“Nỗi cô đơn trên thế giới này mãnh liệt tới mức bạn có thể thấy nó trong những chuyển động chậm chạp của kim đồng hồ.”
– Charles Bukowski –
***
Cưỡng chế đem Ngô Cẩn Ngôn tới bệnh viện. Sau khi bác sĩ kiểm tra và thay lại lớp thạch cao, không thể không cau mày nhắc nhở.
“Hài tử mới lên bảy, các khớp xương vẫn chưa hoàn toàn phát triển. Thế nhưng vừa mới gãy vài hôm trước, hôm nay lại tiếp tục bất cẩn tổn thương lần thứ hai. Chẳng lẽ các người muốn tay con bé cứ như vậy bị phế ư?”
Tần Liễm liên tục cúi đầu nhận lỗi. Mà Tần Lam thì ôm lấy Ngô Cẩn Ngôn, nhẹ giọng trấn an bé: “Không sao đâu, con còn chơi được dương cầm mà.”
Ngô Cẩn Ngôn hờ hững nhìn nàng, sau đó dùng tay trái gạt xuống cái ôm của nàng. Tỏ ý mười phần đều là không cần sự an ủi.
Bị hài tử liên tiếp cự tuyệt. Tần Lam cũng chỉ còn nước bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng mà… vì sao phản ứng của con bé lại khác xa với đêm hôm qua như vậy?
Nghi hoặc nhìn Ngô Cẩn Ngôn. Song thời điểm ánh mắt cô tịch của bé giao nhau với nàng. Tần Lam bất giác thu liễm, không còn muốn đối diện.
***
“Cẩn Ngôn, con lại muốn đi đâu?”
Vừa ra khỏi bệnh viện, Tần Lam đã vội vã chạy theo bóng dáng của hài tử.
Ngô Cẩn Ngôn không trả lời. Mà trực tiếp hướng về phía trạm xe bus, tiếp tục bước đi.
“Ngô Cẩn Ngôn.” Tần Liễm phát điên quát. “Con có chịu nghe lời hay không? Hiện tại cha mẹ con mất rồi, trong nhà con chẳng còn ai cả. Nếu như con muốn xảy ra loại chuyện không may như hôm nay, thì con cứ việc chống đối tiểu cữu và tiểu di.”
Ngô Cẩn Ngôn lẳng lặng nhìn hắn. Mâu quang trong mắt dần trở nên ảm đạm lạnh lùng.
“Theo tiểu di về nhà ông bà ngoại. Sau đó tùy ý con quyết định, được chứ?” Tần Lam kiên nhẫn dỗ dành. “Con nghe lời tiểu di được không? Coi như tiểu di cầu xin con.”
Tần Lam hiểu đối với Ngô Cẩn Ngôn, cách để khiến bé nghe lời không phải là quát tháo hay đánh đập. Mà là dùng sự chân thành.
Ngô Cẩn Ngôn cần sự chân thành.
“Tiểu di…” Ngô Cẩn Ngôn hé môi gọi nàng.
“Ân.”
“Nhưng nếu về nhà ông bà ngoại, con sẽ không thể chơi dương cầm.”
Thì ra đây chính là điều bé vẫn băn khoăn?
Tần Liễm xoa xoa đầu Ngô Cẩn Ngôn, vô cùng khẳng định đáp: “Việc này con không cần lo. Tiểu cữu sẽ mua đàn dương cầm mới cho con. Được chứ?”
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc, nhưng rồi cũng thôi không cự tuyệt.
***
Ngay trong ngày hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn được hai anh em Tần Liễm đón về Tần gia.
“Rốt cuộc con cũng chịu về với ông ngoại rồi.” Thời điểm vừa trông thấy Cẩn Ngôn, Tần lão gia mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Đứa con gái Tần Lạc Uyên của ông. Từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của mẹ. Khi vừa lớn hơn một chút thì kẻ làm cha lại quyết định đi thêm bước nữa. Nhưng con bé cũng không hề phản đối. Chỉ nhàn nhạt nói rằng: “Cha hạnh phúc là con vui rồi.”
Bởi vậy kiếp này, ông nợ hai mẹ con tiểu Uyên…
Cho nên ông muốn thay Lạc Uyên bù đắp tất những mất mát thiếu thốn cho Ngô Cẩn Ngôn. Ông nhất định sẽ yêu thương chất nữ thật tốt.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn người trong nhà, sau đó chỉ đơn giản chào hỏi vài câu rồi đứng nép sang một bên, ánh mắt dừng lại phía vợ và con gái của Tần Liễm.
“Linh Chi, mau tới đây chào hỏi biểu tỷ của con nào.” Tần Liễm vẫy vẫy tay. Cô bé Tần Linh Chi năm tuổi rất ngoan ngoãn chạy tới.
Đoạn, Tần Linh Chi thời điểm đối diện với Ngô Cẩn Ngôn, cái mũi nhỏ hơi chun lên: “Ba, trên người chị ấy có mùi gì ấy. Con không thích.”
Nghe biểu muội nói xong, Ngô Cẩn Ngôn theo bản năng cúi đầu nhìn lớp quần áo đã được thay đổi sạch sẽ. Mặc dù bé không hiểu trên người mình có mùi lạ ở điểm nào, song dáng vẻ khi đối diện với Tần Linh Chi, vẫn là một thần sắc thanh lãnh hững hờ.
