Lê Tư thở dài một hơi hướng Tô Thanh hỏi: “Hà cớ gì ngày hôm nay mới trở về ủng hộ Tần Tử Việt, phản bội đương gia?”
“Thời cơ chín muồi.” Nàng ung dung đáp.
“Đi thôi.”
Xoay lưng dẫn đoàn người tiến vào căn phòng bên trong. Căn phòng này thậm chí còn u ám hơn cả căn phòng thí nghiệm bên ngoài.
Tô Thanh chủ động ngồi lên chiếc ghế da màu trắng, sau đó để mặc Lê Tư cắm kim truyền vào cơ thể mình. Từ đầu đến cuối, ánh mắt nàng vẫn chưa từng rời khỏi Tần Lam.
Ngô Cẩn Ngôn có thể chân chính cảm nhận được vô vàn luyến tiếc của nàng.
“Thi Mạn, Quán Dật, hai người các ngươi ra ngoài đi.” Tần Lam thanh âm trầm trầm hạ lệnh.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên thử nghiệm thuốc mới. Vì hiểu rõ điều đó, cho nên Xa Thi Mạn và Vương Quán Dật cũng không thắc mắc mà lui ra ngoài.
“Có rất nhiều người đã từng chết ở đây.” Lê Tư bỗng mở lời, vừa như muốn nhắc nhở Tô Thanh, đồng thời cũng là kể cho Ngô Cẩn Ngôn cô - người duy nhất được nàng giữ lại. “Mặc dù đều lãnh án tử do tội danh phản bội, song mỗi kẻ lại có một cách chết khác nhau.”
“Tôi chôn vùi tuổi xuân và sức khỏe tại nơi này để nghiên cứu rất nhiều sản phẩm. Bởi vậy thời điểm thử thuốc, kẻ thí nghiệm của tôi nếu may mắn thì gặp được liều độc dược nhẹ nhàng thì cái chết theo đó cũng trở nên đơn giản. Nhưng cũng có kẻ bất hạnh gặp loại độc dược mạnh, thời gian tử vong lâu đã đành, còn phải chịu đựng từng tầng lớp tra tấn.”
“Hôm nay tiểu Thanh ngồi đây, quả thực đúng là đã nằm ngoài dự đoán của tôi.”
Tần Lam sớm đã ngồi xuống hàng ghế cách đó không xa. Đôi đồng tử băng lãnh nhìn những mũi tiêm trên tay Lê Tư.
“Tiểu Lam, em có chắc sẽ dùng cách này không? Dù sao ngay cả tôi cũng không biết tiểu Thanh sẽ chết như thế nào.”
“Đã phản bội thì phải gánh kết cục.” Nàng nhàn nhạt đáp.
“Vậy thì tôi bắt đầu nhé.” Lê Tư tiến về phía ống dây gắn với kim truyền dịch, cúi đầu nói với Tô Thanh. “Tiểu Thanh, em đi thanh thản.”
“Được.”
Đây có lẽ là cái chết nhẹ nhàng nhất mà Ngô Cẩn Ngôn từng được chứng kiến.
Không khóc nháo, không chống trả, tất thảy đều im lặng chấp nhận thuận theo tự nhiên. Thậm chí trước đó, chính Tô Thanh đã quyết định trở lại để lãnh án tử này.
Ba mũi tiêm lần lượt xuyên vào ống dây, Tô Thanh vẫn chưa có phản ứng. Điện tâm đồ bên cạnh nàng cũng không xuất hiện dấu hiệu thay đổi.
Nhưng cô biết, người phụ nữ tên gọi Lê Tư kia tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Căn phòng nhỏ tĩnh lặng, ngay cả một tiếng động nhỏ thôi cũng không có.
Tần Lam vẫn đang quan sát điện tâm đồ cùng thái độ bình thản của Tô Thanh. Qua mười phút, nàng mới bắt đầu nhíu mày.
Mà hiện tại, Lê Tư sớm đã ở một bên ghi chép đầy đủ từng phản ứng của vật thí nghiệm. Dáng vẻ tuyệt nhiên không chút hối hận dù người trước mặt chính là người quen.
Quá mức tàn nhẫn…
Lại thêm mười phút nữa, Tô Thanh bỗng cất tiếng hỏi: “Đương gia, em yêu chị, chị vẫn luôn biết điều này phải không?”
Ngô Cẩn Ngôn nghe xong, nội tâm đành sâu kín giấu đi tiếng thở dài.
Tần Lam mắt không chớp mi không giật gật đầu trả lời: “Tôi biết.”
“Đúng vậy, em yêu chị. Em yêu chị bởi vì chị là Tần Lam, bởi vì chị là tam tiểu thư, bởi vì chị là người duy nhất nói với em rằng mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi, khi ngày đầu tiên em được chị Tử Việt cứu về.”
