Kết thúc cuộc gọi, Lâm Tử Quỳ thoải mái thở dài một hơi, dựa vào ghế sofa. Ngẩng mặt lên nhìn chiếc đèn trần xa hoa trên đỉnh đầu, chiếc đèn được làm bằng thủy tinh trong suốt, bắt chước theo hình dáng viên kim cương, phát ra những ánh sáng lấp lánh, càng khiến cho cả tiệm trang sức càng thêm lung linh, bắt mắt, cũng làm cho những món nữ trang, những viên kim cương càng thêm sống động, huyền ảo.
Bây giờ đã là 2h trưa, khách hàng lại đông đúc lần nữa, không khí trong trung tâm thương mại cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, nhìn mấy đôi nam nữ đang ở quầy nữ trang chọn nhẫn kết hôn, trên mặt Lâm Tử Quỳ không chút che giấu, lộ ra niềm hạnh phúc và thỏa mãn. Cô vẫn luôn cho rằng, nếu có một ngày thật sự phải cầu hôn Phương Y Ái, nếu như thật sự làm theo tâm nguyện của Phương Y Ái là nắm tay nhau đi vào cánh cửa hôn nhân, khẳng định đau khổ, so với chết còn khó chịu hơn. Mà trăm triệu lần cô cũng không ngờ rằng mình sẽ hài lòng, thậm chí cảm thấy quá đỗi ngọt ngào.
Nghĩ vậy lại lắc đầu, tạo hóa thật đúng là trêu người. Mãi mê chìm đắm trong suy nghĩ, một chút cũng không hề phát hiện ra nữ vương bệ hạ đã vào cửa, mãi cho đến khi hương thơm hoa bạch lan thấm vào ruột gan, kèm theo tiếng giày cao gót lanh lảnh ở phía sau, mới giật mình hoảng hốt.
"Đến rồi à! Nhìn mệt như vậy a!" Vẻ mặt tươi cười lôi kéo nữ vương đến sofa ngồi, "Còn tưởng rằng chị sẽ không đến nhanh như vậy chứ?"
"Chị sợ chậm một chút, Lâm đại tác gia sẽ hối hận mà bỏ chạy!"
"Em làm sao có thể thoát khỏi đại phật ngũ chỉ sơn của chị a!"
Phương Y Ái thấy Lâm Tử Quỳ bạo chi mua nữ trang cho cô, không chỉ cảm thấy lúc này vô cùng ngọt ngào mà còn có cảm giác lâng lâng, bay bổng. Cùng Lâm Tử Quỳ mười ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng hỏi lại lần nữa: "Thật sự sẽ không hối hận, ngày nào nhẫn đeo trên tay chị, thì cả đời này em sẽ là của chị, dù có chạy đến chân trời góc bể cũng sẽ bị lôi trở về."
"Ha ha ha ha... . . ." Nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của nữ vương, cúi đầu hôn lên lưng bàn tay, dáng dấp như ra chiến trường, "Không phải là muốn hôn nhân sao, không phải kết cái hôn sao, lại không thể qua loa được. Nhanh lên, thích cái nào cũng mua hết."
Lời nói như khẳng khái vì nghĩa, ngược lại làm Phương Y Ái vừa khóc vừa cười, đôi bàn tay trắng như phấn rơi liên tục trên lưng Lâm Tử Quỳ, "Cho em bắt nạt chị, cho em chọc chị giận, Lâm Tử Quỳ, sao em hư như vậy a? Mỗi lần đều không nhường chị, mỗi lần cũng không nghe lời chị, còn nói em yêu chị."
Rất ít khi thấy Phương Y Ái rơi lệ, khóc nức nở, tức tưởi khiến cho Lâm Tử Quỳ vừa đau lòng vừa hổ thẹn, đây là lần đầu tiên Phương Y Ái mất hình tượng trước mặt công chúng như vậy, đôi bàn tay trắng như phấn rơi càng ngày càng ác liệt trên người Lâm Tử Quỳ, nhưng sức lực càng ngày càng nhỏ.
