“Đi ra ngoài! Em đi ra ngoài!”
Hai người đi tới cạnh cửa, Phương Y Ái thở phì phì muốn mở rộng cửa đuổi ra ngoài, Lâm Tử Quỳ nhanh tay lẹ mắt vọt tới cạnh cửa trước một bước ngăn cản hành vi không lý trí này, mạnh mẽ kéo Phương Y Ái đang giãy dụa, cũng không để ý chuyện Phương Y Ái vừa mới đuổi cô ra ngoài, ồn ào cản trở cô.
“Tiểu Ái, chị tỉnh táo lại nghe em giải thích không được sao?”
“Loại chuyện này chị làm sao mà bình tĩnh được hả, chị không hào phóng vậy đâu”
Giọng nói nghẹn ngào, khó khăn nói hoàn chỉnh một câu, Lâm Tử Quỳ nghe mà đau lòng, đoạn tin nhắn kia cũng quá mức mơ hồ, giải thích thế nào cũng không có người tin, cô sống cùng Phương Y Ái năm năm không phải không từng cãi nhau, cũng không có lần nào Phương Y Ái không khống chế được như bây giờ. Hai người đều biết rõ tình yêu dành cho nhau phải bắt đầu từ sự tin tưởng, cho nên đây cũng là diều quyết định hình thức ở chung của hai người, dù sao nhiều năm dắt tay nhau vượt qua gió mưa không phải là chuyện dễ dàng, thế nhưng ngày hôm nay bất kể thế nào cũng mặc kệ.
Vẫn nhìn đôi mắt Phương Y Ái, bên trong là lạnh lùng không mang theo chút độ ấm nào.
“Em biết cô ấy là ai, đối với chị em bảo đảm tuyệt đối không làm chuyện có lỗi, đúng, mấy ngày trước cô ấy có gọi điện cho em nhưng em nói với chị là em không nghe, cũng không muốn quay về quá khứ, em, em cũng không biết vì sao hôm nay cô ấy lại nhắn đoạn tin này tới”
“Ha” Phương Y Ái giận quá mà cười, trên mặt không có nhu tình ngày xưa, không biết đang cười bản thân hay đang cười Lâm Tử Quỳ, “Em không phải không biết cô ta là ai sao? Hiện tại lại biết?”
“Em … em, em sợ chị mất hứng, cho nên em chưa nói với chị. Trước đây, trước đây loại chuyện này cũng từng phát sinh, chị không phải đều tin tưởng em vô điều kiện sao?” Lâm Tử Quỳ bị Phương Y Ái nói như vậy, trong lúc nhất thời không có thởi gian suy nghĩ, lời mở đầu sai dẫn đến đã sai càng thêm sai, nói năng có vẻ lộn xộn, thực sự là càng bôi càng đen.
“Trước đây thái độ của em thản nhiên và bình tĩnh không thể chê được, em nhìn lại dáng vẻ của em khi đọc được tin nhắn của cô ta tối nay đi, ngoại trừ hoảng loạn chính hoảng loạn, em còn gì để giải thích hả?” giới showbiz có mấy ngôi sao nhỏ đang lên, vì muốn nổi tiếng cũng gửi tin nhắn cho Lâm Tử Quỳ, mấy người này Phương Y Ái cô đều có thể lý trí xử lý.
“… đó là, là bởi vì vì… em…”
“Lòng em có cô ta?”
“… từng có, mà đã là quá khứ” do dự trả lời câu hỏi của Phương Y Ái, “Nếu như lòng em còn cô ấy thì sẽ không kết hôn với chị, sẽ không đồng ý cùng chị có con”
“Từng có?” tha cho vì Lâm Tử Quỳ đã nói đáp án, với hai chữ này Phương Y Ái liền biết là ai, cô biết rõ Lâm Tử Quỳ từng yêu qua hai người, người trước là Tần Như Lan người sau là cô. Trong lòng không hiểu nhớ lại, một năm cuối Lâm Tử Quỳ dây dưa tình cảm không rõ bởi đủ thứ chuyện cùng Tần Như Lan, mãi cho đến khi Tần Như Lan xuất ngoại mới chính thức cắt đứt liên hệ với Lâm Tử Quỳ.
