Đông Tây [Lam Ngôn]

Chương 54: Một Loại Bất Ngờ

Quạt gỗ phát ra mùi hương thơm dịu, đi kèm với dáng vẻ ung dung nhàn hạ rất nhanh đã trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi người.

Soạt một tiếng, Ngô Cẩn Ngôn bỗng thấy nữ nhân vừa mới câu dẫn mình đứng dậy hướng Tần Lam nở nụ cười:

"Tần tiểu thư."

Rời tầm mắt khỏi cô, nàng cũng phối hợp đáp: "Đã lâu không gặp, Đặng tiểu thư."

Ngừng một chút lại tiếp tục bổ sung: "Thật may mắn vì cô đã đồng ý cuộc hẹn này."

Bất ngờ xuất hiện ở thành phố X. Bất ngờ xuất hiện sau những ngày tưởng chừng như sóng đã yên biển đã lặng. Ngô Cẩn Ngôn thừa nhận bản thân hiện tại chính là dần cảm thấy mù mịt vì hành động đường đột của nàng ngày hôm nay.

Vị "Đặng tiểu thư" chào hỏi xong liền gọi thêm một ly rượu mạnh. Sau đó tỏ ý mời nàng hãy theo mình tới nơi kín đáo hơn nói chuyện.

Xa Thi Mạn khuôn mặt đằng đằng sát khí trừng cô, trước khi khuất dạng còn không quên chế nhạo: "Ngô Cẩn Ngôn, ngươi vĩnh viễn chỉ đáng làm con chuột cống sớm chiều tìm cách lẩn tránh sự đời mà thôi."

Ngô Cẩn Ngôn khẽ cười phụ họa: "Đúng vậy. Ta chính là như vậy đấy."

***

Khương Tử Tân chẳng rõ đã trốn đi nơi nào. Cô âm thầm đoán hẳn là do nàng sợ bị tiểu di trách phạt vì dám cả gan chứa chấp kẻ bỏ trốn là cô.

Ước chừng nửa giờ sau, Tần Lam cùng Đặng tiểu thư xuất hiện. Lần này nàng không nhiều lời mà trực tiếp nói với cô một câu: "Chơi đủ chưa? Khôn hồn thì mau trở về."

"Còn không phải hôm nay ngươi tới là để ép ta về ư?"

"Cái gì? Ngô Cẩn Ngôn, ngươi cũng đánh giá bản thân quá cao rồi." Chiếc quạt trong tay nàng chậm rãi phe phẩy. "Ngươi có chân có tay không tự bò về thì thôi, ta đâu rảnh để nhận vai đưa rước?"

Miệng lưỡi vẫn luôn vô cùng cay nghiệt.

"Ta không về." Cô nói.

"Ngươi có tin không? Tin rằng năng lực của ta có thể thừa sức dẹp sạch toàn bộ những nơi mà ngươi làm việc hoặc muốn xin việc. Đừng nói với ta ngươi đang dựa vào tiểu Tân, để con bé hảo hảo chiếu cố bảo vệ. Bởi vì con bé lúc này sớm đã ngoan ngoãn lên xe trở về nhà họ Khương rồi."

"..."

"Tuổi đã lớn hơn vẫn chứng nào tật nấy, thật quá đỗi bướng bỉnh."

"Thì ông nội ngươi cũng dùng câu đó để nói với ngươi đấy thôi."

Đứng ở một bên nghe cuộc đối thoại của hai người. Đặng tiểu thư khuôn miệng thiếu chút nữa đã há rộng đủ để nhét vừa quả trứng.

Tần đương gia... cô sao lại xuất hiện cả mặt này?

"Ấu... ấu trĩ..." Nàng hốt hoảng lầm bầm.

Đại khái hai nhân vật chính hiện tại vẫn còn đang chìm đắm trong từng mũi kiếm qua lời đâm chém của đối phương. Cho nên tới khi nhất thời nhận ra rằng chính mình đã tạo nên ồn ào thì hối hận không kịp.

"Đều do ngươi." Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày, đuổi nàng như đuổi tà. "Còn... còn không mau đi đi, ta cần phải làm việc kiếm cơm."

Ngoài mặt thì nói là vậy, ấy thế nhưng cô làm sao dám nỡ?

