Nữ Vương Bức Hôn

Chương 41: Mang thai đại chiến (2)

Trong trí tưởng tượng của mỗi người, tuần trăng mật sẽ như thế nào, ánh mặt trời ấm áp, bãi cát mịn màng, sóng biển vỗ về, trời trong xanh, khoáng đãng, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những cô gái mặc bikini đùa giỡn trên bãi biển.

Còn chưa kể, tay trong tay với người mình yêu đi dạo khắp các con phố lớn nhỏ ở nước khác.

Nhưng trong thực tế, tuần trăng mật của Lâm Tử Quỳ hoàn toàn đúng như những gì cô ấy từng tưởng tượng trước đó, nữ vương bệ hạ đang chứng tỏ năng lực mua sắm không giới hạn của mình, chỉ khác là lần này chủ yếu là mua sắm đồ trẻ con. Từ quần áo, giày dép, nón, sữa bột, xe đẩy, các núʍ ѵú cao su, thậm chí là các quyển sổ tay nuôi dạy con được sưu tầm trong các tiệm sách, Lâm Tử Quỳ hận không thể quăng hết một mớ trong tay từ trên lầu ném xuống đất, nghiền nát nó, thậm chí còn dẫm đạp vài cái lên đó, chẳng lẽ trong nước không có những thứ này sao? không phải không thèm lấy sao? Còn mua sách nữa chứ, tất cả chỉ là sáo rỗng, không phải lười đọc sao! Mất hết 2 ngày rồi, tôi nhịn đủ rồi!

"Tử Quỳ! Tử Quỳ!"

Hoàn toàn chìn đắm trong suy nghĩ của mình, không để ý đến Phương Y Ái gọi mình, nữ vương đại nhân thấy dáng vẻ nhà văn Lâm phó mặc tất cả, biết là trong lòng người này đang nguyền rủa, cũng không thèm giải thích, lấy mấy bộ quần áo trẻ con trong tay quơ quơ trước mắt nhà văn Lâm, "Tử Quỳ, Quỳ thích bộ nào nè!"

Bị Phương Y Ái kéo lại sự chú ý, lại nghe thấy mệnh lệnh của cô ấy, cả người muốn nổi da gà, ngẫm nghĩ một chút câu hỏi của nữ vương! Tôi thích bộ nào hả? Tôi thích cũng đâu mặc được, tôi thích thì có ích lợi gì chứ? Có giỏi thì hỏi cục cưng sắp được sinh của em thích bộ nào đi a!

"Tử Quỳ ~ "

Dùng khuỷu tay chọt chọt trước ngực nhà văn Lâm, vẻ mặt nũng nịu nhìn người yêu, dĩ nhiên biểu hiện vô cùng bất mãn trước phản ứng chậm chạp của Lâm Tử Quỳ.

"Những ...cái này về nước mua cũng tốt mà, ở đây mua làm gì!"

"Ý nghĩa cũng không giống nhau, đây chính là món quà em mua cho con trong lúc hưởng tuần trăng mật, rất có giá trị kỷ niệm!"

"Em cũng chưa biết là con trai hay con gái, vậy mua nhiều để làm gì?"

"Những ...cái này bé trai hay bé gái đều có thể mặc được, em bé mới sanh đều có thể mặc yếm, dáng người cũng không khác mấy."

Cẩn thận giải thích tỉ mỉ cho Lâm Tử Quỳ hiểu rõ, hiện tại tâm trạng của Phương Y Ái đặc biệt tốt, vì người mình yêu xây dựng nên cuộc sống vô cùng hạnh phúc, không tốt sao? Nói xong, cũng không thèm để ý đến phản ứng của người nào đó không hiểu lòng mình, hừ nhẹ, cười khẩy, tiếp tục chọn.

"Haizz ~" ảo não thở dài một tiếng, cười buồn ôm ánh tay Phương Y Ái vào lòng, nghiêng đầu giả vờ e thẹn ngã vào vai nữ vương, "Tôi tưởng là đã nhìn thấy tương lai sáng lạng, chứ nào có ngửi ra khung cảnh có mùi thê lương ."

