“Yêu thương bản thân, đó là khởi đầu của một mối tình suốt đời.”
-Oscar Wilde-
***
Chớp mắt, Ngô Cẩn Ngôn đã ở Tần gia được gần một năm.
So với những vất vả trong tưởng tượng, thì Tần Lam cảm thấy bé dần thay đổi rất nhiều. Và ít nhất thì… nhân cách thứ hai đôi khi không còn xuất hiện nữa.
Nhưng Yan thì khác.
Tần Lam vẫn nhớ như in vào đêm ngày giỗ vợ chồng Tần Lạc Uyên. Hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn sau khi tan học thì đột nhiên mất tích, báo hại Tần gia gần như phải lục tung thành phố lên để tìm bóng dáng hài tử.
Mãi tới khi gần 12 giờ đêm, bọn họ mới sực nhớ ra và tìm đến nghĩa trang thành phố.
Đập vào mắt họ là cảnh Ngô Cẩn Ngôn toàn thân đầy máu nằm bên cạnh nơi chôn cất của cha mẹ. Bé đã bất tỉnh.
“Chẳng lẽ con bé cứ như vậy mãi sao?” Khi mang Cẩn Ngôn tới bệnh viện cấp cứu. Tần Liễm bất lực nhìn Tần Lam. Mà nàng chỉ điên cuồng lắc đầu.
“Em không biết, nhị ca, em không biết…”
Nàng sợ lắm. Nàng sợ rằng Cẩn Ngôn sẽ thực sự bỏ nàng ở lại, Cẩn Ngôn thật sự sẽ bị Yan mang đi.
Vì đây… lại là thành quả của Yan.
***
Ngô Cẩn Ngôn ngẩn người nhìn chằm chằm phím đàn. Bé đã như vậy được hơn một tiếng đồng hồ.
“Cẩn Ngôn, con làm sao vậy?” Tần Lam bỏ cuốn sách tham khảo trên tay xuống, nghiêng đầu lo lắng hỏi.
Đã bước vào mùa thi cuối kỳ, nàng xác thực vô cùng bận rộn. Thế nhưng bởi vì không an tâm hài tử, nàng đành chấp nhận việc theo sau bé cả ngày.
Ngô Cẩn Ngôn đáp: “Con đang nghĩ… con cần phải tiếp tục sống.”
Nghe Cẩn Ngôn nói xong. Tần Lam liền đưa mắt chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt bé.
Sự lạnh lùng thấm sâu vào cốt tủy này. Không phải nhân cách thứ hai thì là ai?
Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên ôm chặt lấy đầu. Thống khổ gào lên một tiếng.
“Con muốn sống.”
“Cẩn Ngôn.” Tần Lam kinh hoàng ôm lấy bé. “Cẩn Ngôn. Tiểu di ở đây. Con đừng như thế nữa mà.”
Ngô Cẩn Ngôn bỗng hé môi, dùng lực cắn thật mạnh vào tay nàng.
Nghe tiếng động, Tần phu nhân mang theo Mộ Vãn Yên bước vào trong. Vừa vặn trông thấy màn nhếch nhác đáng thương này.
“Ngô Cẩn Ngôn, con đang làm gì vậy?” Tần phu nhân quát lớn. Vừa nổi giận vừa đẩy mạnh Ngô Cẩn Ngôn sang một bên.
Tần Lam nén đau ôm lấy cánh tay. Nước mắt tràn khỏi khóe mi.
“Mẹ, Cẩn Ngôn vô tội. Đây không phải Cẩn Ngôn.”
“Ngô Cẩn Ngôn phát điên, con còn muốn hùa theo nó ư?” Tần phu nhân phẫn nộ nhìn đứa bé đang cúi gằm mặt. Bà nói với Mộ Vãn Yên: “Tiểu Yên, gọi ba con và chồng con về. Mẹ có chuyện muốn bàn bạc.”
***
Cuộc họp gia đình được tổ chức ngay sau khi Tần lão gia tử và Tần Liễm trở về.
Tần phu nhân nâng cánh tay bị cắn của Tần Lam lên. Ánh mắt bà tựa mũi dao sắc nhọn chỉa về phía Ngô Cẩn Ngôn.