Mà hết lần này tới lần khác ngay một năm này của hai người họ, Phương Y Ái xuất hiện trong cuộc đời Lâm Tử Quỳ, đây cũng là lý do vì sao năm đó Phương Y Ái đau khổ theo đuổi Lâm Tử Quỳ mà không có kết quả, Lâm Tử Quỳ một mực do dự trong đoạn tình cảm cùng Tần Như Lan, thậm chí có thể nói hơn phân nửa tâm đều đặt trên người Tần Như Lan, thế nhưng trời định nhân duyên, ông trời đã giúp cô, Tần Như Lan chủ động rời khỏi xoáy nước tình cảm này, Phương Y Ái mới có được cơ hội đi cùng Lâm Tử Quỳ tới ngày hôm nay, đồng thời bước vào cuộc sống hôn nhân.
Thế nhưng, đây cũng là chuyện Phương Y Ái cô chú ý nhất, đoạn tình yêu này luôn luôn tràn ngập cảm giác nguy cơ, lòng vẫn lo lắng Tần Như Lan ngày nào đó sẽ trở về đoạt lấy Tử Quỳ của cô, trong lòng cô vẫn nghĩ Lâm Tử Quỳ là Tần Như Lan tặng cho cô, tình yêu, hôn nhân, gia đình, còn có sinh mạng nhỏ bé trong bụng đều là Tần Như Lan tặng cho cô. Phương Y Ái năm năm trước biết cô gái này tồn tại thì lần đầu tiên trong đời cô nghĩ mình được người ta bố thí, từ nhỏ cô đã được mọi người vây quanh yêu thương, lòng tự trọng bị tổn thương, đó là nguyên nhân quan trọng làm cô nhất định phải kết hôn cùng Lâm Tử Quỳ.
Lâm Tử Quỳ cũng không nói ra điều cô lo lắng, trước kia cô cho rằng Tần Như Lan và Phương Y Ái không biết đối phương tồn tại, thẳng đến thời gian trước Phương Y Ái cãi nhau với cô ở
bãi biển một trận cô mới biết, Phương Y Ái đã sớm biết Tần Như Lan, đồng thời vẫn chú ý, cô không nói cũng vì sợ Phương Y Ái mất hứng.
“Cô ta đã trở về?!” tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhu, không có bất kỳ phập phồng, coi như hỏi mà đúng hơn là lẩm bẩm khẳng định, lẳng lặng đợi Lâm Tử Quỳ trả lời lần thứ hai, hồi lâu, mới nhàn nhạt xoay người, không muốn cho Lâm Tử Quỳ thấy nước mắt đảo quanh trong mắt cô, “Em đi tìm cô ta”
Không nghĩ tới Phương Y Ái sẽ nói ra lời này, Lâm Tử Quỳ nghe mà sửng sốt, ngây ngốc đứng cạnh cửa nhìn vợ xoay người rời đi, bóng dáng trên giường đưa lưng về phía cô. Phương Y Ái nằm nghiêng người, nhắm chặt hai mắt, nhưng làm sao cũng không khống chế được nước mắt, nước mắt thì lặng lẽ lướt qua khóe mắt rơi xuống áo gối. Nghe được tiếng bước chân đi tới cũng không mở miệng.
Lâm Tử Quỳ chậm rãi ngồi bên giường, nhìn Phương Y Ái một hồi, mới do dự vươn tay lau đi dòng nước mắt kia, “Tiểu Ái vợ yêu, em sai rồi, không nên dối gạt chị, người lớn không chấp trẻ nhỏ tha cho em đi! Có được không?”
Làm bộ oan ức ôn tồn mong muốn được người đẹp chú ý, mà đợi một hồi cũng không thấy dòng nước mắt kia vơi bớt, âm thầm thở dài trong lòng, nhếch miệng đứng dậy ngồi lên trên giường, ôm Phương Y Ái vào ngực, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đêm nay cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta còn phải đi bệnh viện kiểm tra thân thể, chị như vậy sinh cục cưng cũng không đẹp!”