Tiếng cười khanh khách vang lên, dáng vẻ e thẹn nhất thời làm cho nữ vương bệ hạ tạm buông những món đồ trên tay, đứng bên cạnh cười run rẩy cả người, tình thương của người làm mẹ trỗi dậy, thương tiếc ôm trên vai đầu, vỗ nhẹ nói: "Sẽ không đâu chồng, vợ nhất định sẽ yêu chồng cả đời, sẽ không vì có con mà quên chồng đâu, nha nha nha nha."

Duy trì tư thế hiện tại, thuận tiện hôn vài cái lên trán Lâm Tử Quỳ, nhẹ nhàng an ủi.

"Vợ à, hình như di động của em reo??"

"Có sao? Cũng có thể, không muốn bị người khác quấy rầy chúng ta, em cố ý để chế độ rung!"

Lấy điện thoại ra nhìn, thì đúng thật là có cuộc gọi, chỉ có điều, nhìn tên hiện trên màn hình, Phương Y Ái trở tay không kịp.

Ba chữ "anh Vân Thụ" bất ngờ xuất hiện trên màn hình, làm cho Lâm Tử Quỳ càng nhìn càng chướng mắt, thoát khỏi cái ôm của Phương Y Ái, một mình đi sang chỗ khác.

Biết Lâm Tử Quỳ không vui, nữ vương bệ hạ cũng không ngăn cản cô giở thói trẻ con, nhìn âu yếm bóng lưng rời đi mà lắc đầu, bắt điện thoại: "alo, anh Vân Thụ."

"Tiểu Ái, là anh."

Ở một đầu dây điện thoại khác, Liêu Vân Thụ chậm chạp trả lời, đã hai năm không liên hệ, nói không khẩn trương là không có khả năng, trong điện thoại vang lên giọng nói mà hắn mong nhớ ngày đêm, tay cầm điện thoại không khỏi run rẩy.

"Ừ, em biết, anh Vân Thụ kiếm em có chuyện gì không?"

"... À, không, không có việc gì, tính hỏi em về nước chưa, lúc nào rãnh rỗi chúng ta hẹn nhau ăn cơm và nói chuyện."

"... Em vẫn chưa về nước, vài ngày nữa em và Tử Quỳ trở về, chúng ta cùng nhau đi ăn nhé."

Tuy rằng bản thân một tỷ lần không muốn nghe đến cái tên Lâm Tử Quỳ, nhưng cũng đành chịu, cố gắng che giấu tâm tình của mình: "haha, được đó, đến lúc đó nhớ gọi điện cho anh."

"Ừ..."

Bên này đang diễn cảnh anh em hàn huyên, còn bên kia Lâm Tử Quỳ nhận được cuộc gọi từ số lạ.

Cúi đầu nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, Lâm Tử Quỳ hơi do dự, sau khi cân nhắc cũng nhấn nút trả lời,

Thử mở miệng nói trước: "Alo, Ai đó?"

Đợi trong chốc lát cũng không thấy phản ứng gì, đem chiếc điện thoại đang dán bên má xuống xem, lạ thật đâu có cúp máy đâu a?

"Alo? Xin chào!"

"... ... Tử Quỳ, là tớ!"

Giọng nói này! Tuy chỉ 4 chữ ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cho tứ chi của Lâm Tử Quỳ nặng  như chì, cách trở nhiều năm, cũng dịu dàng như vậy, chạm đến đáy lòng cô, giọng nói nhẹ nhàng êm ái hệt như lúc mới quen. Nhưng  quan trọng hơn hết là làm cho cô vô cùng hoang mang hoảng sợ.

"... Như Lan? !" Không khỏi ngẫm nghĩ, cô cho rằng chuyện tình của cô và cô gái này sẽ chỉ là hồi ức, mãi mãi không có cơ hội gặp lại, nhưng ai ngờ...

"Tớ đã trở về! Chờ tớ!"

Lời nói đầy vẻ kiên định và tự tin, cũng không muốn nói thêm gì nữa, không chờ Lâm Tử Quỳ kịp phản ứng, cúp điện thoại.

Tiếng tít tít liên tục trong điện thoại nhắc nhở Lâm Tử Quỳ biết cuộc gọi đã kết thúc, thế nhưng cũng không thể kéo ý thức của cô trở về.