“Đáng tiếc chị lại yêu người khác. Chị cuồng si tới mức ngay cả khi kẻ đó gϊếŧ anh trai chị, chị cũng chấp nhận giúp ả che giấu mà tự thừa nhận với Tần gia cùng thiên hạ rằng anh trai là do mình gϊếŧ. Sau ngày đó, em đã rất cố gắng để thuyết phục chị Tử Việt đừng bắt chị đi, thậm chí em còn dùng cả tính mạng của bản thân để đánh cược rằng kẻ gϊếŧ đại thiếu gia không phải chị - không phải Tần Lam. Kết quả chị biết sao không? Phía ngực trái của em - nơi cách tim đúng 3cm có một vết sẹo do mũi dao tạo thành. Lý do vì chị Tử Việt nói chỉ cần em tự đâm mình một dao để chứng minh, thì chị ấy sẽ buông tha cho chị.”
“Sau khi em đâm xong, chị Tử Việt đã nhắc em rằng hãy nhớ lấy nỗi đau ngày hôm nay, bởi vì khi em yêu chị, em còn phải đau nhiều hơn thế.”
“Đương gia, em quả thực đã rất đau…”
“Nhưng đau đớn hơn cả, là khi chính mắt em chứng kiến cảnh chị tay trong tay bỏ trốn cùng người phụ nữ đó. Chị nhớ chứ? Vào cái đêm chị rời đi chẳng có ai ngăn cản chị cùng Thẩm Lan ấy. Thực chất là do em ở phía sau giúp chị kéo dài thời gian, đồng thời chặn đường người nhà họ Tần. Kết quả của lần hy sinh đó, lão gia sai hạ nhân đánh em gần chết, đánh tới mức sau này chỉ cần nghĩ lại thôi, cơ thể em liền nổi da gà.”
“Ngày chị trở về kiên định giao giấy tờ chứng minh bản thân đã mang thai cho mọi người xem, trái tim em hoàn toàn chết lặng. Em đâu dám tin mười tám tuổi, chị lại dám cả gan đi nước cờ lớn như thế? Đương gia, khoảnh khắc đó em đã hiểu rằng đời này kiếp này chẳng ai có thể chen vào đoạn tình cảm chị dành cho nữ nhân ấy nữa rồi.”
“Ngày em nhận được tin chị một mình mang theo phần bụng đã nhô cao đi giải cứu Thẩm Lan, rồi lại nhận được tin ả đàn bà đó cùng Ngô Thái Minh châm lửa định thiêu sống chị. Em thề em đã hận chị. Sao chị lại dại tới vậy? Sao chị lại yêu loại người hèn hạ đó? Sao chị phải chịu khổ vì ả? Tại sao…?”
“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, em vẫn luôn ở bên cạnh chị cơ mà. Vì lý do gì chị chưa một lần để mắt đến em?”
“Cho nên em quyết định phản bội chị, em quyết định ôm theo đoạn tình cảm lụi tàn này xuống mồ. Ít nhất thì hôm nay em chết, cũng là đường đường chính chính chết trong tay chị. Cảm ơn chị vì bữa cơm cuối cùng, em đã nếm thử một chút rồi. Rất ngon.”
Tô Thanh càng nói càng trở nên suy yếu, mà điện tâm đồ bên cạnh nàng cũng bắt đầu cảnh báo nguy hiểm.
Nàng đang chết dần.
Thế rồi đột nhiên nàng nở nụ cười, nhìn thẳng vào mắt Tần Lam mà cười hỏi: “Kiếp sau, chị có thể yêu em được không?”
Chân thành tới vậy, thiết tha tới vậy…
Nhịp tim đột ngột tăng lên khiến Tô Thanh đau đớn phun ra một ngụm máu. Tuy nhiên tầm mắt vẫn quật cường đặt trên người Tần Lam, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng.
Ấy thế nhưng nàng không mở miệng.
Cả hai trông nhau thật lâu, cho đến khi đôi mi mỏi mệt rũ xuống, Tô Thanh cũng chưa nhận được đáp án mà bản thân cần.
Vĩnh viễn chỉ còn lại sự tĩnh lặng… Đây chính là cái kết của một kẻ đơn phương.
Lê Tư dừng việc ghi chép, âm trầm nhìn điện tâm đồ lạnh ngắt vừa chuyển thành một đường thẳng, thở dài nói: “12 giờ 00 phút.”
Ngày đăng: 10.1.2020
Tác giả có lời muốn nói: Tạm biệt Tô Thanh - dù cho đến cuối cùng vẫn chưa từng được nghe thấy một lời thừa nhận.