“Trong nghệ thuật cũng như trong tình yêu, bản năng là đủ.”
-Anatole France-
***
Cả Ngô Cẩn Ngôn và Yan, đều đồng loạt chiêm ngưỡng Tần Lam.
“Tần Lam chơi dương cầm rất tốt.” Tiếng Yan cảm thán thoảng qua tai bé.
“Phải, tiểu di luôn tuyệt vời nhất.” Ngô Cẩn Ngôn lầm bầm.
Tần Lam ngừng tay: “Sao con?”
“Không ạ.” Chớp mắt khôi phục sự tỉnh táo. Ngô Cẩn Ngôn đáp: “Con cảm thấy tiểu di rất có năng khiếu.”
“Cảm ơn con, tiểu hài tử.” Nàng cong mắt cười, như một thói quen nâng tay nhéo nhéo chóp mũi Cẩn Ngôn.
Ngô Cẩn Ngôn nội tâm lại tiếp tục dày vò: “Yan, cậu sẽ thích tiểu di chứ?”
“Đừng hòng, người nhà họ Tần ai cũng xấu bụng như nhau. Với lại… mình đã có người thích rồi.”
“Là ai vậy?”
“Cậu sẽ sớm biết thôi.”
Ngô Cẩn Ngôn bần thần. Yan đã có người thích ư?
Nhưng bé không hiểu ‘thích’ rốt cuộc là như thế nào. Bé chỉ biết bản thân ‘thích’ tiểu di, nhưng không phải loại ‘thích’ mà Yan nói.
“Tiểu di.” Ngô Cẩn Ngôn chợt lên tiếng gọi.
“Ừ.”
“Dì đã có người thích chưa?”
Tần Lam nhướn mi: “Sao con lại hỏi thế?”
“Con…” Ngô Cẩn Ngôn ngượng ngùng. “Con chỉ là… tò mò.”
Tần Lam thoáng sửng sốt rồi bật cười: “Tiểu di chưa có người thích. Nhưng tiểu di rất thích Cẩn Ngôn.”
“Dì nói thật?” Ngô Cẩn Ngôn bỗng cảm thấy tâm trạng vô cùng cao hứng.
“Đương nhiên.” Tần Lam xoa xoa đầu bé. “Vì thế nên, Cẩn Ngôn con nhất định phải khỏi bệnh nha.”
“Bệnh bệnh cái bệnh thần kinh ấy. Ngô Cẩn Ngôn, đừng tin lời nàng. Cậu không có bệnh, nàng ta mới có bệnh.”
Thanh âm của Yan lại quẩn quanh bên tai bé.
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc.
Đúng vậy… tiểu di nói thích mình, chỉ vì muốn mình khỏi bệnh mà thôi.
Nhưng Yan là bạn mình, đâu phải bệnh của mình?
Đôi con ngươi màu hổ phách dần tối lại. Ngô Cẩn Ngôn hờ hững buông lời: “Dì đừng nói dối nữa. Dì khiến con cảm thấy thất vọng.”
“Nói dối? Thất vọng? Cẩn Ngôn, dì không có.” Tần Lam đương nhiên chẳng thể ngờ việc bé đột nhiên thay đổi như vậy.
Ngô Cẩn Ngôn rời khỏi ghế ngồi, đem toàn bộ nhạc phổ gấp lại.
“Ông nội con sắp về rồi. Chúng ta xuống nhà chuẩn bị dùng cơm thôi.”
***
Kết quả, cả buổi tối hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn không nói thêm với nàng câu nào.
“Cẩn Ngôn.” Tần Lam vừa chỉnh lại chăn cho bé vừa gọi. “Con đang giận tiểu di sao?”
“Giận là đúng. Ngô Cẩn Ngôn, nàng đáng giận.”
“Con…” Ngô Cẩn Ngôn ngập ngừng.
Bé không giận tiểu di. Nhưng mà Yan…
“Yan, cậu thôi đi.” Ngô Cẩn Ngôn thì thào.
“Cậu dám chống lại mình ư? Ngô Cẩn Ngôn, nếu cậu dám phản bác. Mình sẽ không dạy cậu luyện đàn, không để cậu dự thi vào trường năng khiếu và không cho cậu biểu diễn cuối năm nữa.”
Đừng đùa, dương cầm là tất cả đối với Ngô Cẩn Ngôn.
“Mình…” Ngô Cẩn Ngôn khó xử.
Đoạn, bé lên tiếng đáp lời nàng: “Tiểu di, ngủ đi.”
Dưới ánh đèn ngủ màu cam nhạt, đôi đồng tử của Tần Lam khẽ lay chuyển: “Cẩn Ngôn, dì chỉ muốn biết mình đã làm sai ở đâu?”
“Nói với nàng rằng nàng không sai. Cậu cũng không cần nàng quan tâm.”
