"Tiểu Ái, em ra ngoài bàn công chuyện chút nha?"
"Không ~ tối hôm qua em nói hôm nay chơi với chị và cục cưng mà ~ "
Phải thừa nhận bản lĩnh làm nũng của Nữ vương bệ hạ đã tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, mới mấy chữ đã làm cả người nhà văn Lâm như nhũn ra.
Nhà văn Lâm với việc mình thất hứa cảm giác có lỗi sâu sắc, nhưng vừa Đồng Nguyên Nguyên gọi điện thoại cho cô, nói sổ sách tài chính của quán bar có vấn đề, nghề chính của cô là viết sách, nghề phụ là chủ quán bar với nhà hàng, hơn nữa bình thường đều giao cho quản lý chuyên nghiệp, chuyện cần cô quan tâm cũng ít hơn, lần này nếu như nói sổ sách có vấn đề, cô phải đi xem, trên trán Phương Y Ái, cảm giác có lỗi sâu sắc hôn một chút: "Xin lỗi bảo bối, chị ở nhà coi TV trước nha, nhưng chỉ được ngồi xa, thứ này có phóng xạ, điện thoại di động và máy vi tính cũng không cho đụng biết không, mấy thứ phóng xạ kia lợi ít hại nhiều, gây hại cho cục cưng đó biết không? Có gì khó chịu thì nói mẹ hoặc dì giúp việc, không nên ra ngoài một mình, còn nữa, nhớ em thì gọi điện thoại "
"Biết rồi, mỗi ngày em đều nói hơn mười lần, có thể không biết sao? Hơn nữa, chị mới không thèm nhớ em"
Ngoài miệng nói không vui, Phương Y Ái ngọt ngào cực, sao không cảm giác được khi Lâm Tử Quỳ ở cùng cô có sự thay đổi, trước đây Lâm Tử Quỳ luôn luôn ngoài nóng trong lạnh, mặt ngoài thì nhiệt tình với mọi người, nhưng đáy lòng đều xa cách, đề phòng tất cả, chỉ biết thờ ơ sống trong l*иg riêng của mình. Nhưng hiện tại, nhà văn Lâm người ta đã bị Nữ vương đại nhân cải tạo thành công thành bác gái chuyên lải nhải, mỗi ngày đều căn dặn Phương Y Ái này nọ, một chút cũng không ngại phiền.
Tất nhiên đây là cách thể hiện tình yêu đặc biệt của Lâm Tử Quỳ dành cho Phương Y Ái, nghĩ vậy, Nữ vương bệ hạ đaã tha thứ cho việc Lâm Tử Quỳ không giữ lời hứa, câu cổ Lâm Tử Quỳ xuống dâng lên một nụ hôn trên mặt, như một người vợ tiễn chồng đi làm, cẩn thận tỉ mỉ săn sóc căn dặn: "Lái xe cẩn thận, về sớm chút"
"Ừm, ok"
Trong nhà có mẹ Phương và dì giúp việc chăm sóc, Lâm Tử Quỳ rất yên tâm Phương Y Ái, mặc áo khoác, vội vàng chạy vào gara lấy xe, chạy đến quán bar của mình, bởi vì đang ban ngày nên quán bar còn chưa hoạt động.
"Nguyên Nguyên"
Tới quán bar, vừa lúc thấy Đồng Nguyên Nguyên đi ra đón cô, kỳ quái là vẻ mặt cô gái nhỏ này bình tĩnh quá, dựa theo nội dung vở kịch mà nói, vùng da xung quanh lông mày không phải nên nhăn nhúm lại sao?
"Quán bar sao chỉ có mình em?"
Thật đúng là kỳ lạ, tuy nói quán bar của cô ban ngày không hoạt động, thế nhưng bình thường cũng có nhiều nhân viên chạy tới chạy lui chuẩn bị cho công việc buổi tối.
"Hắc hắc, bởi vì hôm nay có người bao hết quán"
Nụ cười ngây ngốc lộ ra tám cái răng đủ tiêu chuẩn, trong không gian u ám ở đây có vẻ hơi quỷ dị.
"Bao hết quán? Bao kiểu gì giờ này? Muốn bao thì cũng nên là buổi tối chứ?"
Bất quá nếu như mang lại thu nhập thì cô rất vui lòng hoan nghênh, dù sao sau tất cả thì tiền cũng rơi vào túi cô. Giới nhà giàu này cô chả muốn tìm hiểu sâu.
Vốn sau khi tới quán bar, Lâm Tử Quỳ định trực tiếp cùng Đồng Nguyên Nguyên xem sổ sách, nhưng phát hiện một cô gái trang phục hợp mốt nhàn nhã ngồi trước quầy bar, nhìn bóng lưng thì hẳn còn trẻ tuổi, lần đầu tiên cô có người ngồi trên cái ghế vừa nhỏ vừa cao ở quầy bar ra dáng đẹp như vậy, vóc người thon hòa với mái tóc dài dán trên lưng ... có vẻ ưu nhã, cho dù ở quán bar vẫn rực rỡ loá mắt, nghĩ không ra nhà giàu này là một người đẹp bại hoại!
