Nữ Vương Bức Hôn

Chương 37: Bức tử (5)

Trên máy bay, Lâm Tử Quỳ vẫn khó chịu,ngồi ngọ nguậy trên ghế, đối với các câu hỏi của Phương Y Ái chỉ thỉnh thoảng ứng phó vài câu. Cách cư xử vô tình này làm cho Phương Y Ái không biết nói làm sao, hiểu rõ vì sao trạng thái lại không tốt như vậy, không dỗ dành là không được rồi.

Nghiêng thân mình qua, tựa đầu lên vai nhà văn Lâm, đưa môi tiến đến bên tai, khẽ nói: "Ghen cũng lâu quá nha?"

Đột nhiên bị truyền đến cảm giác tê dại làm cho cô run cả người, lại nghe thấy vẻ đắc ý của nữ vương bệ hạ, cơn giận càng bùng phát: "Tôi đã nói rồi không có tức giận gì hết, bớt đắc ý đi"

Cực thích tính tình trẻ con mà còn cố tỏ vẻ kiên cường của Lâm Tử Quỳ, ghen mà nhìn dễ thương đến như vậy: "Có phải đang nghĩ rất có nguy cơ đúng không? Yên tâm đi, em sẽ không không có muốn Quỳ."

"Phương Y Ái!"

Lông tóc dựng đứng lên, giọng nó trầm thấp cho thấy Lâm Tử Quỳ không vui cỡ nào, Phương Y Ái biết rõ cô khó chịu mà còn cố ý chọc cho cô nổi giận, vai cũng không thèm đưa lại gần cho cô ấy tựa, nổi giận dỗi đẩy đầu nữ vương ra, tận lực quay sang hướng khác, còn bảo trì khoảng cách với người con gái chọc mình nổi giận này, không một chút chu đáo

"Hahaha... cục cưng nhà em bị chọc giận rồi kia! Phải làm sao bây giờ a?"

"..."

"Cái dáng tức giận cũng dễ thương quá à! Ngoan nè, đến đây để em cười nhạo một chút!"

"..."

"Gương mặt nhỏ nhắn tức giận đáng yêu quá à! Muahzz Muahzzz !"

Rõ ràng Phương nữ vương hoàn toàn không sợ chọc giận Lâm Tử Quỳ, hôm nay tuy kết hôn bị trễ, nhưng hiếm khi có cơ hôi trêu chọc cô, làm sao dễ dàng bỏ qua chứ? Sờ sờ tóc còn xoa xoa gương mặt, đùa giỡn rất là hài lòng, nhưng kết quả của việc trêu chọc là nhà văn Lâm rất có khí khái, suốt hơn 3 tiếng đồng hồ cũng không thèm nói chuyện với nữ vương, mãi cho đến khi vào khách sạn.

Vừa vào phòng, sau khi cất xong hành lý, Lâm Tử Quỳ lập tức đi vào phòng vệ sinh.

Lúc bước ra khỏi phòng vệ sinh, thì cảnh tượng chảy máu mũi hiện ra - Phương Y Ái trút bỏ áo khoác, trên người chỉ còn chiếc áo hai dây, bên dưới là đôi tất lưới màu đen, muốn sεメy cỡ nào là có sεメy cỡ ấy. Thân thể hướng về phía cô, hai chân hơi cong lên, một tay đỡ đầu, đôi mắt nhấp nháy long lanh gợϊ ȶìиᏂ, và hơn tất cả là âm thanh mị hoặc cất lên không gì chống đỡ nổi: "chồng yêuuuuu~ "

Trời ơi, toàn thân Lâm Tử Quỳ đều mềm nhũng, trường âm nũng nịu, mềm mại đến độ như sóng gợn mặt hồ. Làm bộ trấn định ho khan hai tiếng, nữ vương bệ hạ biến thành tiểu yêu tinh, thật sự không có người phụ nữ nào có thể sánh bằng, trái tim bé nhỏ căn bản không nghe lời, kiên trì không được, định lực căn bản cũng không giữ nổi được nữa.

