Cuộc thăm dò của chị sẽ chỉ làm em càng thêm ngốc
Giang Dao là người lạc quan, tỏ tình bại trận cũng không làm ảnh hưởng đến cô mấy ngày, trái lại cô còn nghĩ đây là chuyện tốt - lần trước tiền bác sĩ Dư đưa cho cô, cô không dùng đến bởi như vậy không phải sẽ tìm được cơ hội gặp mặt trả tiền sao?
Nhưng, ngay khi cô còn chưa kịp suy nghĩ chu toàn lý do cho cuộc gặp tiếp theo, Dư Thư đã tự mình xuất hiện
Trong cửa hàng, Giang Dao đang thử một chiếc áo sơ mi, xoay qua xoay lại trước gương. Người bán hàng thì khen lấy khen để song cô lại cảm thấy chiếc áo này rất không ổn. Ngay lúc này phía sau bỗng truyền đến một giọng nói "Quá béo rồi"
Đúng đúng đúng! Trong lòng thầm phụ họa theo người ấy, bất giác một lúc sau mới nhận ra âm thanh này rất quen, nhẹ nhàng như vậy, ôn nhu như vậy, không lẽ là...
"Bác sĩ Dư!" Cô xoa xoa hai con mắt cứ nghĩ mình đang mơ.
Không thể tin được, người tối qua vừa xuất hiện trong giấc mộng của cô bây giờ lại đứng trong ánh nắng rạng rỡ trước mặt cô.
Người kia mỉm cười hỏi thăm cô, sau đó nhanh tay cởi chiếc áo mà mình đang thử đểlộ ra thân hình cao gầy, áo ba lỗ màu đen bó sát, quần cũng màu đen bó sát nhìn có vẻ già dặn nhưng lại không mất đi nét quyến rũ. Giang Dao chỉ định liếc qua một cái, ai ngờ sau đó lại không thể rời mắt đi được.
Ánh mắt cô chiếu lên cơ thể kia từ trên xuống dưới, chỉ hận không thể thiêu đốt nó. Chính vào lúc Giang Dao đang ngẩn ngơ như thế, bóng dáng ấy tiến lại gần cô, nhìn cô từ phía sau rồi lơ đãng đặt tay lên eo cô, theo đường cong của cô phác họa một hồi
"Nếu như chiếc áo này có thể nhỏ lại một chút thì thật tốt"
Lòng bàn tay ấm áp chỉ cách một lớp áo sơ mi mỏng manh kề sát trên da thịt cô, làm cho toàn thân Giang Dao hệt như bị điện giật, tim như có vật nhọn đâm qua, hai má ửng hồng.
Lúc nói những lời này, người ấy tựa sát vào cô, có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại bên tai. Giang Dao cảm thấy cơ thể này dường như không còn chịu sự kiểm soát từ lý trí nữa. Hai người con gái tiếp xúc với nhau như vậy là rất bình thường. Nhưng đối phương lại là người cô thích, đó mới là vấn đề nan giải.
Trong chốc lát cô chợt bừng tỉnh nghiêng đầu nhìn Dư Thư, người kia đã sớm lùi lại, cảm xúc bên hông cũng theo đó mà biến mất.
Giang Dao mang tâm trạng đầy thất vọng liếc Dư Thư, khoảng cách giữa hai người không gần không xa, cô ấy ôn hòa mỉm cười cảm giác như những hành động ám muội vừa nãy không hề tồn tại.
Nhưng Giang Dao lại mãi vẫn chưa thoát ra khỏi mớ cảm xúc đó. Đàm hoa nhất điện*, cô cảm thấy rất không tự nhiên khi người cô thích cứ nhìn cô chằm chằm.
*phù dung sớm sở tồi tàn. Để cho dễ hiểu thì c Thư vừa mới chạm vào người c Dao nhưng nhanh đã rút tay về nên bả có vẻ buồn. ~~~
Nhân viên bán hàng phi thường nhiệt tình, chiếc áo sơ mi không thích hợp rất nhanh đã được thay thế bằng một chiếc khác. Hại cô mặc đi mặc lại rất nhiều lần, chân tay luống cuống cả lên suýt ngã.
Có phải trước mặt người mình thích, người ta đều dễ dàng trưng ra bộ dạng ngốc nghếch như vậy? Cô tha thiết mong bác sĩ Dư sẽ để ý đến mình lại vừa lo lắng bác sĩ sẽ để ý đến bộ dạng không ra đâu này của cô thế nên tay chân lại càng lóng ngóng.
Một lần rồi lại một lần, Giang Dao thầm hận bản thân đã mài kim sao không cố công để nó thành sắt. Mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc lại xuất hiện, ngày càng gần, Dư Thư đi tới trước mặt cô, ngón tay thon dài khua khua trước mặt cô. Mọi hô hấp như ngừng lại, cô lo sợ nhịp tim kịch liệt của mình sẽ bị đối phương phát hiện mất.
