Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc nhìn Tần Tử Việt.
Là chị em, nhưng trông nàng khác hẳn Khương phu nhân và Tần Lam.
"Tôi và Tần Lễ giống cha nhiều hơn. Vì thế chúng tôi không đẹp như Tần Hạ và Tần Lam." Dường như đọc được suy nghĩ của cô. Cho nên chị thản nhiên giải thích.
"Chị chính là Tần đại tiểu thư - người đang sinh sống tại nước ngoài trong lời kể của Tô Thanh phải không? Tô Thanh cũng là người của chị phải không?"
Tần Tử Việt hướng cô tỏ ý hài lòng: "Em thực sự rất thông minh."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc: "Chị... chẳng lẽ chị cũng dùng quân bài mật thám?"
Chị khẽ cười đáp: "Không, ở bên cạnh Tần Lam là lựa chọn của Tô Thanh. Năm đó khi tôi muốn bắt Tần Lam vì tội gϊếŧ Tần Lễ, em ấy đã đứng ra bảo vệ nữ nhân chết tiệt ấy. Một đứa trẻ mười bốn tuổi bảo vệ một đứa trẻ mười bảy tuổi vì tội gϊếŧ người. Thật là chẳng có chút phép tắc nào cả. Cho nên tôi hận Tần gia, hận đám man rợ hắc đạo."
Có quá nhiều chuyện cũ mà cô không biết.
Ngô Cẩn Ngôn hơi khép mi: "Vậy lý do gì Tô Thanh hiện tại lại quay về làm việc cho chị? Lúc nãy giải thoát cho tôi cũng là nàng chủ động."
"Kể từ sau ngày Tần Lam bỏ nhà theo Thẩm Lan thì em ấy thay đổi, đại khái là do nhận ra tình cảm của bản thân không được đáp lại. Đặc biệt là sau khi trông thấy Tần Lam được ông nội cứu từ đám cháy trở về, em ấy mặc dù hận chết Tần Lam, thế nhưng vẫn quyết định học y để sau này có thể ở bên cạnh phục vụ nàng ta."
"Tô Thanh bị điên à?" Ngô Cẩn Ngôn ngăn không được mà cảm thán. "Rõ ràng bản thân hận Tần Lam, vậy tại sao còn muốn ở bên cạnh trở thành một trong tứ đại hộ pháp của nàng ta? Rồi còn muốn phản bội?"
"Tôi nghĩ Tô Thanh muốn trả thù Tần Lam... giống như cách Thẩm Lan từng đối xử với em ấy."
Trái tim cô bỗng hung hăng nhói lên một cái.
Tô Thanh... lại là vì một chữ tình sao?
"Vì thế em có thể hợp tác cùng chúng tôi. Mau vào trong đi, tôi sẽ giải thích chi tiết cho em."
Ngô Cẩn Ngôn hai bàn tay dần siết lại thật chặt.
Đúng, đây chính là kết quả mà thời gian qua cô vẫn luôn hy vọng. Thậm chí ngay cả trong giấc mơ, cô cũng mơ thấy cảnh mình được tự tay gϊếŧ chết Tần Lam.
Nhưng mà hiện tại... ngực trái vì sao lại khó chịu như vậy?
Một đường tiến thẳng tới mật thất nằm trong phòng làm việc của Tần Tử Việt. Thời điểm đôi chân tiến vào, Ngô Cẩn Ngôn không khỏi thất thần bởi hàng tá tư liệu nằm trên bàn cùng hình ảnh mà Tần Tử Việt thu được qua việc theo dõi Tần Lam.
"Với số bằng chứng chứng minh các cuộc buôn bán thuốc phiện cùng vũ khí quân sự ở đây cũng đủ để khiến Tần Lam lãnh mười cái án tử hình. Có điều ông nội tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực bảo vệ nó." Tần Tử Việt trải tấm bản đồ thành phố lên chiếc bàn con nằm bên cạnh. "Đây là địa hình vùng núi Đông Bắc - cuối tuần này Tần Lam sẽ đích thân thực hiện cuộc giao dịch thuốc phiện tại đây. Em hiểu ý tôi chứ?"
"Chị... định bắt quả tang?"
"Đúng thế, phạm tội quả tang cùng bằng chứng và nhân chứng. Ông nội tôi chắc chắn sẽ trở tay không kịp."
"Tần Tử Việt, tôi có thể hỏi chị một câu được không?"
"Đương nhiên rồi."
"Vì sao chị lại hận Tần Lam?"