"Trong phòng ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành, em ngủ một chút đi."

Nhắm mắt cũng biết muốn dùng mỹ nhân kế làm tôi nguôi giận, không có cửa đâu, còn sớm quá mà, nỗ lực nhắc nhở bản thân, nghìn vạn lần không thể bị mê hoặc, hiên ngang quay đầu, nhắm phòng ngoài mà đi.

Nhìn bóng lưng kiên cường kia, Phương Y Ái lập tức đứng dậy, kéo tay Lâm Tử Quỳ, chỉ chốc lát là đẩy ngã trên giường, lo sợ có người bỏ chạy, vội vàng một chân đè lên đùi nhà văn Lâm, cúi xuống hôn lên mặt nhà văn Lâm liên tục, nhẹ nhàng dịu dàng , tư thế quá gợi cảm, hình ảnh khiêu gợi đến mức không dám xem.

"Chồng ơiiii ~ chồng à ~ chồng ơii ~ sao nhắm tịt hai mắt vậy nè, cũng không thèm nhìn người ta một cái nha ~ "

Đây là tình huống hiếm có nha, nữ vương vừa nhõng nhẽo vừa nổi loạn, hai mắt vẫn nhắm chặt, lạnh lùng nói rằng: "Tôi muốn đi ngủ !"

Nói lầm bầm, ngủ hả?Quỳ tưởng Quỳ là Liễu Hạ Huệ sao, người đẹp ở trong lòng, xinh đẹp mê hoặc lòng người, còn giả bộ nghiêm chỉnh sao? Nhưng với một người khôn khéo như Phương Y Ái, thì chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, tiếp tục dụ dỗ: "Ngày hôm nay em mặc đồ lót mới nè, nhìn rất đẹp nha, kiểu dáng rất đặc biệt nha, chồng không muốn nhìn thử một chút sao???

Oành oành! Tuyến phòng thủ yếu ớt trong lòng của nhà văn Lâm lại một lần nữa bị đánh sập, nhanh chóng mở hai con mắt ti hí mê đắm ra. Canh chuẩn không cần chỉnh ngay lúc cặp ngực của Phương Y Ái tì lên cằm, tiếp tục nhìn xuống --- nữ vương bệ hạ không nói xạo nha, thực sự rất gợi cảm nha. Góc độ nào cũng được tôn lên, nhìn thấy hết nha, cực hạn, hoàn mỹ, trắng nõn. Đầu óc nóng lên, bàn tay dê xồm theo tiềm thức phủ lên.

Đối với chuyện này, nữ vương bệ hại sao lại thất bại cho được? Ở trên giường, người nào phải nhận được tốt nhất hiệu quả.

" umm. . . Y Ái. . . đợi một chút..."

Phương Y Ái vẫn đang tập trung hôn say đắm, hết lần này tới lần khác bị Lâm Tử Quỳ vô tình đẩy ra, kéo lại khoảng cách giữa người ở trên thân và người ở dưới thân, có chút ai oán hỏi: "Làm sao vậy?"

"Em nói thử xem sao tự nhiên Liêu Vân Thụ vô duyên vô cớ về đây, không phải lúc trước lập lời thề son sắt phải rời xa chốn đau thương này sao?"

Tư thế gợϊ ȶìиᏂ như vậy và bầu không khí lãng mạn như vậy lại gặp phải một tên ngốc không hiểu phong tình, Phương Y Ái bất mãn nhéo mạnh mũi của Lâm Tử Quỳ, giọng điệu nghiêm phạt: "tập trung làm chính sự đi nha?? Đang êm đẹp nhắc tới hắn làm gì hả? !"