Chộp thấy thời cơ ôm lấy đôi bàn tay của người đẹp, trìu mến vuốt ve lau đi những giọt mắt đọng trên gương mặt, "Muốn đánh phải không, cũng phải để tên hư hỏng này mua nhẫn cho chị nữa chứ."
Nếu như không phải tại nơi công cộng, Lâm Tử Quỳ thật sự muốn ôm Phương Y Ái chặt vào lòng, một cm cũng không chừa, triền miền dai dẳng không thôi.
Nhưng may mắn, Lâm Tử Quỳ cũng biết dùng lời tiếng ngọt, dỗ dành một lúc, nữ vương cũng đã bình tĩnh trở lại, ôm lấy cánh tay của Lâm Tử Quỳ, ngọt ngào nũng nịu, cự tuyệt sự phục vụ nhiệt tình của cô nhân viên bán hàng, như cũng chỉ có 2 người họ mới dám làm như vậy, còn phụ nữ trên đời này ai có thể chống đỡ nổi sức hút của kim cương.
"Cái này cũng đẹp, ba viên kim cương, không giống người thường."
"Nhưng chị thích cái đơn giản một chút, vừa sang trọng mà không bao giờ cũ." Phương Y Ái cầm lấy chiếc nhẫn quan sát tỉ mỉ, sau đó đưa trước mặt Lâm Tử Quỳ để cô ấy bình luận.
"... Cái này... có vẻ hơi nhỏ không a? Hơn nữa cũng không lấp lánh như những cái khác."
"Nói cũng đúng. " Dứt khoát thả chiếc nhẫn trở về vị trí cũ, kim cương nhỏ một chút cũng không sao, nhưng nó phải đủ độ lấp lánh. Cô muốn cho toàn bộ thế giới đều phải biết rằng Phương Y Ái sẽ kết hôn, gả cho người cô yêu nhất đời này. Hơn nữa, Lâm Tử Quỳ cũng chỉ tặng nhẫn cầu hôn duy nhất một lần, cho nên phải chọn cho thập toàn thập mỹ, không để lại tiếc nuối.
"Wowww, cái này đẹp, cái này đẹp nè, to như trứng chim bồ câu. Đeo ra đường nhất định đẹp hết biết."
"Không nên, ra đường chẳng khác nào la lên cho người ta biết chị là đại gia !"
"Vậy cái có hoa văn này thì sao?"
"Không được, quá sức tưởng tượng , không đẹp!"
"..."
"..."
Chọn tới chọn lui cũng sắp hết buổi chiều, Lâm Tử Quỳ hơi hơi mệt, xem đến hoa cả mắt mà thật ra tinh thần Phương Y Ái lại vô cùng phấn chấn.
"Cái kia thì sao?" Một chiếc nhẫn bắt mắt được đặt trong góc thu hút ánh hìn của nhà văn Lâm, tuy đơn giản nhưng lại mang vẻ cổ điển, khuôn nhẫn gồm sáu chấu giữ lấy viên kim cương lấp lánh đươc cắt tinh xảo hình bầu dục. Không có dư thừa hoa văn trang trí, tính cách lạnh lùng, cùng Phương Y Ái như tuyệt phối .
"Thật đẹp!" Nhận lấy chiếc hộp màu đen mà Lâm Tử Quỳ đưa qua, Phương Y Ái không khỏi tán thưởng kỹ thuật itnh xảo của chiếc nhẫn này, từ trong ra ngoài, tuy giản đơn nhưng nhìn thật đẹp, vừa như rất bình thường lại có phong cách riêng, tựa như tình yêu thuần túy của cô và Lâm Tử Quỳ .
Dáng vẻ Phương Y Ái nhìn nhẫn si mê làm nhà văn Lâm yêu thích không ngớt, thầm nghĩ người đẹp trước mắt này so với nhẫn kim cương lóng lánh kia càng xinh đẹp hơn bội phần.