Đôi mắt màu nâu trầm thâm thúy nhìn thẳng vào mắt cô. Qua một lúc, Tần Tử Việt chậm rãi trả lời: "Bởi vì nó quá tàn nhẫn. Mà Tần Tử Việt tôi từ thuở biết nhận thức tới giờ, chỉ hận không thể diệt trừ toàn bộ đám máu lạnh ấy. Em nói xem, vì tình nhân mà sẵn sàng tự tay gϊếŧ anh trai ruột của mình, nó có còn là con người nữa hay không?"
"Tôi vẫn nhớ như in cảnh anh trai tôi thống khổ giãy chết dưới nòng súng của nó. Tôi càng không dám tin sau khi gϊếŧ Tần Lễ xong, nó thậm chí còn thản nhiên lau sạch vết máu vừa bắn lên tay mình. Mặc kệ việc máu của anh ấy cũng là dòng máu đang chảy trong người nó. Ngô Cẩn Ngôn, tôi đến chết cũng không quên được."
"Cẩn Ngôn, tôi bây giờ chỉ muốn nhắc nhở em rằng đừng bao giờ rung động trước Tần Lam, nó không phải con người. Thậm chí ngay cả súc sinh cũng không bằng."
Tần Tử Việt thanh âm khẽ run, Ngô Cẩn Ngôn đoán hẳn là do chị đang quá mức phẫn nộ.
Cũng đúng. Nữ nhân Tần Lam thực sự quá tàn nhẫn. Đã có không biết bao sinh mạng đã chết dưới tay nàng ta. Bao gồm cả cha mẹ cô, nhà họ Ngô, hay là cả vợ con Long Thời Nhậm cùng hắn.
"Tôi đứng về phía chị." Cô nói.
Tần Tử Việt gật đầu: "Ừ, Tô Thanh cũng đang dàn xếp mọi việc rồi. Em theo tôi đi, đừng tiếp tục chìm lặn trong giới hắc đạo nữa. Em còn nhỏ, tương lai phía trước còn rộng mở lắm."
"Tô Thanh thực sự tạo phản sao? Ngộ nhỡ tới lúc đó nàng ta thay đổi chủ ý...?"
"Sẽ không. Với nỗi thống hận tích tụ nhiều năm ấy, kẻ điên vì tình chắc chắn sẽ không từ bỏ đâu."
"Tại sao phải đợi đến tận bây giờ?"
"Em nghe vẫn chưa hiểu sao? Bởi vì hiện tại tôi mới đủ khả năng để đối đầu với Tần Lam. Dù sao ngày tôi xách vali rời khỏi Tần gia, tôi cũng giống như đám lính quèn khác, phải tự tay gây dựng sự nghiệp. Đặc biệt là phải tìm cách cắt đứt toàn bộ quan hệ với đám người hắc đạo nếu không muốn bị cục cảnh sát phát hiện ra."
"Chị chắc chắn sẽ thành công chứ?"
"Đội phòng chống ma túy đều đã được rèn luyện tinh nhuệ cả rồi. Ngày mai Tống đội trưởng sẽ tới đây họp bàn kế hoạch tác chiến."
***
Ngô Cẩn Ngôn được Tần Tử Việt sắp xếp riêng một phòng. Căn phòng không lớn, nhưng tông chủ đạo lại là màu trắng - loại màu sắc ưa thích của nữ nhân kia.
Chết tiệt... sao đột nhiên cứ nghĩ tới nàng ta thế này?
Ra sức lắc đầu thật mạnh. Cô siết chặt hai tay vào lan can, để mặc gió đêm liên tiếp ùa vào mặt.
Cô sắp thành công rồi, chỉ cần lần này phối hợp thật tốt với Tần Tử Việt, thì khả năng vào tù và lãnh án chung thân của Tần Lam chắc chắc sẽ được thực hiện.
Hoặc giả... cô có thể tự tay kết liễu nàng ta.
Nghĩ tới đây, Ngô Cẩn Ngôn chậm rãi cúi đầu nhìn đôi bàn tay chằng chịt những sẹo của mình. Đúng vậy, nó sớm đã không còn là bàn tay của đại tiểu thư ngày ngày sống trong nhung lụa cùng sự bao bọc của nhà họ Ngô nữa. Bởi nó đã dính máu rồi.
Hơn một năm qua đối với cô mà nói chính là sống để thay đổi. Cô mang nỗi hận cho riêng mình, cô dốc sức học những thứ mà bản thân chán ghét, trở thành con người mà bản thân chưa bao giờ muốn...
Tất cả chỉ vì Tần Lam.
Ngày đăng: 5.1.2020