Trong đại sảnh sân bay quốc nội, một cô gái tươi trẻ xinh đẹp cao gầy, đeo kính mát bản to để che đi khuôn mặt, mặc chiếc váy quay màu trắng, vóc người gợi cảm, rất có cá tính, mái tóc màu đen suông dài, mềm mại tự nhiên xõa xuống, thu hút vô số ánh nhìn của các khách lãng lai ở sân bay.

Theo sau là một đoàn người hộ tống, ra sân bay liền leo lên chiếc xe hơi sang trọng màu đen, đi thẳng vào trung tâm thành phố, trên các tòa nhà cao tầng, một cô người mẫu xuất hiện ngày càng nhiều trên các áp phích quảng cáo, ở  trong các clip quảng cáo thương hiệu nổi tiếng được phát đi phát lại vô số lần.

Cô gái đã ngồi trong xe nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười tràn đầy tự tin. Đúng vậy, cô chính là Tần Như Lan, hiện nay là siêu mẫu hạng nhất của Châu Á, là con ác chủ bài cho các chương trình thời trang quốc tế cũng như của các thương hiệu quốc tế nổi tiếng, sau 5 năm cách trở cuối cùng cũng đặt được chân trên cố hương, công thành danh toại, nhưng lại thiếu đi một người thương yêu kề cận, nghĩ đến đó, vội rút một tấm ảnh cũ kỹ từ trong ví ra, trong ảnh là lúc Lâm Tử Quỳ và cô còn học phổ thông, gương mặt ngây thơ, mặt hai người dán vào nhau rất ngọt ngào.

Ngón tay đặt trên bức ảnh, vuốt ve gương mặt Lâm Tử Quỳ, ngã lưng dựng vào ghế, trong miệng vẫn thì thầm: "Cuối cùng tớ đã trở về, đã trở về rồi Tử Quỳ ơi!"

Phương Y Ái cúp điện thoại, lo lắng trong lòng Lâm Tử Quỳ khó chịu, nhanh chóng đi tìm theo hướng lúc nãy nhà văn Lâm bỏ đi, cũng rất nhanh tìm thấy bóng dáng người yêu ở trong cửa hàng đồ lưu niệm, vội bước nhanh tới, ôm lấy cổ.

"Tử Quỳ! Đứng ở cửa làm gì vậy?"

Đội nhiên bị Phương Y Ái ôm, càng thêm hoảng sợ, luống cuống đem di động trong tay bỏ vào trong túi áo, mỉm cười nói: "Đi ra ngoài hít thở không khí, em nói điện thoại xong rồi sao? !"

Thấy biểu hiện bất ổn của Lâm Tử Quỳ, làm cho Phương Y Ái rất khó tìm ra lý do, hai tay ôm lấy mặt người yêu, cẩn thận hỏi: "Giận hả? Ghen phải không?"

"Hahaha, không có, tôi đâu có nhỏ mọn như vậy. " nắm lấy bàn tay Phương Y Ái bỏ vào trong túi áo, rồi nói tiếp: "Chọn được món nào chưa? Còn muốn mua thêm gì nữa không?"

Đối với hành vi và lời nói săn sóc của Lâm Tử Quỳ, tuy rằng trong lòng Phương Y Ái cảm thấy vui mừng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm thâm bất khả trắc của Lâm Tử Quỳ, hỏi lại lần thứ hai: "Sao em thấy Quỳ hơi lạ, thật sự không có giận?"

"Tôi đã là người lập gia đình rồi, tự nhiên sẽ trưởng thành hơn so với trước đây, em không hiểu sao!"

"Hahahaha, phải, em không hiểu, hơn nữa, Quỳ cũng đâu phải lập tức làm mẹ đâu, tốc độ trưởng thành hơi bị nhanh nha, miễn cho đến lúc đó đừng làm hư con nha."

Lâm Tử Quỳ cũng không thể nói rõ trong lòng đang nghĩ gì, bởi vì cuộc gọi kia làm cho cô cả ngày tinh thần đều không yên, cảm thấy rất hổ thẹn với Phương Y Ái, cho nên thái độ thay đổi 180 độ, hiển nhiên là bắt đầu chăm chú cùng nữ vương bệ hạ chọn đồ trẻ con, thường xuyên đưa ra ý kiến. Mà càng làm như vậy, càng tăng thêm tính khả nghi, chỉ trong thời gian một cuộc điện thoại, Lâm Tử Quỳ lại có sự chuyển biến lớn như vậy, khẳng định là không thể nào làm người khác tin được, nhưng Phương Y Ái nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ qua nghĩ lại cũng không tìm được mấu chốt, lại cũng không thể nói chỗ nào kỳ lạ, lắc đầu, chỉ có thể nói bản thân đa nghi, nghĩ nhiều.