Ngô Cẩn Ngôn miễn cưỡng làm theo: “Tiểu di… dì không sai. Con cũng không cần dì quan tâm.”
Hô hấp thoáng ngừng lại. Tần Lam đương nhiên hít thở không thông.
“Cẩn Ngôn, dì đã khẳng định bản thân không có người thích. Dì cũng muốn con mau khỏi bệnh. Dì… dì chỉ hy vọng sau này con sẽ có tương lai.”
“Tương lai của con do Yan quyết định.”
“Tiểu di, tương lai của con… do Yan quyết định.” Ngô Cẩn Ngôn nhìn lên trần nhà, cố gắng tránh khỏi Tần Lam.
Tiểu di, con không muốn thế đâu. Nhưng Yan… cậu ấy là lão sư của con. Nếu như thiếu cậu ấy, con sẽ không thể hoàn thành tốt bản nhạc.
Tần Lam cắn môi, rốt cuộc vẫn là nắm chặt tay bé: “Là Yan nói con làm vậy phải không?”
“Không phải.” Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng phủ nhận.
“Con chắc chứ?”
“Chắc.”
“Cẩn Ngôn, nhìn dì.” Tần Lam bỗng nhoài người dậy, mặt đối mặt với bé.
Thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn liếc qua một bên, đạm mạc trả lời: “Dì mau ngủ đi, sớm mai còn phải tới trường. Với lại… bà ngoại sẽ không vui nếu dì ở cùng con đâu.”
“Con vẫn đang giận bà ngoại?”
Ngô Cẩn Ngôn từ chối đáp.
“Dì xin lỗi. Thay mặt mọi người trong nhà, dì xin lỗi con.” Tần Lam vốn còn tưởng rằng Cẩn Ngôn đang nổi giận bởi vì Tần gia đuổi bé đi. Cho nên nàng tha thiết nài nỉ.
Mà hiện tại, đổi lại là Ngô Cẩn Ngôn xoa xoa đầu nàng: “Mau ngủ đi, tiểu di.”
Một lớn một nhỏ nằm sát cạnh nhau. Trong đêm khuya, Ngô Cẩn Ngôn vụиɠ ŧяộʍ quan sát tiểu di dần chìm vào giấc ngủ…
Nội tâm bé đang chậm chạp tạo thành mối mâu thuẫn lớn.
Bé biết bản thân cần tiểu di. Bởi sau khi ba mẹ mất, ngoài ông bà nội, thì tiểu di là người duy nhất đối với bé bằng tất cả sự chân thành.
Thế nhưng Yan… cậu ấy không thích tiểu di. Cậu ấy càng không thích việc bé và tiểu di kề cận.
Yan sẽ ghen sao?
“Yan.” Ngô Cẩn Ngôn thì thào gọi.
“Mình ở đây.”
“Người cậu thích là mình phải không? Bởi vậy cậu mới phản đối tiểu di chơi cùng mình.”
“Người mình thích không phải cậu.” Yan xem thường. “Cậu có gì để mình thích đây? Sự nhút nhát nhu nhược, hay là ngốc nghếch mặc cho người nhà họ Tần chà đạp?”
“Cẩn Ngôn, đừng thích Tần Lam. Cũng đừng quá kề cận với Tần Lam.”
“Ai biết đâu… bọn họ cũng muốn cậu chết giống mình?”
“Không. Tiểu di sẽ không muốn mình chết.” Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày. “Yan, cậu không được lừa mình.”
“Mình lừa cậu? Cẩn Ngôn, chúng ta đã là bạn từ rất lâu rồi đấy. Cậu xem, mình luôn hướng cậu về với cha mẹ. Chỉ là luôn bị người nhà họ Tần ngăn cản mà thôi. Cho nên, Tần gia là người xấu. Tần Lam cũng là người xấu.”
“Cẩn Ngôn. Cậu thật ngu ngốc. Tại sao mình lại phải tồn tại với một đống phế phẩm như cậu cơ chứ?”
“Cậu mà thích Tần Lam, coi chừng mình gϊếŧ cậu.”
Hoảng loạn thức dậy từ cơn mê. Ngô Cẩn Ngôn khó khăn bóp chặt ga giường.
Mà Tần Lam nằm bên cạnh, vừa mới chớm cảm thấy bé không thoải mái, nàng liền theo bản năng vươn tay ôm bé vào lòng.
Cái ôm của tiểu di… luôn thật ấm áp.
Ngô Cẩn Ngôn tham luyến cảm nhận hương thơm nữ tính trên cơ thể nàng. Tiểu di của bé thật giống mẹ. Thật giống mẹ.
Yan, cậu buông tha cho mình được không?
Ngày đăng: 09.06.2019
Nãi: Mâu thuẫn đầu tiên giữa Ngôn và Yan đã xuất hiện =))))