Cái đẹp thì ai chẳng yêu, mặc dù đã có Nữ vương đại nhân, thế nhưng Lâm Tử Quỳ vẫn nhịn không được thả chậm bước chân, ánh mắt lưu luyến vài giây nơi bóng lưng xinh đẹp kia.
Đang một mình chìm đắm trong thế giới nghệ thuật của bản thân, không ngờ bị Đồng Nguyên Nguyên làm hoảng sợ: "Chị! Chị nhìn xem ai tới!"
Nghe được Đồng Nguyên Nguyên lên tiếng, cô gái trước mặt quay đầu lại ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp phơi bày trước mắt Lâm Tử Quỳ, khóe miệng hơi cong, thực sự là người đẹp thế gian hiếm có.
"... ha ... tớ... thực sự không nghĩ tới ... ha ha" Lâm Tử Quỳ không kịp chuẩn bị tâm lý, phút chốc nhận được kinh hỉ, có tí ảo não vỗ vỗ trán, nhìn lâu như vậy lại nhìn không ra người này là ai.
"Thế nào? Sợ thấy tớ à?!"
Cô gái nói những lời này có chút buồn cười, bước xuống ghế ưu nhã bước lên phía trước, dẫm giày cao gót mà đi, thong thả đến trước mặt Lâm Tử Quỳ.
"Không có, cậu cho tớ một kinh hỉ, nhiều năm không gặp cậu càng lúc càng đẹp, Như Lan"
Lâm Tử Quỳ đối với biểu hiện hiện tại của cô rất kỳ quái, cô từng vô số lần tưởng tượng hình ảnh khi cô gặp lại Tần Như Lan, có thể là hờ hững, có thể là yêu thương, nhưng không có sự hài lòng và thản nhiên của hôm nay, hóa ra trong vô thức bản thân đã sớm bị Phương Y Ái lấp đầy, trái tim bị Nữ vương đại nhân bá đạo trói chặt.
Thấy hai người quen cũ gặp mặt, Đồng Nguyên Nguyên nghĩ "người ngoài" như cô cũng nên rút lui: "Em nói, hai chị cứ chậm rãi nói chuyện, em đi làm việc"
"Ai, không phải em nói có sổ sách có vấn đề sao?"
"Lừa nhà văn lớn chị đó, chị em muốn gặp chị nên muốn em tìm cách lừa chị ra ngoài"
Nhận được câu trả lời như vậy, Lâm Tử Quỳ nghĩ có chút không nói được, trước đó Tần Như Lan gọi điện thoại và nhắn tin cho cô, cô một lần cũng chưa từng tới gặp, cô không vượt qua được cánh cửa tâm lý kia, nhưng cô càng sợ Phương Y Ái chú ý, lần trước các cô cãi nhau, Phương Y Ái đã ra lời cảnh cáo cuối cùng, nếu như tiếp tục gặp mặt Tần Như Lan thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô nữa, thế nhưng ngày hôm nay gặp mặt, nhưng cô nghĩ không có gì, dù sao cô tới với tâm lý thản nhiên, lại không có làm chuyện đầu trộm, Nữ vương bệ hạ hỏi, cô ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời rành mạch, sợ cái gì.
"Tốt, tháng này giảm một nửa tiền lương" dám gài bẫy cô, quả thật là hành vi phản đạo đức nghề nghiệp nha! Không chút nào thương tiếc, "bốp" một tiếng vỗ vào ngay ót Đồng Nguyên Nguyên.
"Chị ~ chị nhìn chị ấy kìa, ăn hiếp em" Đồng Nguyên Nguyên không phục, chạy đến bên người Tần Như Lan kéo cánh tay cô bắt đầu chơi méc.
Lâm Tử Quỳ nhiều tuổi như vậy mà tính trẻ con trên người không đổi, thấy cảnh đó, Tần Như Lan như thấy bản thân đang cùng Lâm Tử Quỳ ngây ngô khi đang học cấp ba, đó cũng giống hiện tại, hai người các cô cùng mặc đồng phục màu xanh rộng thùng thình, Lâm Tử Quỳ đầy xe đạp bằng một tay và tay kia để lên đầu cô miệng cưng chiều nói: "Heo con à, cuộc thi lần này cậu lại làm đề qua loa"
Nhớ lại trước kia các cô vô tư không có gì để lo lắng, hai người rất đẹp đôi, chỉ biết hiện tại cô đã không còn cơ hội ôn lại chuyện cũ cùng người trước mắt này.
"Ha hả... được rồi, cậu ấy chỉ trêu em thôi, sẽ không làm thật đâu"
Nghe được chị gái mình giúp đỡ Lâm Tử Quỳ, Đồng Nguyên Nguyên bất mãn hướng về phía hai người chun mũi, thở phì phì xoay người chạy đi.