"Tử Quỳ, chị muốn chiế này." Ánh mắt mừng rỡ, quay đầu nới vời Lâm Tử Quỳ, nhưng đáp lại là cặp mắt rực lửa của Lâm Tử Quỳ, "Nhìn cái gì chứ? Có phải bị vợ em làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo không a!"
Nhận thấy tâm tình nữ vương bệ đã tốt lên, Lâm Tử Quỳ bị gương mặt xinh đẹp của cô làm cho mê mẩn đến thất thần, vẻ mặt si ngốc không chút tương lai, khiến cô bắt đầu nổi hứng trêu chọc.
"Khẳng định đúng vậy! Nhìn xem cả trung tâm thương mại này, nhất định không có ai xinh đẹp hơn chị đâu?" Nói xong, lập tức vươn bàn tay sắc quỷ thong thả vuốt ve đùi của Phương Y Ái, nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy động tác này thật bình thường, nhưng đối với Phương Y Ái thì lại là khác, có thể những người khác cảm thấy hứng thú với chiếc cổ cao, cũng có thể là xương quai xanh mê người của người yêu, mà Lâm Tử Quỳ thì không giống họ, cô chỉ bị hấp dẫn, gây hứng thú, kí©ɧ ŧìиɧ vởi chiếc đùi thon, bóng nhẵn, xinh đẹp, ở trong mắt Phương Y Ái muốn có bao nhiêu háo sắc thì có bấy nhiêu háo sắc .
Vuốt ve bàn tay không an phận của Lâm Tử Quỳ, liếc mắt oán trách, khí thế nữ vương sặc mùi ra lệnh: "Ngồi ngây ngẩn làm gì, còn không mau đi thanh toán cho vợ của em."
"Được thôi, nhưng mà trước hết tại đây, em muốn đeo nhẫn giúp chị." Nói xong, lấy chiếc nhẫn trong tay Phương Y Ái, vẻ mặt tràn đầy tình cảm, cầm lấy bàn tay phải của Phương Y Ái, từ từ đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út, tỉ mỉ cẩn thận từng chút một, rồi lại ngẩng đầu chống lại đôi con mắt lưng tròng nước mắt của Phương Y Ái, vẫn như cũ hỏi, "Thấy đẹp sao? Sau này Phương nữ vương sẽ thật sự mang danh thiếu phụ đó nha?"
"Thiếu phụ thì thiếu phụ! Nhưng mà đây chỉ là nhẫn cầu hôn, em còn phải tặng chị nhẫn kết hôn nữa đó."
"Được!"
Hai người cùng một chỗ muốn hòa hợp, tương thân tương ái cần rất nhiều thời gian, không thể làm theo ý mình mãi được, khi Phương Y Ái đang chọn nhẫn, Lâm Tử Quỳ thầm nghĩ, nhường nhịn, chiều chuộng theo ý người yêu cũng không có gì là quá đáng cho lắm, nếu Phương Y Ái cần một lời hứa hẹn hão huyền, thì cứ chấp nhận thôi. Chỉ cho đến khi tuân theo Phương Y Ái mới phát hiện, chiếc nhẫn này không chỉ là lời hứa hẹn với người yêu, không chỉ là vì chiều chuộng theo ý Phương Y Ái, mà là do bản thân cô, Lâm Tử Quỳ quả thật rất yêu, rất rất yêu người con gái xinh đẹp trước mắt này Phương Y Ái. Trong lúc tình yêu của họ nồng cháy, mãnh liệt, cô cũng chưa bao giờ phải hi sinh điều gì, cho dù bị buộc kết hôn, đây cũng là một vụ buôn bán quá lời cho cô, quá lời khi cả đời có được tình yêu của người con gái xinh đẹp, diễm lệ này.
"Y Ái."
"Hmm?"
"Em yêu chị! Rất yêu rất yêu rất rất yêu chị!"
"... khờ quá, chị hiểu mà."