Đã lâu lắm rồi cô chưa nhìn thấy Tần Lam, ngay cả lãnh hương trên người nàng cũng dần nhạt phai nơi khứu giác.

"Thực sự muốn ta đi sao?"

Một tay đặt lên quầy bar, một tay thong thả phe phẩy quạt, nàng ngữ khí mang theo vài tia châm chọc.

"Ừ."

"Vậy tốt, ta liền thuận theo ngươi."

Gật đầu tỏ ý với Xa Thi Mạn và Vương Quán Dật. Xong xuôi, nàng cùng đoàn thuộc hạ nhanh chóng hướng về phía cửa ra vào.

Ngô Cẩn Ngôn nội tâm bỗng trở nên cuống quýt. Thời điểm trông thấy bóng nàng dần khuất xa, cô rốt cuộc ngăn không được mà hé miệng hô: "Chờ đã."

Khóe môi Tần Lam chậm rãi câu lên nét cười.

"Ồ, NHÂN VIÊN PHA CHẾ còn chuyện gì muốn nói ư?"

Nàng rõ ràng cố ý nhấn mạnh bốn chữ này.

Đáng lẽ như mọi khi, Ngô Cẩn Ngôn cô chắc chắn sẽ căng cơ miệng chuẩn bị tìm lời lẽ đanh thép để cãi vã. Nhưng hôm nay thì khác...

"Cho ta ba ngày để ta bàn giao công việc." Cô nói.

Được rồi, cô thừa nhận rằng cô rất nhớ dáng vẻ yêu nghiệt của nữ nhân trước mặt. Bởi vì thời gian qua ngoại trừ tất bật bồi Khương Tử Tân đi đòi nợ thuê cùng chăm chỉ làm việc, thì cứ mỗi lần ngơi tay là trong đầu cô lại một lần xuất hiện hình bóng của nàng.

Thật quá đỗi thiếu nghị lực.

Tần Lam giả bộ đăm chiêu: "Ba ngày?"

"Không... hai ngày."

"Được." Gật đầu phi thường hài lòng, nhưng nàng cũng không quên nghiêm túc cảnh cáo kẻ bỏ trốn nọ: "Mong ngươi đến lúc đó đừng cố gắng tìm cách kéo dài thời gian. Ta chỉ có thể ở thành phố X tới ngày kia được thôi."

Mắt thấy Ngô Cẩn Ngôn đồng thuận, bấy giờ nàng mới dẫn người rời khỏi.

***

Những tưởng rằng Tần Lam sẽ cứ như vậy mà mặc kệ mình. Thật không ngờ lúc 3 giờ sáng - thời điểm cô đang cùng đồng nghiệp giao ca, thì Xa Thi Mạn bỗng dưng xuất hiện nói cô mau lên xe.

Cũng không thắc mắc nhiều, trái lại rất phối hợp thắt dây an toàn. Khi xe lăn bánh được một khoảng, cô mới ngập ngừng hỏi chị: "Đột nhiên tìm ta... chẳng lẽ có chuyện gì sao?"

"Còn chuyện gì ngoài việc ngươi đêm hôm tự ý chạy trốn?" Xa Thi Mạn vừa lái xe vừa làu bàu. "Kể từ khi ngươi xuất hiện, nhà họ Tần càng lúc càng trở nên vô pháp vô thiên."

"..."

Một đường chạy thẳng tới khách sạn. Sau khi đem cô ném tới trước cửa căn phòng VIP, bấy giờ chị mới lên tiếng lần hai: "Tự mình chịu trách nhiệm đi."

Cô thừa nhận đây chính là một loại bất ngờ...

Vươn tay nhấn chuông cửa. Chưa được vài phút cánh cửa gỗ lớn liền mở ra.

Tần Lam đã đổi sườn xám thành váy lụa ngủ màu trắng, bên ngoài khoác thêm áo choàng mỏng. Khoảnh khắc cùng cô bốn mắt đối nhau, nàng liền thâm thúy cười: "Nhớ khóa cửa."

Loại thanh âm mơ hồ tràn đầy ý vị này ngay lập tức khiến hai tai cô trở nên nóng bừng.

Ngày đăng: 14.1.2020