Thân Yêu [Lam Ngôn]

Chương 1: Đứa Trẻ Kì Lạ

“Tuyệt vọng là ma túy. Nó ru ngủ trí óc vào sự dửng dưng.”

– Charlie Chaplin –

***

“Sau đây là bản tin kế tiếp. Vào lúc 2 giờ sáng nay theo giờ địa phương. Trên tuyến đường cao tốc thuộc quốc lộ XXX đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi vô cùng nghiêm trọng. Trong đó hai nạn nhân được xác định đã tử vong ngay tại hiện trường, nạn nhân thứ ba được bệnh viện trung ương tiếp nhận trong tình trạng đa chấn thương. Hiện các cơ quan chức năng đang tiếp tục điều tra và làm rõ…”

Màn hình TV vụt tắt, trả lại sự yên tĩnh cho phòng chờ khu tang lễ.

Bên ngoài căn phòng hiện tại, là ồn ã những tiếng người khóc than. Còn có cả tiếng gõ mõ tụng kinh. Khung cảnh tang thương khiến bất cứ ai đến dự cũng chỉ biết cúi đầu, buồn khổ không muốn nhìn.

“Đằng kia là con gái của Tần tổng sao?”

“Đúng vậy, nghe đồn năm nay mới lên bảy.”

“Còn quá nhỏ a, hài tử đáng thương…”

“Phải phải. Cùng một lúc liền mất cả cha lẫn mẹ.”

Một vài tiếng bàn tán vang lên, phần lớn đều hướng về phía bóng hình nhỏ bé đang đứng nép vào linh cữu của cha mẹ.

Tiểu nữ hài ngũ quan thanh tú ưa nhìn. Chỉ có điều vì bị thương, cho nên trên đầu vẫn còn quấn vải băng bó. Hơn nữa cánh tay phải cũng đang dùng thạch cao để cố định lại.

Tóm lại, đứa trẻ này cả về thể xác lẫn tinh thần, đều đang chịu nhiều tổn thương.

Thế nhưng thay vì khóc lóc hay náo loạn, tiểu nữ hài chỉ thất thần nhìn về phía trước. Đôi mắt ánh lên hàn khí không phù hợp với lứa tuổi.

Bé biết mình vẫn còn sống.

Chỉ có điều, từ nay về sau sẽ phải sống với biệt danh gọi là trẻ mồ côi.

“Cẩn Ngôn, con cũng đứng cả ngày rồi. Về phòng nghỉ ngơi cùng ông ngoại đi.”

Lão nhân gia ước chừng đã qua tuổi ngũ tuần. Bởi vì đau đớn trước cái chết của con rể và con gái, cho nên giọng nói khàn khàn đầy mỏi mệt.

Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn ông ngoại. Rồi lại quật cường đứng yên tại chỗ.

Không khóc, cũng không biểu cảm.

“Cẩn Ngôn.” Bên cạnh lão nhân gia xuất hiện thêm một cô gái chừng mười sáu tuổi.

Cô gái đến bên cạnh tiểu nữ hài, ngồi xổm xuống, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Cẩn Ngôn. Tiểu di cùng con về phòng nghỉ nhé.”

Ngô Cẩn Ngôn bàn tay trái dần siết lại. Sau đó bé khép mi, đôi mày khó chịu nhíu thật chặt.

“Ba, người cứ đi đi. Để con ở đây cùng Cẩn Ngôn là được rồi.” Dường như biết rõ Ngô Cẩn Ngôn hiện tại không muốn cùng mọi người giao tiếp, cho nên nàng ôn hòa nói với lão nhân gia.

“Ừ, tiểu Lam, cố gắng chiếu cố con bé thật tốt.” Lão nhân gia thở dài, rốt cuộc cũng tiến về phía bàn trà, cùng khách nhân chia sẻ nỗi buồn.

“Cẩn Ngôn, con có muốn ăn gì không? Tiểu di lấy đồ ăn cho con nhé.” Nhìn Ngô Cẩn Ngôn vô thanh vô sắc, Tần Lam đành tìm cách khác dỗ dành.