“Tiểu công chúa nhà chúng ta nếu như biết em làm mẹ con bé tức giận nói nhất định sẽ ghét em”
“… Ai, em hỏi qua ba mẹ, đứa bé được hai tuổi sẽ bắt đầu tìm nhà trẻ, đây là chuyện lớn, phải chuẩn bị từ bây giờ, lúc rảnh rỗi chúng ta đi tìm, chị có chịu không?”
“Bất quá em lo lắng chuyện con bé yêu đương sau này, nếu gặp được một người vừa giàu vừa đẹp như em thì tốt, nhưng nếu gặp phải một tên vừa xấu vừa nghèo thì làm sao bây giờ?”
“Em đi ra ngoài!” không muốn nghe thanh âm Lâm Tử Quỳ làm cô phiền lòng, nói xong, Phương Y Ái cũng không khống chế được, đứng dậy cầm lấy gối bản thân đang gối đầu lên, quay qua đánh Lâm Tử Quỳ, tuy nói vũ khí không có lực sát thương, nhưng Lâm Tử Quỳ cảm thấy rất may mắn Phương Y Ái phát tiết cơn giận ra, khéo léo né tránh, dùng hai tay tóm lấy cái gối đầu.
“Tiểu Ái, có chuyện gì từ từ nói”
“Bịch, bịch, bịch… đi ra ngoài, đi ra ngoài, chị không muốn thấy em, đi đi?” thấy Lâm Tử Quỳ nắm chặt gối đầu của cô, dáng vẻ đánh chết cũng không đi, Phương Y Ái tính tình quá bất thường, xốc lên chăn xuống giường, tìm cái gối khác, lần thứ hai tấn công.
“Bịch, bịch, bịch… rầm…”
Lâm Tử Quỳ không ngừng lùi về phía sau, bước chân hỗn loạn đυ.ng ngã bình hoa trang trí trong phòng, tiếng vang của đồ vật vỡ vụn làm ba Phương mẹ Phương cùng mẹ Lâm Tử Quỳ đã đi vào mộng đẹp giật mình.
“Chị không muốn thấy em, Lâm Tử Quỳ” cũng không biết Phương Y Ái lấy sức lực từ đâu, một hơi đẩy Lâm Tử Quỳ đến cạnh cửa, mở cửa, đuổi người, rồi "rầm" một tiếng đóng cửa, một loạt động tác liền mạch lưu loát.
Cửa phòng ngủ đóng lại phát ra âm thanh thật lớn làm toàn thân Lâm Tử Quỳ run lên, bất đắc dĩ vỗ vỗ ngực, quay người lại liền thấy dì Hòa và quản gia vẻ mặt khẩn trương nhìn cô, hai bên trái phải hai người, ba Phương mẹ Phương cùng mẹ đứng trước cửa phòng nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
“Ha hả… ba mẹ, hai người còn chưa ngủ sao? Ha hả… mọi người biết rồi đó, phụ nữ có thai tính tình không ổn định mà, ha hả …” hai bàn tay vòng lại thành hình tròn, vẽ ra không trung một vòng cung, vừa nói vừa diễn tả động tác mang thai, ý định làm giảm bớt xấu hổ.
Có câu trả lời rõ ràng, mọi người đều sáng tỏ, ba Phương là người từng trải, lòng chua xót tiến lên vỗ vỗ vai an ủi Lâm Tử Quỳ, sau đó thoải mái nhẹ nhàng gật đầu: “Khoảng thời gian này qua là tốt rồi, ba vào lúc này giống con cũng không tốt hơn bao nhiêu”
Nói xong lại xoay người bày ra tư thế người đứng đầu: “Không có việc gì, tất cả mọi người trở về ngủ đi!”
Trở về phòng đóng cửa còn không quên cho Lâm Tử Quỳ một ánh mắt cổ vũ.
“… ha hả, cảm ơn ba”