Cô ấy... hiển nhiên đang giúp cô cài nút áo.
Dư Thư cao hơn Giang Dao một chút, ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu cô càng làm tôn lên những đường nét trên mặt. Có lẽ cảm được có ánh mắt đang nhìn mình, Dư Thư cũng ngẩng đầu lên, mắt đối mắt, dù ở góc độ ngược sáng nhưng đôi mắt ấy lại vô cùng rực rỡ.
Cô mỉm cười, Giang Dao bị đôi môi kia gây chú ý.
Không được không được, thực xấu xa quá đi... Giang Dao từ trong lòng thầm mắng bản thân có suy nghĩ dơ bẩn, còn tự thưởng cho mình mấy cái bạt tai.
Nhưng mà... mỹ thực đang đến tận cửa mà... nếu có ý đồ bất chính vậy cũng là lẽ thường tình, chắc không đến mức phạm pháp đâu nhỉ?
Kìm lòng không đặng mới tiến đến gần. Sau đó nắm chặt tay đối phương. Dư Thư kinh ngạc nhìn
"Bác sĩ Dư, chị thật tốt! Biết cách chăm sóc người khác như vậy, sau này ai lấy được chị thì thật có phúc!"
Xin thứ lỗi cho cô.. Đối mặt với một người cao quý diễm lệ vui hay giận đều không biểu hiện trên khuôn mặt kia, cô không còn cách nào khác chỉ có thể nặn ra mấy câu như vậy!
Dư Thư lại tiếp tục cười, thu tay về, chậm rãi mở miệng
"Cái này không tệ, rất hợp với cô"
"Được! Vậy mua cái này!" Lời mỹ nhân nói, Giang Dao đương nhiên không dám phủ nhận, ngay lập tức cầm áo đi thanh toán. Kỳ thực cô cũng chưa để ý bộ dạng cái áo ra sao nhưng Dư Thư đã khen nó vậy nó nhất định rất đẹp, bác sĩ Dư thích cô cũng thích.
Ra khỏi cửa hàng, bên ngoài không biết từ bao giờ trời mưa tầm tã. Gần đây thời tiết quả thực rất thất thường, vốn là sáng sớm trời trong rất đẹp thế nên Giang Dao không mang theo ô. Dư Thư từ trong túi lấy ra một chiếc ô, mỉm cười nói "Nhà cô cách chỗ này chắc cũng không gần. Tôi tiễn cô một đoạn"
Giang Dao thụ sủng nhược kinh, theo bản năng khoát tay nói "Không, không không cần đâu. Gần lắm"
Nói xong lại thấy hối hận, cơ hội tốt như vậy sao lại cứ chiếu theo lễ phép mà từ chối chứ!
May mà Dư Thư không để ý, cứ như là nhìn thấu suy nghĩ của cô, không chần chừ khẽ giương ô rồi đẩy cô một cái "Đi thôi"
Giọng nói thanh thanh nhàn nhạt như lại có sức mạnh vô cùng to lớn.
Mưa rơi lộp độp từng hạt trên ô, rơi xuống lòng đường bắn lên từng bọt nước. Tim Giang Dao như lặng đi, đê mê trong cảm giác ấy.
Gió khẽ thổi qua, mùi hương trên người Dư Thư lại ngào ngạt chạm đến mũi cô, Giang Dao bước đi trong tư thế cứng ngắc, ngây ngất ngất ngây ngỡ như đây là thiên đường.
Giang Dao nghiêng đầu nhìn cô một cái, mái tóc bị gió thổi ra đằng sau để lộ hai gò má tuyệt đẹp, đột nhiên trong lòng nảy sinh vấn đề, liền hỏi "Bác sĩ Dư xinh đẹp như vậy... nhất định là có không ít nam nhân theo đuổi đâu nhỉ?"
Lại một lần nữa hối hận rồi, câu hỏi chết tiệt, đứng trước mặt bác sĩ Dư não cô như tiêu biến hết, luôn luôn phạm sai lầm.
Dư Thư nghe ra trong giọng nói ấy có điểm không dễ chịu, có chút buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng không đáp.
Giang Dao chấp nhận sự im lặng ấy, đột nhiên lại nhớ tới bức ảnh trên bàn làm việc "Vậy, chắc cũng có không ít nữ sinh theo đuổi chị nhỉ?"
Khóe môi Dư Thư càng cong lên, cũng không liếc qua Giang Dao, ung dung chậm rãi nói "Cũng có, nhưng chưa có ai ngốc như cô"
Giang Dao ngẩn người, trong lòng hỗn loạn. Câu này.. là có ý gì???