Ngô Cẩn Ngôn hơi liếc qua nàng. Sau đó hé môi nhàn nhạt trả lời: “Cảm ơn tiểu di, con vẫn ổn.”

Sở dĩ Tần Lam mặc dù được gọi là tiểu di, nhưng chỉ lớn hơn Ngô Cẩn Ngôn 9 tuổi. Là vì lão nhân gia nhà họ Tần lấy hai đời vợ. Mẹ của Ngô Cẩn Ngôn – Tần Lạc Uyên là con của vợ cả. Sau khi vợ cả mất, Tần lão gia đi thêm bước nữa, sinh được người con trai thứ Tần Liễm và người con gái út Tần Lam.

Mà hôm nay, vợ chồng Tần Lạc Uyên đột ngột gặp tai nạn qua đời. Đây chính là một cú sốc lớn đối với cả hai nhà Tần – Ngô.

Đặc biệt là đứa trẻ mới lên bảy – Ngô Cẩn Ngôn.

***

“Cô có cảm thấy Cẩn Ngôn đứa bé đó quá lạnh lùng hay không?”

“Đúng vậy, chẳng có đứa trẻ nào cha mẹ mất mà có thể thong dong như nó.”

“Phải a, như vậy thì cũng quá tàn nhẫn rồi.”

Ngô Cẩn Ngôn làm sao không nghe thấy những thanh âm tò mò thắc mắc, thậm chí là chỉ trích của những người bé phải miễn cưỡng coi là họ hàng kia?

Tần Lam ở bên cạnh nhìn về phía đám người đang đứng cách nàng và Cẩn Ngôn không xa. Cuối cùng, nàng thay bé bịt chặt hai tai.

“Cẩn Ngôn, con đừng để tâm lời họ nói. Ba mẹ con vẫn luôn dõi theo con.”

Tưởng chừng điều này sẽ an ủi được trái tim của hài tử. Thế nhưng nằm ngoài dự đoán, Ngô Cẩn Ngôn ngược lại dứt khoát lùi về phía sau vài bước, rõ ràng đang muốn tránh khỏi nàng.

Bởi vì ngay lúc này đây, bé căm sợ tất cả mọi người. Bao gồm cả tiểu di.

***

Trời vẫn còn mưa…

Lặng nhìn hai hũ tro cốt nằm sâu dưới lòng đất. Cho đến khi đám tang kết thúc, Ngô Cẩn Ngôn tay trái tự che ô. Một thân một mình tiến về phía xe con màu đen đang dừng ngoài cổng khu nghĩa trang.

Bé nhàn nhạt nói với tài xế.

“Bác Triệu, con muốn về nhà.”

Bác Triệu là tài xế riêng của gia đình Tần Lạc Uyên. Mà lúc này, mắt thấy hài tử mạnh mẽ đang nhìn mình. Bác Triệu chỉ thương xót trả lời: “Nhưng tiểu thư…”

Nhưng tiểu thư, Tần tổng và Ngô tiên sinh đã mất rồi.

“Con muốn về nhà…” Ngô Cẩn Ngôn kiên nhẫn lặp lại câu nói. Sự nghiêm túc trong đôi mắt bé không phải đứa trẻ bảy tuổi nào cũng có thể có được.

Cái này, là từ bi thương tột cùng tạo nên.

“Cẩn Ngôn, về Tần gia với ông ngoại đi. Còn có bà ngoại, tiểu thúc, tiểu di của con.” Tần lão gia cùng đoàn người lại gần Ngô Cẩn Ngôn. Mà bé cũng không tỏ ý gần gũi, chỉ ngoan ngoãn lễ phép thưa: “Ông ngoại, con sẽ tự mình trở về.”

Chìm vào im lặng. Ngô Cẩn Ngôn vẫn nhớ như in lời mẹ dặn thời điểm trước khi chiếc xe bị lật trên đường cao tốc. Mẹ nói, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, con hãy cứ ở trong nhà mình, hoặc tới nhà ông bà nội.