Nghĩ đến lúc ban đầu, từ nhỏ Liên Vân Thụ đã thầm thương trộm nhớ Phương Y Ái, mãi cho đến khi cảm thấy tình cảm Phương Y Ái dành cho Lâm Tử Quỳ không giống như đối với hắn, mới lớn gan bắt đầu tấn công, theo đuổi mãnh liệt, đáng tiếc là chậm một bước. Đau lòng gần chết mới quyết định từ biệt Phương Y Ái và Phương gia, bỏ ra nước ngoài sống và làm việc. Chuyện cũ nói đơn giản vậy thôi, nhưng quá trình thật sự thì vô cùng tàn khốc, dĩ nhiên trong sự tàn khốc đó cũng có cả Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ, từ góc độ môn đăng hộ đối mà nói, không thể nghi ngờ Liên Vân Thụ là lựa chọn thích hợp nhất với Phương Y Ái, bởi vậy mà Lâm Tử Quỳ luôn xem anh chàng họ Liên là tình địch lớn nhất.

"Hôm nay gặp hắn, tâm tình của tôi đặc biệt không tốt chút nào, em nói thử xem cuối cùng hắn về đây để làm gì, hay là hắn vẫn chưa từ bỏ ý định với em chứ? !"

"Hắn chưa từ bỏ ý định là chuyện của hắn, em chỉ biết bây giờ chúng ta đang làm chuyện rất là quan trọng! Cho dù hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn yêu thích em, nhưng trái tim em vẫn vững vàng đặt trên người Quỳ, cả người như thân dây leo bám dính lấy Quỳ!"

Sau khi bày tỏ tấm lòng của mình với Lâm Tử Quỳ, nữ vương bệ hạ lần thứ hai chuẩn bị hành động thiết thực, còn chưa kịp hôn lên,  lại bị người nào đó đẩy ra, nhịn không được bốc hỏa : "Lâm Tử Quỳ, cuối cùng Quỳ muốn gì hả!"

"Hay là em gọi điện hỏi thử xem sao? Chi bằng.. Tôi.. Ưnm"

Để kết thúc một cuộc nói chuyện vô nghĩa, biện pháp hữu hiệu nhất dĩ nhiên là "dùng nụ hôn bịt miệng lại "

"...  Kể từ khi nào mà Quỳ không có chuyên tâm làm chuyện này vậy? " Phương Y Ái vừa nói vừa cởi đai lưng của Lâm Tử Quỳ, sau khi nghe người yêu nói như vậy, nhà văn Lâm bật ngừoi xoay người giành lại thế chủ động, khía ngồi trên người Phương Y Ái, hai người thâm tình nhìn nhau. Hôm nay là một ngày đặc biệt trong đời, nên hai người rất dễ dàng động tình, nhất là Phương Y Ái, nhìn cơ thể nhà văn Lâm từ từ cúi xuống, chống lại đôi mắt đào hoa cực kỳ mê người, phối hợp hành động, từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở dồn dập phả lên mặt mình, cả người lơ lửng bồng bềnh trôi nhu trên mây, từ từ chờ đợi động tác tiếp theo của Lâm Tử Quỳ...

"Tôi nghĩ ngọn lửa tình yêu trong hắn lại nhen nhóm lên, để tôi gọi điện hỏi thử xem sao."

"Lâm Tử Quỳ!"

Phản ứng ngay lập tức, Phương y Ái rống lên, bình tĩnh mở mắt vừa lúc thấy Lâm Tử Quỳ đã ngôi bên giường mang dép vào, bá đạo dùng sức, một cái liền đẩy Lâm đại tác giá ngã nhào xuống giường, lo lắng lần thứ hai lại đứng dậy, lập tức khoá ngồi trên bụng Lâm Tử Quỳ.

"Em không tin, sắc đẹp của mình không đủ sức phân tán được lực chú ý của Quỳ ."

Ngày hôm nay, mị lực của cô bị đả kích liên tục, lòng tin bị tàn phá nghiêm trọng, đang trên giường với cô mà còn nhắc đến tên người khác, mặc kệ là nam hay nữ, mặc kệ là bạn bè hay tình địch, nói cho cùng là cũng không được chút nào.

Hai tay giao nhau, cầm lấy vạt áo, kéo qua khỏi đỉnh đầu mà cởi, lộ ra dáng người mê người: "nhanh lên, xong xuôi chúng ta còn phải vội vàng đi kết hôn nữa đó?"