Chắc là muốn nói cô là người không đáng để ý nhất. Lúc đó trong cửa hàng, những cử chỉ của người đó hết sức ám muội khiến cô thật lâu vẫn không thể thoát ra. Cô ấy thì ra như vậy, đối cô thì rất ý nghĩa nhưng đối với cô ấy lại chẳng có gì.
Giang Dao âm thầm kêu khổ
Một chiếc xe tải chạy qua trước mặt hai người, bắn lên những lớp nước bẩn ướt dưới lòng đường. Giang Dao nhanh tay đẩy Dư Thư ra sau còn mình thì lại bởi vì giày cao gót mà không kịp tránh, nước bắn hết lên người cô, bộ dạng bây giờ thật không dám tưởng tượng.
"Quần áo của cô..." Dư Thư nhíu mày lo lắng nhìn Giang Dao
Giang Dao cả người ướt sũng, bác sĩ Dư theo bản năng nắm lấy tay cô còn nhìn cô bằng ánh mắt hết sức ân cần lo lắng, đây là lần đầu tiên
"Không có gì, không sao cả, về nhà tắm một cái là xong" Giang Dao cười haha, thuận thế cũng nắm lại tay bác sĩ Dư, thừa dịp cô còn chưa phát hiện thì cứ chiếm tiện nghi trước đã.
Dư Thư không biết là quên thật hay giả cứ mặc người kia nắm tay như vậy. Giang Dao cảm xúc dâng trào, cảm thấy như vậy còn sung sướng hơn cả trúng số độc đắc. Tay Dư Thư rất lạnh, rất lạnh, cô muốn dùng hơi ấm của mình để làm nóng đôi tay ấy.
Đoạn đường còn lại cả hai đều trầm mặc. Nhà Giang Dao quả nhiên xa hơn, Dư Thư đã đến nhà trước. Cô không thu lại ô mà xoay người chìa ô về phía Giang Dao nói "Đến nhà tôi rồi, tôi không cần ô nữa, cô cầm đi"
"Chuyện này... hình như không hay lắm" Giang Dao trơ mắt nhìn Dư Thư cầm lấy tay cô đặt ô vào
"Lần sau trả lại là được" Cô khẽ mỉm cười, Giang Dao nhất thời ba hồn bảy phách đều tiêu tan
Lần sau... Chị ấy nói lần sau a!
Cô quả thực cảm động đến rơi nước mắt, lệ nóng quanh tròng, Dư Thư trong mắt cô lúc này không khác nào tiên nhân tái thế, nhất cử nhất động đều diếm lệ, chân thành lại ấm áp, trước khi vào nhà còn quay đầu nhìn cô cười một cái, có một ngàn cái miệng cũng không thể diễn tả cảm xúc cô lúc này...
Đoạn Kiều từ biệt, tặng ô lưu tình... Giang Dao xin thề không bao giờ dám cười Hứa Tiên ngu dại vì Bạch nương tử của hắn trên TV nữa. Thì ra con người ta khi sa vào lưới tình, đều có chung một cảm xúc như vậy...
Lúc này còn không thừa thắng xông lên, vậy còn đợi đến bao giờ?
Đương nhiên cô cũng biết chuyện gì cũng phải từ từ. Giang Dao rất kích động, rất hưng phấn cũng rất tự hào, cô lần đầu tiên trong đời cảm thấy tự hào vì quyết định của mình đến thế - chỉ hận không thể nắm tay người ấy tuyên bố với cả thế giới - cô gái này là của tôi - sớm muộn sẽ là của tôi!
Lúc về đến nhà đã là tối muộn, âm thanh náo nhiệt trên TV truyền tới...
"Gần đây thành phố xuất hiện rất nhiều vụ mất tích bí ẩn, nạn nhân đều là các cô gái trẻ, cho đến nay đã thống kê được có khoảng 16 người không rõ tung tích. Các cơ quan chức năng và cảnh sát đang tích cực điều tra để mau chóng bắt được hung thủ..."
Giang Dao mở cửa, nhanh chóng tiến tới tắt TV "Mẹ, ngày nào mẹ cũng xem giết người rồi mất tích thế này, không cẩn thận bị ám a! Ai ya, còn phải ra ngoài hấp thụ thêm nhiều sinh khí mới được"
Mẹ cô từ trong bếp đi ra "Bây giờ còn ánh mặt trời à? Tắt ngóm từ lâu rồi cô ạ"
Giang Dao tủm tỉm cười ngại "Vậy con đi ngủ đây"
"Ơ, cái ô này ở đâu thế? Sao mẹ không nhớ nhà mình cô cái ô nào thế này nhỉ?"
Giang Dao lập tức đem ô bảo bối gì chặt trong lòng "Một người bạn cho con mượn đấy, đẹp không mẹ"
Mẹ nhìn khuôn mặt phơi phới của con gái, dẩu môi "Cứ nói là người yêu đưa cho đi"