Bé không biết vì sao mẹ lại dặn như vậy. Nhưng khi nhìn mẹ và ba ba toàn thân đều là máu. Bé biết… mẹ vĩnh viễn không thể giải thích cho mình thêm nữa.

Ngô Cẩn Ngôn chầm chậm xoay người bước lên xe. Chiếc xe con lăn bánh, dần biến mất trong màn mưa.

***

Nửa đêm. Cơn mưa lớn đã kéo dài suốt một ngày vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Ngô Cẩn Ngôn ngồi cuộn tròn trên giường. Tay cầm chặt tấm ảnh chụp gia đình ba người.

Ánh đèn màu cam hắt lên một góc căn phòng. Phảng phất sự u ám và nỗi cô đơn khi chỉ còn bản thân tiếp tục tồn tại trên thế gian.

Tiếng ma sát, tiếng gào thảm thương của ba, tiếng dặn dò của mẹ… Tất thảy đều vượt quá sức chịu đựng của một đứa nhỏ.

Ba ba bất lực siết chặt tay lái, ba ba nói với mẹ rằng: “Tiểu Lạc, không ổn rồi, ai đó đã cắt đứt dây phanh của chiếc xe…”

Sau khi nghe lời ba xong, mẹ lập tức tháo dây an toàn, lui xuống ghế sau ôm chặt lấy bé. Mẹ nói rằng: “Cẩn Ngôn, con đừng lo. Từ nay về sau hãy cố gắng sống thật tốt. Khi con đủ 18 tuổi, nhất định con sẽ tự mình tìm ra toàn bộ sự thật.”

Bàn tay trái đang cầm tấm ảnh ba người kịch liệt run rẩy.

Nếu không phải hôm đó bé nằng nặc đòi ba mẹ đưa tới thành phố B để xem biểu diễn dương cầm. Thì cả nhà sẽ không về muộn như thế.

Ngô Cẩn Ngôn xuống giường, đi chân trần mở toang cánh cửa ban công. Sau đó bé ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối đen không một gợn sao.

Ngô Cẩn Ngôn nhắm đôi mắt lại, mặc kệ cơn đau rát vì hạt mưa đang liên tục tát xuống. Và ngay lúc này đây, bé đã coi những hạt mưa kia là sự trừng phạt, trừng phạt cho sự dại khờ không đúng lúc của chính mình.

Bé đã ước bản thân có thể lớn thật nhanh, lớn thật nhanh để biết toàn bộ sự thật trong lời dặn dò của mẹ.

Bé ghét việc phải làm một đứa trẻ. Dẫu cho một đứa trẻ có thể sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, cũng có thể tự do làm nhiều việc, phát ngôn nhiều điều mà người lớn chỉ lắc đầu rồi cười nói “Đồng ngôn vô kỵ”.

Thế nhưng, làm một đứa trẻ cô đơn – giống như Ngô Cẩn Ngôn, thì những điều muốn nói, những việc muốn làm. Đều phải kiên nhẫn chờ cho tới khi trưởng thành.

Mà trưởng thành, luôn là một khái niệm gì đó quá đỗi xa xỉ đối với tuổi thơ.

Hôm nay trong đám tang, họ hàng nhận xét bé là một người kì lạ, là một người lạnh lùng không tim không phổi. Thế nhưng thực tế, không phải bé muốn vậy. Chỉ là sự tuyệt vọng đã khiến bé trở nên trầm mặc, sự tuyệt vọng không cho phép bé mở cánh cửa tình cảm để khóc than hay để làm nũng. Bởi bé hiểu từ nay về sau mình không bao giờ được phép sử dụng những đặc quyền của trẻ nhỏ nữa.

Bởi chính vì cái ‘quyền’ làm nũng của một đứa trẻ, mới khiến ba và mẹ chết thảm.

Sự tuyệt vọng đã gϊếŧ chết tâm hồn của Ngô Cẩn Ngôn. Sự tuyệt vọng đã biến bé thành một hài tử dửng dưng cô độc.

Ngô Cẩn Ngôn.

Ngày đăng: 01.06.2019