng sẽ không cảm thấy quá xấu hổ.
Bởi vì ngực nàng từ khi trổ mã đến giờ, đây là lần đầu tiên bị người khác chạm qua.
“Tiểu di.” Ngô Cẩn Ngôn vẫn không chịu an phận.
“Ừ.”
“Ngực của dì thật nhỏ.”
“…”
Tần Lam trầm mặc.
Hình như theo mắt thường cũng có thể thấy, ngực của nàng thuộc loại vừa đủ. Cho nên hôm nay nghe Ngô Cẩn Ngôn nhận xét xanh rờn như vậy, bảo nàng làm sao mà không nổi giận?
Sự tự ái dần đạt đến giới hạn. Tần Lam cắn răng nói: “Tiểu di năm nay mới mười bảy.”
Ngô Cẩn Ngôn “à…” một tiếng, như thể đã hiểu.
Sau đó, bé tiếp tục chê bai: “Nhưng các chị gái hôm trước con gặp ở học viện, chị nào chị nấy cũng…”
“Hàng giả đấy.” Tần Lam ngăn không được che miệng Ngô Cẩn Ngôn lại. “Con mau ngủ đi.”
“Ưm… ưm… àng… ật…” Bị nàng che đến thở không nổi, thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn vẫn cố gắng bổ sung.
Tần Lam làm gì còn đủ kiên nhẫn để cùng bé bàn luận về vấn đề này nữa? Dù sao cháu gái nàng năm nay mới chỉ 8 tuổi mà thôi.
Tám tuổi, là ai đã đầu độc nó thành như vậy?
Tiểu sắc lang.
***
Tiểu sắc lang kia đêm hôm qua vẫn còn ngoan ngoãn ngủ là thế. Vậy mà sáng sớm nay…
Tần Lam bất lực nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nào đó đang áp vào ngực mình.
Ai có thể giải thích cho nàng nghe không?
Nàng vừa sinh cảm giác bị một hài tử ăn đậu hũ.
Ngắm được vài phút. Tiểu sắc lang Ngô Cẩn Ngôn khẽ cựa quậy, sau đó lười biếng hé mắt.
“Buổi sáng tốt lành, tiểu di.”
Tần Lam đôi đồng tử co lại, cái tên kia khinh bạc nàng chán chê, vậy nhưng còn có thể hào sảng chúc nàng buổi sáng tốt lành ư?
“Tiểu di… dì không khỏe à?” Mắt thấy Tần Lam sắc mặt trắng trắng xanh xanh, bạn nhỏ Ngô Cẩn Ngôn không khỏi lo lắng.
Lật mình nằm đè lên người nàng, Ngô Cẩn Ngôn khóe môi cong cong giống như mèo nhỏ: “Để Cẩn Ngôn giúp tiểu di sưởi ấm nha.”
Dì mới không cần con sưởi ấm.
Mặc dù uất ức nghĩ là vậy, song chung quy Tần Lam cũng không từ chối.
Nàng luôn dung túng Ngô Cẩn Ngôn.
***
Khi Tần Lam bắt đầu bước vào kì nghỉ đông. Thì Ngô Cẩn Ngôn ngược lại với nàng, bé vô cùng bận rộn luyện tập để chuẩn bị cho việc biểu diễn tại bữa tiệc tất niên.
Biết sự kiện này đối với Ngô Cẩn Ngôn cỡ nào quan trọng. Cho nên Lâm Tịch đương nhiên không hề lơ là.
“Cẩn Ngôn, biểu cảm của con như vậy là sao? Con phải nhớ bản thân đang chơi một khúc nhạc vui tươi, cho nên đừng bày ra biểu cảm giống như đang đưa đám.”
Nghiêm khắc chỉ trích bé. Lâm Tịch cảm thấy hài tử này tài năng rất tốt. Chỉ có điều bé không hề biết điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
Nếu như tham dự những giải đấu lớn. Đây sẽ là điều thiệt thòi thứ nhất.
Ngô Cẩn Ngôn cắn môi, ủ rũ đáp: “Nhưng lão sư, con vui không được.”
Lâm Tịch thở dài: “Nếu không thể vui, con làm sao truyền tải thông điệp tới người nghe? Cho nên Cẩn Ngôn, tập trung nhớ đến những điều khiến con hạnh phúc.”
Nhớ đến những điều khiến con hạnh phúc?
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc, khiến bé hạnh phúc trong suốt thời gian qua. Chỉ có mình tiểu di mà thôi…
“Lâm lão sư…” Tiếng gõ cửa vang lên vài cái rồi mở ra. Tần Lam trên người vẫn còn mặc áo lông dày, tay cầm theo hộp đựng thức ăn.
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.
Ngô Cẩn Ngôn ngây ngẩn: “Tiểu di…”
“Ân. Tiểu di mang đồ ăn trưa cho con.” Tần Lam khẽ cười, khiến đôi mắt đẹp của nàng cong lên. “Lâm lão sư, cô cũng cùng ăn cho vui.”
Lâm Tịch gật đầu đáp: “Cảm ơn em.”
Hồn lìa đi vẫn chưa trở về thể xác. Ngô Cẩn Ngôn ngây ngốc nhìn nàng.
Tiểu di… tiểu di luôn xuất hiện đúng lúc như vậy sao?
“Thế nào? Con không vui khi thấy tiểu di à?” Tần Lam để ý cháu gái một hồi lâu, thế nhưng bé cư nhiên không phát hiện nàng.
“Không… không bao giờ…” Ngô Cẩn Ngôn ấp úng. “Chỉ là… chỉ là lúc nãy Lâm lão sư nói con hãy nghĩ tới người làm con hạnh phúc. Con nghĩ về tiểu di.”
“Dẻo miệng.” Tần Lam cưng chiều nhéo mũi bé. “Lại đây nếm thử tay nghề của tiểu di. Hôm nay dì vì con mà vào bếp đấy.”
“Cảm ơn dì.” Ngô Cẩn Ngôn ôm lấy eo nàng. “Cảm ơn dì…”
Lâm Tịch ở một bên chứng kiến màn tình thương mến thương trước mặt, chỉ biết lắc đầu cười: “Này, còn không nhanh qua đây, cô liền ăn hết đấy.”
***
Sau khi dùng xong bữa trưa, Tần Lam ngồi trên sofa nhìn Ngô Cẩn Ngôn luyện đàn.
Mà bạn nhỏ Cẩn Ngôn bởi vì có tiểu di ở đây, cho nên vô cùng tập trung thể hiện toàn bộ tài năng.
Tiếng dương cầm ấm áp lan rộng khắp trời đông lạnh lẽo, tất thảy tạo nên một bức tranh yên bình…
“Tiểu Phong…” Ngô Cẩn Ngôn bỗng buột miệng gọi.
“Hả?” Cả Tần Lam và Lâm Tịch đều ngẩng đầu.
“Tiểu di, con gọi dì là tiểu Phong được không? Từ nay về sau… dì chỉ là tiểu Phong của riêng con.”
Ngày đăng: 13.06.2019
Nãi: Vừa đi chơi về, viết vội bằng điện thoại. Có gì không ổn xin chư vị lượng thứ =))))
Mị giải thích về cái tên tiểu Phong một chút. Như mọi người đã biết, thì tên của Lam Lam được kết hợp bởi chữ Sơn và chữ Phong (岚). Cho nên hiện tại bạn nhỏ Ngôn gọi nàng là tiểu Phong. Lý do vì sao thì chương sau mị tiếp tục làm rõ =))))
Vậy là đã có biệt hiệu riêng rồi, chúc mừng tiểu hài tử =))))