Trở về khách sạn, thì trời cũng màn đêm cũng đã lên cao, hai người dùng xong bữa tối, Lâm Tử Quỳ ngồi trên sofa xem TV, còn Phương Y Ái thì đi tắm.

Khi rảnh rỗi, trong đầu Lâm Tử Quỳ lại bắt đầu liên tục tua lại lúc nhận cuộc điện thoại hôm nay, giọng nói của Tần Như Lan như ma chú, làm cách nào cũng không tiêu tan, chỉ một câu nói "Tớ đã trở về", như tồn tại âm ỉ trong đầu, liên tục phát ra, liên tục khuếch tán, mãi cho đến khi Lâm Tử Quỳ chìm đắm trong đó.

Từ phòng tắm đi ra, Phương Y Ái chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng quanh người, toàn bộ vai và cánh tay đều phô bày ra, làn da trắng noãn như tuyết, rất mê người, nghiêng đầu lau khô tóc: "Tử Quỳ, em tắm xong rồi."

Không nghe được tiếng trả lời, lại nói: "Tử Quỳ, em tắm xong rồi."

Vẫn như cũ không nghe thấy tiếng trả lời, bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn về phía sau màn hình tivi, đi ra phòng khách vừa lúc thấy hai mắt của Lâm Tử Quỳ nhìn xa xăm, chứ không phải đang xem TV, cả người vừa cô đơn lại vừa xa lạ, Phương Y Ái thâm nghĩ, trạng thái này của Lâm Tử Quỳ đã lâu lắm rồi không có xuất hiện, vội vàng cầm chiếc khăn trong tay ném đến sofa, trèo vào lòng Lâm Tử Quỳ, ngồi trên đùi người yêu, hơi sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy? Gọi Quỳ cũng không nghe Quỳ trả lời?"

Sức nặng trên đùi làm cho đôi mắt đang nhìn mông lung của Lâm Tử Quỳ trong nháy mắt quay trở về hiện thực, bản thân còn cảm nhận được sự ấm áp trên cổ, yêu thương ôm lấy vòng eo của Phương Y Ái, trách cứ: "Mặc ít như vậy, cũng không sợ cảm lạnh sao?"

"Em hỏi Quỳ bị làm sao vậy, cả ngày như vô hồn!"

"Đi dạo với em cả ngày, nên mệt." Lời nói dối như vậy, Lâm Tử Quỳ cũng cảm thấy hổ thẹn, nghiêng đầu tránh đi pháp nhãn của Phương Y Ái, cũng không dám trực tiếp đối diện. "Đừng lo lắng."

Đáp án như vậy làm cho Phương Y Ái hơi thất vọng, tức giận cắn mạnh môi của Lâm Tử Quỳ, trút bực tức lên nụ hôn, tính tình nhỏ nhen của nữ vương thật sự là không có biện pháp đối phó, Lâm Tử Quỳ cũng chỉ nhiệt tình phối hợp, nhiệt tình dỗ dành. Khi nụ hôn kết thúc, Phương Y Ái kéo lại khoảng cách giữa hai người, thở hổn hển, nắm chặt cằm của người yêu, nâng lên, giọng nói nghiêm nghị: "Lâm Tử Quỳ, em khẳng định Quỳ đang có chuyện gạt em! Em chung chăn gối với Quỳ bao nhiêu năm như vậy, còn ai có thể hiểu Quỳ hơn em chứ."

"Đâu có nghiêm trọng như em nói đâu a?"

"Đừng nghi ngờ năng lực thấu hiểu của vợ mình chứ!"

Cảm giác được Lâm Tử Quỳ đang muốn né tránh ánh mắt của mình, mạnh mẽ kéo cái đầu của người nào đó lại, quyết định phải dạy dỗ một lần mới được.

Cô là một người thông minh, cho dù hai người yêu đến chết đi sống lại, thì cũng cần không gian riêng cho bản thân, Lâm Tử Quỳ không muốn nói thì cô cũng không ép buộc.