“Tần Quốc, ông nhìn thành quả mà cháu gái ông gây ra xem. Ông nhìn xem. Tôi có từng đổ oan cho cháu gái ông hay không?”
Tần lão gia tử nhìn vết thương sâu hoắm trên cánh tay con gái, rồi lại nhìn Ngô Cẩn Ngôn.
“Tiểu Ngôn, con nói ông ngoại nghe. Là con làm sao?”
“Không phải con…” Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu. “Ông ngoại, không phải con. Con chưa từng muốn làm hại tiểu di…”
Thanh âm non nớt thống khổ mà nức nở. Ngô Cẩn Ngôn bé không hề nói dối.
Bé chỉ biết khi bản thân tỉnh táo lại, bà ngoại đã lôi kéo bé xuống phòng khách, buộc bé phải đối diện với mọi người.
“Cha, người hiểu rõ bệnh tình của Cẩn Ngôn mà…” Tần Lam ôm lấy hài tử, nàng tha thiết nhìn về phía người mình gọi là cha.
Tần lão gia tử trầm mặc…
“Ông còn đắn đo cái gì? Hiện tại cách giải quyết duy nhất chính là mang con bé trả về nhà nội. Hoặc là đưa vào bệnh viện tâm thần.”
“Mẹ.” Tần Lam và Tần Liễm đồng thanh kêu lên.
“Cẩn Ngôn dù sao cũng là con cháu của Tần gia.” Tần Liễm phản đối. “Hơn nữa Cẩn Ngôn còn nhỏ. Vì sao mẹ có thể đưa ra loại quyết định cứng rắn như vậy.”
“Nhưng con bé có bệnh.” Tần phu nhân chỉ vào Ngô Cẩn Ngôn. “Tiểu Liễm, hôm nay nó đã làm hại em gái con. Ai biết ngày mai hoặc ngày kia… nó còn làm những điều gì khác?”
“Không…” Ngô Cẩn Ngôn òa khóc. “Con không.”
“Đủ rồi.” Tần lão gia tử phất tay. “Chuyện này kết thúc ở đây được rồi.”
“Không thể kết thúc.” Tần phu nhân hôm nay đã mang theo quyết tâm làm rõ đến cùng. “Nếu không phải Ngô Cẩn Ngôn rời khỏi Tần gia. Thì sẽ là tôi rời khỏi Tần gia.”
“Bà…”
“Bà ngoại, ông ngoại. Con đi.” Ngô Cẩn Ngôn lau vội nước mắt. Gồng mình đứng dậy. “Mọi người đừng cãi nhau nữa. Con đi.”
“Cẩn Ngôn, con định đi đâu?” Tần Lam giữ bé lại. “Con không thể.”
“Tiểu di, con xin lỗi. Con xin lỗi vì đã làm đau dì.” Bé lùi về sau vài bước, đạm mạc nói với nàng. “Dì đừng lo. Con sẽ về nhà nội.”
“Cẩn Ngôn.” Tần lão gia tử cảnh cáo vợ mình. “Bà ngoại chỉ nhất thời tức giận vậy thôi. Con đừng đi, đây là nhà của con.”
“Đây là nhà của con?” Ngô Cẩn Ngôn bỗng nhiên châm biếm cười. “Ông ngoại, đừng nói những điều hài hước nữa được không? À, cảm ơn vì công ơn nuôi dưỡng gần một năm qua. Sau này tôi sẽ trả các người không thiếu một xu.”
Thái độ của hài tử liên tục thay đổi, đã triệt để khiến người nhà họ Tần cảm thấy kinh hãi.
Chỉ riêng Tần Lam là hiểu.
“Yan.” Nàng gọi.
‘Ngô Cẩn Ngôn’ hờ hững đưa mắt liếc qua: “Gọi cái gì? Ta đã khuyên Ngô Cẩn Ngôn rất nhiều lần rồi. Rằng Tần gia đám người các ngươi vô cùng xấu xa. Ngô Cẩn Ngôn chẳng thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này đâu. Còn sống ngày nào, thì y như rằng còn bị mụ đàn bà kia căm ghét chà đạp.”
Cánh tay nhỏ nâng lên chỉ vào Tần phu nhân.