"Tôi... Tôi đói bụng, không bằng đi ăn trước... Chịu chút..." Nữ vương khí thế bá đạo, chủ động hiến thân như vậy, mà Lâm Tử Qùy yếu ớt chống chọi.

"Còn có món ăn nào hấp dẫn, bắt mắt hơn vợ của Quỳ sao?"

"... Vậy... Đi tắm cái nha?"

"Đi... Chúng ta... Cùng nhau."

...

" chúng ta đi kết hôn trước đi nha."

"... Không cần nhiều lời vô ích như vậy "

-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

Sau đó...

Lâm Tử Quỳ ánh mắt dại ra, nằm trong bồn tắm lớn tràn đầy nước, nhìn lên trần nhà, lần này tắm lâu ơi là lâu, tắm rửa xong cũng hết 3 tiếng đồng hồ, cả người cũng nhăn nheo.

"Chồng ơi, nhanh lên một chút đi, đợi đến nỗi người ta cũng tan sở hết rồi ."

Phương Y Ái như không có gì xảy ra, đứng trong phòng thay đồ, còn không quên gõ cửa phòng tắm, hôm nay cô đặc biệt nhiệt tình chủ động, nhưng mà  cảm giác cũng rất tốt à nha .

Gõ gõ  gõ! Em còn quan tâm người khác tan sờ sao? Em còn chưa từ bỏ nữa sao? Bất đắc dĩ trong lòng nguyền rủa, tôi mới là người vật vả nhất đó, được không?

Gắng sức kéo cái thân thể mền nhũn ra khỏi bồn tắm lớn, vuốt ve nhẹ nhàng vòng eo nhỉ, rồi suy nghĩ cũng do sinh hoạt vợ chồng không biết tiết chế mà ra, xem ra sau này phải chú ý một chút! Không chừng qua vài năm nữa, thật sự là có trở ngại cái gì gì đó a .

"Gấp như vậy để làm gì, hối hối hối."

Ngay tại bàn trang điểm, sắc mặt nữ vương bệ hạ thay đổi, ánh mắt bị chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn hấp dẫn, "Lâm Tử Quỳ, thật sự là Quỳ lại mua nhẫn kết hôn cho em nữa sao?"

Không cần nhìn cũng biết bên trong là cái gì. Ngoài miệng thì oán giận nhà văn Lâm phung phí tiền bạc, nhưng trong lòng ngọt ngào muốn chết, đối với những gì cô nói, những gì cô mong muốn, Lâm Tử Quỳ luôn luôn ghi tạc trong lòng, chưa bao giờ làm cô thất vọng.

"Cầu hôn là cầu hôn, kết hôn là kết hôn, Phương Y Ái, em đó, là người quan trọng nhất trong đời tôi, chiếc nhẫn chẳng qua chỉ là hình thức thôi, chủ ý là để thể hiện thành ý của tôi đối với em!"

Nhìn Phương Y Ái lấy nhẫn trong hộp ra, giọng nói trong trẻo, bắt đầu giải thích:

"Tôi cố ý kêu người ta đặc biệt thiết kế thêm một chút, bên trong còn có tên của hai chúng ta, sợ bị em phát hiện, nên vẫn mang theo trên người, thích không?"

"Thích! Sao lại không thích chứ, " đứng dậy ôm eo Lâm Tử Quỳ, hôn rồi lại hôn người nào đó đắc ý mà mặt ngưỡng lên đặc biệt cao, "Có cái gì Quỳ tặng mà em không thích đâu. "Yêu Quỳ suốt cuộc đời!"

"Umm, tôi cũng yêu em suốt đời!"

---- Lời editor ----

Để mọi người chờ lâu.. thật áy náy. Nhưng... chờ đợi sẽ luôn có hạnh phúc. Mọi người tin không? hihi. Bật mí là 2 hôm nay sẽ có 6-8 chương được publish để bù đắp nà.

B sẽ đổi lịch update. 2-3 ngày chương cho mau hết.

B muốn edit một bộ cổ đại, mọi người giới thiệu B truyện nào hay hay với nhé. Cám ơn thật nhiều. :D

-----------------------------