Tần Linh Chi âm thầm bĩu môi. Rất nhanh liền trở về bên cạnh mẹ.
Có ba có mẹ, thật tốt.
***
Tần Lam đối với thái độ tiểu công chúa của Tần Linh Chi, nàng xác thực không hài lòng.
“Linh Chi, dù sao từ nay về sau biểu tỷ Cẩn Ngôn của con cũng sống ở đây. Con nên đối xử biết trên dưới.”
“Tiểu Lam, con đột nhiên làm quá lên như vậy làm gì? Linh Chi dù sao cũng chỉ là một hài tử, con bé thấy sao nói vậy thôi mà.”
Người vừa lên tiếng, là Tần phu nhân.
Ngô Cẩn Ngôn quét mắt qua người mình phải gọi là bà ngoại. Trong lòng bỗng vô thức sinh ra cảm giác chán ghét.
Bé biết bà ngoại không thích bé và mẹ.
Trước đây mỗi dịp về nhà ngoại. Bé vẫn thấy mẹ không để tâm tới bà ấy, thậm chí vài lần bé còn trông thấy bà ấy xỉa xói mẹ.
Mắt thấy Ngô Cẩn Ngôn lại thẫn thờ, Tần Lam vội nắm lấy tay bé. Nàng vung ánh mắt chống lại Tần phu nhân.
“Cha, mẹ. Con xin phép đưa Cẩn Ngôn lên lầu trước.”
***
Đem Ngô Cẩn Ngôn trở lại phòng mình. Tần Lam đóng chặt cửa, ngồi xổm xuống đối diện với bé.
“Cẩn Ngôn. Tạm thời con ở cùng phòng với tiểu di được không?”
Trái với dự đoán, Ngô Cẩn Ngôn hôm nay không giống như mọi khi lạnh nhạt với nàng. Bé ngược lại rất dễ dàng gật gật đầu.
“Được. Làm phiền tiểu di.”
“Ngốc tử, con còn muốn khách sáo với dì ư?” Thiếu nữ mười sáu tuổi điểm nhẹ lên mũi cháu gái. Khóe môi ngăn không được mà câu thành nụ cười ôn nhu.
Ngô Cẩn Ngôn bỗng ôm lấy nàng: “Tiểu di, dì đừng đối xử quá tốt với con.”
Tần Lam bất ngờ được hài tử bày tỏ tình cảm. Phản ứng đầu tiên của nàng là ngẩn người, nhưng rồi cũng khẽ cười xoa xoa đầu bé: “Vì sao? Dì là tiểu di của con, đối xử tốt với con là việc thường tình.”
“Nhưng con không muốn.” Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày. “Cậu ấy không thích việc người khác đến gần.”
“Cậu ấy?” Tần Lam cúi đầu nhìn Ngô Cẩn Ngôn. Mà bé chỉ cắn chặt môi, kiên quyết không nói thêm tiếng nào.
Tần Lam dùng ngón tay nâng mặt Ngô Cẩn Ngôn lên, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy: “Con đừng dọa tiểu di sợ. Còn nữa Cẩn Ngôn. Tiểu di chưa hỏi vết máu trên người con lúc sáng nay thế nào lại có?”
Ngô Cẩn Ngôn lùi về sau vài bước, đương nhiên là tránh khỏi bàn tay nàng.
“Thì là máu thôi.”
Tần Lam không từ bỏ: “Con nói tiểu di nghe. Ngoài bị gãy tay, con còn thụ thương thêm chỗ nào?”
Sở dĩ Tần Lam không biết Ngô Cẩn Ngôn bị thương nơi nào. Là vì lúc nãy bé tự về phòng thay quần áo. Dứt khoát không nhờ ai giúp hộ.
Mặc kệ việc cánh tay vẫn còn đang gãy.
Tần Lam nhìn hài tử cô độc đứng đối diện mình. Nàng vô thức nhớ tới đại tỷ.
Đại tỷ, em thực sự có thể chăm sóc tốt Cẩn Ngôn được sao?
Ngô nhỡ em khiến chị thất vọng thì sao?
Ánh mắt ngày càng mông lung. Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên nắm lấy tay nàng.
“Tiểu di.”
“Ân.” Tần Lam vô thức trả lời.
“Con bị thương ở nơi này.”
Ngô Cẩn Ngôn vừa nói, bàn tay nhỏ vừa nâng lên kéo vạt áo xuống. Để lộ phần vai bị rách một đường sâu hoắm.
Vết rách không tính là quá dài, nhưng đối với một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, như vậy quả thực rất đau đớn.
Nhưng là… Ngô Cẩn Ngôn suốt thời gian qua không mở miệng kêu lấy một tiếng.
Thậm chí, bé còn mặc áo đen để che vết máu vẫn tiếp tục rỉ trên người.
“Cẩn Ngôn, con…” Tần Lam hốc mắt đỏ lên. “Tiểu di van cầu con, con nói lý do cho dì nghe được không?”
Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
“Cậu ấy nói, chỉ khi con chết đi, con mới có thể gặp cha mẹ.”
Ngày đăng: 04.06 2019
Nãi Nãi: Đọc tới đây thì chắc mọi người cũng hiểu Cẩn Ngôn bị gì rồi =))))