“Cẩn Ngôn.” Tần lão gia tử kinh ngạc. Cháu gái ông giọng nói và tính cách… thế nào lại giống một người khác như vậy?
“Ông. Không xứng đáng để gọi tên Cẩn Ngôn đâu.” Yan phá lên cười. “Một lũ hạ đẳng, sống một cuộc đời giả lả diễn kịch, các ngươi không thấy mệt sao?”
“À, ta sẽ khiến Ngô Cẩn Ngôn chết. Trong thời gian sớm nhất. Tạm biệt.”
Bỏ lại câu nói lơ lửng, Yan lại tàn nhẫn rời đi.
Ngô Cẩn Ngôn thời điểm thanh tỉnh. Bé lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó cũng bỏ lên phòng.
***
Ngô Cẩn Ngôn đã tự mình tìm về nhà nội.
Đây là tin tức Tần Lam vừa nhận được từ mẹ mình.
Sáng sớm nay, Ngô gia bên kia gọi điện tới thông báo vài câu, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà buông lời trách cứ.
Bởi chẳng có gia đình nào lại để một đứa trẻ mới bảy tuổi rời khỏi nhà, và tới bốt điện thoại công cộng lúc nửa đêm.
Đúng, Ngô Cẩn Ngôn xác thực đã rơi vào trường hợp như vậy.
Gần mười hai giờ đêm đêm qua. Bé lặng lẽ rời khỏi Tần gia, mang theo một chiếc balo nhỏ chứa đầy nhạc phổ và vài đồng tiền lẻ. Bé tự tìm bốt điện thoại công cộng rồi gọi người nhà nội đến đón.
Thời điểm trông thấy cháu gái. Ngô lão gia tử thiếu điều muốn tìm Tần gia tính sổ.
Bọn họ rõ ràng đã đồng ý nhận nuôi Cẩn Ngôn. Thế nhưng vì sao cháu gái ông lại thảm hại ra nông nỗi này?
Mà khi được bà nội gặng hỏi, Ngô Cẩn Ngôn mới chịu nhàn nhạt đáp: “Ở trong căn nhà đó, con bị coi là kẻ lập dị.”
***
Hôm nay là sinh nhật bé.
Ngoài việc Tần Lam tự tay trao quà. Thì Ngô Cẩn Ngôn còn được nhận những món quà mà ông bà nội cùng mọi người trong Ngô gia tặng, món quà nào cũng thật phù hợp với một đứa trẻ bảy tuổi.
Nhưng khiến Ngô Cẩn Ngôn ưng ý nhất, vẫn là việc ông nội đã tặng bé một cây dương cầm.
Ông nội nói, cuối năm nay ông sẽ mang bé đi biểu diễn tại bữa tiệc tất niên trong thành phố. Bữa tiệc đó sẽ có rất nhiều phóng viên và nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng tham dự.
Ngô Cẩn Ngôn. À không, Yan rất thích điều này.
***
Ba giờ sáng, đôi chân nhỏ đung đưa trên chiếc ghế dương cầm. Ngô Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào cái bóng đen được phảng phất dưới ánh trăng, thì thầm hỏi:
“Yan, lúc đó là mình biểu diễn, hay là cậu biểu diễn?”
‘Ngô Cẩn Ngôn’ lại tự trả lời: “Ngốc sao, đó là con đường của cậu. Cậu nhất định phải tự mình bước đi. Mình chỉ có thể làm người nghệ sĩ chân chính dẫn lối cho cậu mà thôi.”
“Cảm ơn Yan. Mình sẽ lấy nghệ danh là tên của cậu.”
“Được. Mình hy vọng cái tên này sẽ được thính giả tung hô.”
“Mình hứa.”
“Cẩn Ngôn, nếu hứa mà không làm được. Thì cậu nên chết đi.”
“Nhưng mình…”
“Suỵt… đừng nói gì thêm nữa. Chỉ cần nhớ rõ nếu không làm được, cậu chắc chắn phải chết.”
Bóng đen dưới mặt đất mơ hồ chuyển động.
“Sinh nhật vui vẻ, Cẩn Ngôn.”
Ngày đăng: 08.06.2019
Nãi: Được nghỉ học thêm 3 tuần =)))))