"Con bé tính khí hơi trẻ con"
"Đúng, cậu cũng thế"
"Tớ?"
Vươn ngón trỏ, chỉ vào cái mũi mình nghi ngờ vì sao Tần Như Lan lại nói như vậy, rất tự nhiên kéo tay cô, đi đến quầy bar, gọi bartender làm hay ly nước trái cây.
"A, cậu còn nhớ rõ tớ thích uống nước trái cây à?!"
Lời nói mang theo may mắn lẫn vui mừng, còn mang theo vài ý trách cứ, Tần Như Lan ngồi trên ghế cao, nâng cái ly thủy tinh xinh đẹp trên bàn lên, để tới bên mép nhấp một ngụm, cảm giác mùi vị ly nước trái câu hôm nay không giống ngày thường.
"Chút sở thích ấy của cậu, tớ sao có thể quên?"
"Vậy cậu có quên con người của tớ không?"
Vấn đề này rất tinh tế, cũng làm bầu không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ, Lâm Tử Quỳ cùng Tần Như Lan là bạn học chung lớp tiểu học, chung lớp cấp hai, thời gian học cấp ba tuy rằng một người học ban xã hội một người học ban khoa học tự nhiên, không thể cùng học chung với nhau, thế nhưng thời điểm cô thổ lộ với Tần Như Lan năm cấp ba, hai người tự nhiên mà đến với nhau ba năm, đối câu hỏi như vậy, Lâm Tử Quỳ đã hiểu rõ ràng mà Tần Như Lan thế nhưng lại không hiểu hàm nghĩa đích thực bên trong. Thời gian đã thay đổi mọi thứ, Lâm Tử Quỳ cô đã kết hôn, đồng thời sắ-p được làm mẹ.
Mãi không nghe được Lâm Tử Quỳ trả lời, Tần Như Lan mang theo nụ cười khổ lần thứ hai uống ly nước trái cây, chỉ cảm thấy đắng nghét, bắt đầu lẩm bẩm thấp giọng nói: "Năm năm này tớ không có gọi điện lẫn nhắn tin cho cậu, bởi vì tớ sợ, tớ sợ một ngày còn được cậu che chở, sẽ bỏ xuống mọi thứ để trở về bên cạnh cậu, năm năm này mỗi khi mệt mỏi đến tưởng chừng như buông bỏ, lúc tớ đau lòng khóc, tớ sẽ đọc tin nhắn trước đây cậu nhắn cho tớ, giống như cậu vẫn luôn bên cạnh tớ. Tuy rằng tớ ở nước ngoài, thế nhưng mỗi một tin tức về cậu tớ đều đọc, tớ biết mọi thứ vể cậu, Tử Quỳ, tớ về nước đã hơn một tháng , trong nước nơi nơi đều đưa tin về tớ, vì sao cậu lại không liên hệ với tớ ... Tử Quỳ... tớ ..."
Tần Như Lan càng nói càng kích động, trong mắt nước đã đong đầy, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
"Ha, Như Lan" một tiếng này, giống như âm thanh trấn an tất cả xúc động của cô trước đây vậy, như dòng suối ấm áp chảy trên đỉnh núi thấm vào cõi lòng cô, cảm xúc của cô bình tĩnh lại, Lâm Tử Quỳ kéo hai tay Tần Như Lan: "Như Lan, tớ rất nhớ cậu, thực sự ngày hôm nay tớ rất vui khi thấy cậu, xin lỗi"
Tiếng xin lỗi kia, Tần Như Lan không hiểu ý nghĩa của nó, cô chỉ cho rằng, Lâm Tử Quỳ xin lỗi việc chưa liên lạc với cô, lại không biết Lâm Tử Quỳ vì bản thân đã không còn yêu Tần Như Lan mà xin lỗi.
"Không sao, Tử Quỳ" Tiến lên ôm Lâm Tử Quỳ thắt lưng, Tần Như Lan ngã vào vòng tay mà cô thường mơ thấy, cái ôm ấp nghĩ tới hàng đêm, tựa đầu vào bờ vai nghỉ ngơi, tham lam ngửi lấy mùi hương cỏ xanh cô trầm mê.
Lâm Tử Quỳ không từ chối cái ôm này, không đẩy Tần Như Lan trong lòng cô ra, cô đối với cô gái này rất hổ thẹn, cô có thể tưởng tượng được một cô gái ở nước ngoài một mình cực khổ phấn đấu mà lòng chua xót, không phải ai cũng như Lâm Tử Quỳ cô, được ông trời chọn làm con cưng một bước lên mây. Cô cũng từng trải qua tháng ngày gian khổ, cho nên cô cảm động với những Tần Như Lan trải qua, tròn năm năm Tần Như Lan chính đối cô toàn tâm toàn ý, mà cô thì đã yêu người khác, có lẽ nên nói là thay lòng đổi dạ.
"Cậu mời em gái tớ làm quản lý tài vụ, tớ biết cậu không quên tớ, cậu còn đang nghĩ đến tớ"